Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Vương Nguyên bị bắt đi, tim Vương Tuấn Khải cũng dán lên người cậu. Những ngày tháng không có Vương Nguyên ở đây, nó dài như vô tận. Hắn chỉ muốn mình mãi mãi chìm đắm trong quá khứ có cậu, không muốn quay về thực tại nữa.

Hắn từng đánh cậu, là hắn sai. Hắn biết, hắn đã sai hoàn toàn rồi.

Nhưng là, không thể dừng lại, hắn không thể buông bỏ hận thù về kẻ đã giết chết ba nuôi. Dù biết rằng cậu không có tội, gia đình cậu cũng không có lỗi. Chỉ là, vô hình bị cuốn vào thế giới như địa ngục này thôi.

Không biết, từ khi nào cậu là một phần da thịt trong hắn. Thật không biết lí do vì sao phải vấn vương một người con trai. Xưa nay, Vương Tuấn Khải hắn chưa hề có khái niệm về tình yêu. Nhưng cậu, người con trai không mấy đặc biệt, nhưng lại mang cho lại nhiều cảm xúc kì lạ.
Từng giây từng phút trôi qua, được ở bên cậu, hắn cho rằng mình không còn bị ám ảnh bởi ngày xưa. Nhưng không,xin lỗi, hắn không thể làm được. Con người ẩn danh trong hắn luôn khó chịu đối với những việc tốt. Nó luôn muốn giết người. Nó luôn muốn nhìn thấy máu...

Anh xin lỗi! Anh hối hận rồi!

Xin em, hãy về bên anh! Một lần nữa, để anh bù đắp những sai lầm trước kia.
.............

" Vương thiếu " Hoắc Phỉ bước vào phòng, hơi cúi người. 

Trong căn phòng luôn bị bóng tối bao phủ, hiện lên tia u ám quỷ dị. Thân ảnh người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc được ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, tựa như một bức tượng tuyệt mĩ được tạc ra từ tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng đây là đời thực, sự thực. 

Vương Tuấn Khải hướng mắt nhìn về phía Hoắc Phỉ, hắn vẫn im lặng, trong đáy mắt hiện lên tia phức tạp. Một năm rồi, vẫn chưa có tin tức gì của Vương Nguyên. Hắn thật thán phục tên Thượng Quan Văn Kỳ kia, trốn nơi góc nào lại như bốc hơi khỏi trái đất, không một chút tin tức truyền ra ngoài. 

"Có một chút tin tức của người ngài cần tìm, nhưng có vẻ là tin xấu "

"Tin xấu? " Hắn hơi nhíu mày nhưng nét mặt cũng nhanh chóng trở lại ban đầu. 

Tìm em khắp nơi, lại tốn nhiều tâm tư như vậy, đổi lại em mang cho tôi một tin xấu ?

"Cứ việc nói. "

" Vương Nguyên thiếu gia... đã sinh ra một hài tử ."

Câu nói kia vừa dứt, không khí trong phòng chìm trong im lặng, im lặng đến bức người, khiến người muốn người thở, khiến tim muốn ngừng đập. Hắn, vẫn là nên trả lời, như vậy, có thể sẽ tốt hơn. Không thể im lặng như vậy, tâm hắn nghĩ gì không ai biết được. Lại có khi nhất thời, có mạng bước qua cánh cửa này, lại không có mạng trở ra...

Hoắc Phỉ theo quán tính lùi xuống một bước trước không khí nặng nề trong phòng. Chưa có lệnh của Vương Tuấn Khải, hoàn toàn không nên tự ý ra ngoài.

Thân hắn run lên nhè nhẹ vì tức giận. Bàn tay nắm chặt cây bút như muốn bóp nát. Đôi mắt sáng rực lửa.

Có vẻ như rời xa tôi, cuộc sống của em khá tốt. Còn sinh một hài tử! Tình nhân bé bỏng của tôi ơi, rời xa tôi không đồng nghĩa với việc tôi sẽ không tìm em về, cũng không đồng nghĩa với việc cho phép em trèo lên giường của thằng khác.

Em, sống là người của tôi, chết vẫn là người của tôi, bất cứ ai cũng không được động đến !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro