☆Chap 12:Hẫng☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ tan học, Vương Nguyên ôm cấp sách cùng mấy bạn đồng học chuyện trò vui vẻ đi ra cổng trường. Một nam sinh đi cùng Vương Nguyên bấu tay cậu một cái, kích động.

- Nhìn kìa, đó không phải là Lamboghini Aventandor sao?

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn về hướng tay chỉ của cậu bạn, lập tức giật giật khóe miệng. Đó chẳng phải là xe của Vương Tuấn Khải hay sao?

Một cậu bạn khác cũng không hề hay biết, đẩy đẩy gọng kính.

- Là siêu xe phải không? Cái đó tớ mới chỉ nhìn thấy trên tạp chí thôi.

Cậu bạn kia lại nói.

- Chiếc xe đó hình như hôm trước cũng đến đây một lần.

Cậu bạn đeo kính lại há hốc miệng.

- Vậy sao? Chắc là hôm đấy tớ không đi học.

Rồi hai người lại rù rì chuyện trò.

- Không biết là thiếu gia nhà ai, chắc bạn gái là sinh viên trường này.

Vương Nguyên cắn môi, Vương Tuấn Khải anh ta giàu có cũng đâu cần phải phô trương như vậy, tự mình lái xe tới cổng trường học có phải là muốn dọa đám con nít ranh này hay không?

Giả bộ như có chuyện cần nán lại, Vương Nguyên đợi hai người bạn học kia đi khuất rồi mới bước lại gần xe của Vương Tuấn Khải. Vừa mới tới nơi hắn đã hạ kính xe xuống nhìn cậu.

- Làm gì chần chừ thế?

Vương Nguyên lủng bủng mở cửa xe, định mở cửa trước nhưng chợt nhớ ra điều gì đó cho nên vòng ra ghế xe sau ngồi vào, mang cặp sách quăng lên ghế.

- Sao anh lại tới đây?

Vương Tuấn Khải đeo kính đen, qua gương chiếu hậu nhìn Vương Nguyên.
- Hôm nay sinh nhật cậu, đừng bảo là không biết nhé?

Vương Nguyên sực tỉnh, đúng rồi là sinh nhật, mấy hôm nay bận không để ý. Nghĩ tới hôm nay sinh nhật, Vương Nguyên phấn khởi hẳn lên nhoài người về phía trước đập vai Vương Tuấn Khải một cái.

- Không phải là dẫn tôi đi ăn nhà hàng đấy chứ?

Vương Tuấn Khải vặn chìa khóa khởi động xe.

- Sinh nhật cậu mà, muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng.

Vương Nguyên phấn khởi reo một tiếng, nhún nhún người trên ghế sau. Vương Tuấn Khải lập tức quát.

- Ngồi yên đi.

Xe chạy qua đường lớn thẳng hướng trung tâm, Vương Tuấn Khải một bên lái xe một bên hỏi.

- Muốn đi đâu?

Vương Nguyên vui vẻ.

- Tất nhiên là đi ăn, tôi biết một nhà hàng đồ nướng ngon lắm.

Vương Tuấn Khải gật đầu.

- Được.

Vương Nguyên không ngớt lời khen ngợi quán đồ nướng, còn nói mỗi tháng chỉ được đi ăn một lần vì giá cả cũng không rẻ. Vương Tuấn Khải gật đầu chiều theo ý cậu, kết quả tới nơi nhìn thấy một quán ăn nhỏ tới không có chỗ đậu xe. Vương Tuấn Khải trừng cậu.

- Đây là quán đồ nướng mà cậu nói sao?

Vương Nguyên ngồi đằng sau rụt rè nhìn hắn, bộ dạng này xem ra là hắn không hài lòng rồi. Vương Tuấn Khải dù sao cũng là thiếu gia nhà giàu, từ nhỏ đã ăn đồ trong nhà hàng đồ ăn Pháp, những quán ăn nhỏ như thế này đúng là chỉ thích hợp với những người thuộc tầng lớp như cậu thôi. Vương Nguyên lí nhí thanh minh.

- Nhưng mà.....đồ ăn trong đó rất ngon.

Vương Tuấn Khải lừ cậu một cái rồi mở cửa xe bước ra, Vương Nguyên thấy vậy cũng lụi cụi theo sau. Không ngờ đến Vương Tuấn Khải cũng đồng ý.

Quán ăn bên trong sạch sẽ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, Vương Nguyên tìm một chỗ quen thuộc ngồi xuống, Vương Tuấn Khải dù ngoài mặt không bằng lòng nhưng vẫn theo sau. Dù sao hôm nay là sinh nhật Vương Nguyên, thôi thì chiều cậu ta một hôm vậy.

Một bếp nướng được mang ra, Vương Nguyên thành thạo cắt thịt đặt lên bếp nướng, cẩn thận lật qua lật lai cho chín thật đều. Miếng thịt đầu tiên cậu gói vào trong lá rau đắng, chấm một ít nước chấm bỏ vào bát của Vương Tuấn Khải, hắn nhìn thứ trong bát mình nhíu mày.

- Cậu cứ ăn đi, tôi không có hứng.

Vương Nguyên một bên tự gói cho mình một miếng, ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải chân chân thành thành nói.

- Anh ăn thử đi, tôi nói không sai đâu. Ăn một lần rồi sẽ nghiện đó.

Vương Tuấn Khải ngay từ khi nhìn thấy quán ăn này đã không cảm thấy hứng thú, nhìn những miếng thịt trên vỉ nướng lại càng không có thiện cảm【Bệnh khiết phích trỗi dậy (๑¯ω¯๑)】

- Không cần để ý đến tôi, cậu cứ ăn đi.

