Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiên Nghị hướng theo bước đi của cô nữ hầu nhưng đến ngã rẽ lại không thấy đâu. 

Từ phía sau cậu cô nữ hầu bước ra từ góc khuất. Đôi mắt sắc bén như con dao nhìn lướt qua cậu. 

"Không hổ danh, thật đúng là con giống cha như đúc, không có gì qua được mắt. Nhưng mà, đứa nhỏ này, con dễ thương như vậy lại là con ruột của kẻ thù của ta. Để con phải đầu thai sớm rồi. Bé con...." Ả ta ngồi xuống trước mặt Hiên Nghị, tiện tay véo má cậu một chút. 

"Bụp" Cậu lấy ngón tay đặt giữa trán ả. Một phát kết liễu cuộc đời. Đôi mắt cậu vẫn không một chút dao động. 

Mắt ả mở to nhìn cậu. 

"Không... Không thể nào "

Ả ta lẩm nhẩm vài chữ rồi đổ gục xuống đất. Đôi mắt vẫn mở to như chưa hết bàng hoàng. Cố gắng bao nhiêu lâu nay, đứng trước Quỷ môn quan vô số lần vẫn không chết. Nay lại bại dưới tay một đứa trẻ 6 tuổi, đó lại chính là con của kẻ thù. Ông trời, còn thiên lí nữa hay không?

Thân người Hiên Nghị đột nhiên gục xuống. Máu từ trong ống tay chảy ra liên tục. 

* Hồi ức*

"Hiên Nghị, con có chắc chắn muốn gắn thứ này vào tay hay không ? "

"Hãn, chú bớt nói nhiều đi "

"Nó sẽ khiến con khác so với người bình thường... Con sẽ trở thành quái vật. Ở tuổi của con, không cần nghĩ đến việc này.
Con còn nhỏ, con không biết mình đang làm gì đâu. "

Vương Hãn giọng trầm thấp nói, mắt nhìn đăm đăm Hiên Nghị.

"Tôi biết rõ mình đang làm gì. Tôi phải bảo vệ papi. Chuyện của tôi, không cần chú quản "

"Hãy chắc chắn rằng con không hối hận. Xương của con rất mềm một khi xảy ra sự cố thì tính mạng của con e là..."

" Chú bớt nói nhảm "

"Được, là con tự muốn. "

* Kết thúc hồi ức *
... ....
"Hiên Nghị à, con trốn đi đâu rồi. Mau lăn đây cho papi. Rốt cuộc con có chịu đi ra không hả? Chạy lung tung như vậy, chờ papi bắt được con, ta sẽ đè con làm thịt.... Úi, chỗ này có vẻ trơn, mà không sao, đi lên xem thử xem "

Aaaaaaa.........

1s

2s

Hình như vẫn chưa đập mặt xuống đất thì phải nhở ? Vương Nguyên có cảm giác như cậu đã trở thành nữ chính quyền lực của một bộ phim tình cảm sến súa ngọt ngào bi thương chảy nước mắt. Có phải có người đàn ông lịch lãm nào đang bị cậu nằm đè để đỡ cậu tránh bị ngã hay không.  Sau đó hai người sẽ thường xuyên "vô tình" gặp mặt rồi yêu thương vụng trộm các kiểu, rồi một ngày đẹp trời sẽ vơ hết của cải của ngôi nhà này đi, cùng tay trong tay bỏ trốn khỏi ngôi nhà này. Sau khi bỏ trốn bị bắt lại và bị nhốt trong một căn phòng, người kia vì tình yêu hi sinh thân mình chạy đến cứu cậu.  Cả hai sẽ cùng dắt tay nhau đi đến đầu bạc răng long.

Hahaha, mình thật thông minh

"Papi, người quay về hiện tại và rời khỏi người con ngay lập tức trước khi con chưa có ý định làm gì " 

Hử? Hiên Nghị? 

Vương Nguyên mở mắt nhìn xuống người bị mình đè lên. Cậu liền nhanh chóng đứng lên và đỡ Hiên Nghị ngồi dậy.

"Hahaha... con... không phải bị papi đè bẹp rồi chứ? "

"Papi, người rất nhẹ cân, chỉ là, với những ý tưởng từ đám chất xám của papi sẽ làm con đau đầu "

Hừ, tính nết của nó chẳng biết giống ai. Không biết có phải là do mình....ùm.....bừa bãi mà bị lẫn lộn gen thông minh của mình với tên đần nào đó chứ. Cứ như thế này thì không biết là mình sinh ra nó hay nó sinh ra mình nữa.

" Nếu papi đang suy nghĩ không biết con sinh ra papi hay papi sinh ra con thì không cần nghĩ nữa. Tất nhiên là papi sinh ra con"

"Hừ! Con bị cậu làm hư rồi, không được! Sau này không về nhà cậu con nữa. Nhớ không? "

'Vâng, vâng, đều nghe papi. Nhưng thứ nhất, sau này papi không về không có nghĩa là con cũng không về. Thứ hai, nhà của cậu không đáng để con lưu lại, con chỉ về tổ chức. Thứ ba, con chưa từng nói sẽ đến gặp cậu, con tìm Vương Hãn. "

"Con. Con... "

"Papi à, về ăn nói người phải cẩn trọng hơn, đừng dễ dàng bị người ta bắt được từng câu từng từ. Papi... còn non lắm... "

Hiên Nghị thì thầm vào tai Vương Nguyên, nói xong thì cư nhiên quay mông đi vào nhà. 