Vương Nguyên gói xong một miếng thịt, không nói nhiều trực tiếp nhét vào miệng Vương Tuấn Khải. Hắn trợn mắt nhìn cậu, cố nhai hết miếng thịt mới nói.

- Đừng có tùy tiện cái gì cũng nhét vào miệng tôi.

Vương Nguyên bĩu môi, tự mình cuốn thêm một miếng nữa.

- Anh kén ăn gì chứ? Ăn một miếng cũng có chết đâu.

Nể tình hôm nay sinh nhật cậu Vương Tuấn Khải không càu nhàu câu nào, im lặng nhìn Vương Nguyên ăn. Cái bụng của Vương Nguyên so với thân hình của cậu ta có vẻ không được tỉ lệ thuận cho lắm, ăn nhiều như vậy.

Ăn đồ nướng là phải uống rượu, Vương Nguyên rót rượu gạo ra chén nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.

- Anh có muốn uống không?

Vương Tuấn Khải nhìn thứ rượu trắng ngà bình dân khác xa với vang đỏ trong nhà hàng, có chút chán ghét lắc đầu.

- Cậu không phải vẫn còn là học sinh sao?

Vương Nguyên uống một ly cười cười.

- Gì chứ? Tôi đã qua tuổi thành niên rồi. Đến chồng còn lấy rồi nữa là uống rượu.

Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu, trong lòng thầm khinh thường. Vương Nguyên nói thì ra dáng đàn ông lắm, cậu ta có chỗ nào đã giống trưởng thành?

Nhìn chai rượu gạo bên cạnh, Vương Tuấn Khải nhắc nhở.

- Không nên uống nhiều, lát nữa cậu muốn đi đâu tôi đưa cậu đi.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, hai má có chút men mà phiếm hồng.

- Thật sao?

Vương Tuấn Khải gật đầu. Vương Nguyên lập tức trở lại dáng vẻ phấn khích đầy năng lượng.

- Vậy tôi muốn đi công viên trò chơi.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, khinh bỉ nhìn cậu.

- Cậu bị điên sao?

Vương Nguyên phụng phịu.

- Lúc nào cũng xúc xỉ tôi.

Vương Nguyên ỉu xìu cúi đầu chọc miếng thịt trong bát, nhìn cũng thật tội nghiệp. Vương Tuấn Khải nhìn cậu, chép miệng một tiếng chữa lại.

- Không phải tôi không muốn cho cậu đi nhưng giờ tối rồi có nơi nào mở cửa.

Vương Nguyên nghe thấy hắn thỏa hiệp cho cậu đi liền lập tức vui vẻ trở lại.

- Tôi biết một nơi này.

Không ngờ trung tâm thương mại cũng có một khu trò chơi, Vương Tuấn Khải nhìn một lượt bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận vì đã đồng ý Vương Nguyên. Một thân âu phục chỉnh tề trên người hắn so với nơi này có chút không thích hợp.

Nhìn một khu nhà điện sáng trước mắt, Vương Nguyên phấn khích kéo tay Vương Tuấn Khải.

- Đi.

Bàn tay đan lấy bàn tay thật tự nhiên, Vương Tuấn Khải nhìn mười đầu ngón tay hai người đan lại với nhau thật chặt, thoáng chốc khẽ nhíu mày. Tay Vương Nguyên....thật mềm.

Bên trong khu trò chơi tuy không đầy đủ như ở công viên trò chơi nhưng xem ra cũng không tệ. Vương Nguyên nhét đồng xu vào trong máy gắp thú bông, vừa dán mắt  vào những con thú bên trong vừa cười.

- Ngày nhỏ rất muốn chơi này nhưng chẳng bao giờ trúng, lớn lên lại không có thời gian chơi.

Vương Tuấn Khải hai tay bỏ trong túi quần một bên nhìn Vương Nguyên đang vui vẻ chơi, từng xu từng xu nhét vào bên trong máy. Kết quả sau một hồi vẫn không gắp được thú bông, Vương Nguyên đen mặt  vừa điều khiển mấy cái nút bấm vừa gầm gừ.

- Trúng đi, trúng đi...a, đáng ghét.

Vương Tuấn Khải nhìn người kia một mình giận dỗi với chiếc máy vô tri vô giác nhìn thật ngốc, không nhịn được bước tới trực tiếp đẩy cậu sang một bên.

- Tránh ra một bên đi, nhìn cậu ngốc chết đi được.

Vương Nguyên bĩu môi.

- Anh có giỏi thì thử xem.

Vương Tuấn Khải một tay vẫn bỏ túi quần, chỉ dùng một tay điều khiển. Chiếc cần máy hạ xuống gấp trúng một con thú bông, nó nhấc nên di chuyển được một chút liền rơi xuống, Vương Nguyên lập tức ha hả cười nhạo.

Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu, lông mày khẽ nhíu lại. 

- Cậu cười gì chứ? Tôi chỉ mang nó sang chỗ khác để lấy con thú bên dưới thôi.

Vương Tuấn Khải điều khiển chiếc cần máy hạ xuống lần nữa, thành công gấp được một con thú bông thả ra ngoài.

- Cho cậu.

Vương Nguyên nhìn con heo bông trong tay, lông mềm mại chạm vào bàn tay êm ái, cậu ngẩng đầu khó hiểu nhìn Vương Tuấn Khải.

- Sao nhất định phải lấy con thú này chứ?

Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười.

- Vì nó giống cậu.

Vương Nguyên