"Con... con... "

Vương Nguyên nhìn theo bóng Hiên Nghị, cứ có cảm giác cái gì đó không đúng. 

Hình như dáng đi rất không ổn. Hay là đôi mắt, mắt Hiên Nghị.... Hình như.... 

Vương Nguyên cố gắng nhìn ra đều không ổn nhưng mãi vẫn không thể suy nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu. Cậu liền đi theo con trai đi luôn vào nhà.
...........

" Phỉ ca, cô gái chúng ta bắt được trốn thoát rồi! "

"Mau! Gọi người bắt cô ta lại " Hoắc Phỉ ra lệnh sau đó cùng một nhóm người chạy đi. 

..... 
"Đứng lại !"

"Đứng lại ! "

Trong đêm, hàng chục tiếng súng vang lên. Một cô gái mặc hắc y, tay cầm chủy thủ chạy bỏ lại một nhóm người ở phía sau. 

Thân thủ cô nhanh nhẹn, sức khỏe cũng tốt lên rất nhiều nên việc giết những người kia là đều rất dễ dàng. Chạy được một quãng khá xa, trước mặt cô liền có tiếng bước chân. Nhóm người này rất đông, có khoảng vài trăm người. 

Không phải là đám người đó nữa chứ! 

Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cô lộn nhào trốn vào bụi rậm.

Hai nhóm người giao mặt nhau, mặt ai cũng hung hăng trừng mắt với đối phương. Đây... là hoàn cảnh gì?

Một cô gái trong đám người bước ra đứng đối diện với Hoắc Phỉ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ưa nhìn, nhưng lại trang điểm rất đậm, rất có cá tính. 

"Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Là gì nhỉ? A, con chó của Vương Tuấn Khải, Hoắc Phỉ...."

Hoắc Phỉ vẫn đứng như vậy, mặt không biến đổi một chút sắc. 

"Tránh ra! "

"Nếu như tôi nói không? "

"Giết!!!!  "

" Lên hết đi " Cô gái ánh mắt sắc bén, tỏa ra chút sát khí. Khuôn mặt không chút biến sắc khiến cô trở nên độc ác hơn.

Hoắc Phỉ tay cầm súng nhả đạn liên tục, người của phía đối phương cũng không ít, nhất là cô gái kia thân thủ rất tốt, chắc là trước đây rất chăm tập luyện. 
Một khung cảnh hỗn loạn làm đau mắt người nhìn diễn ra vô cùng khốc liệt. Cuộc ẩu đả vẫn diễn ra bất phân thắng bại, nhưng có vẻ như đội Hoắc Phỉ sắp chống cự không nổi. Vì không ai ngờ rằng sẽ có cục diện như bây giờ, nên trang bị không chu đáo. 

Xiên Bạch từ trong bụi rậm đưa tay lấy cây súng của cái xác nào đó. Sau đó, cô đứng dậy lần lượt lia chết từng người một. Mỗi phát súng tưởng chừng rất hỗn loạn nhưng lại vô cùng chuẩn xác, một phát đúng ngay vào trán của từng người. 

Phát súng cuối cùng của cô vang lên cũng là lúc cuộc chiến đã kết thúc. Hai tay cô buông lỏng xuống vứt cây súng đi, từng nhịp thở dồn dập như mất đi không khí. Nhìn ai cũng nhếch nhác máu me đầy người. Hoang tàn, đổ nát, không chút sức sống. 
Có vẻ như cô làm chuyện dư thừa đi, nhưng mà.... cứ xem đây là cô trả nợ đi, bây giờ không ai còn nợ ai nữa. Cô ghét phải mắc nợ người khác. 

Xoay người lại, cô liền đối mặt với Hoắc Phỉ. Bộ dạng máu me nhưng không làm mất đi sự oai phong. Tay anh cầm súng chĩa thẳng vào cô. 

Không phải chứ! Cô vừa giúp anh ta giữ mạng! 

"Đoàng! "

Một thân ảnh gục xuống từ phía sau lưng cô. 

Dọa chết cô rồi.

Vành tai Xiên Bạch có chút nóng, nhưng đôi mắt rất kiên định vẫn không hề chớp mắt khi Hoắc Phỉ nổ súng. 

Cảm giác dừng lại vài giây sau đó người Hoắc Phỉ đổ gục xuống. Hình như hắn bị trúng đạn, cũng may là không phải chổ hiểm* nếu không chắc chắn bỏ mạng.

(*chổ hiểm: là điểm yếu của con người như ngực, trán, lưng,...) 

_______
P/s: cảm nghĩ về chương này thế nào ? ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro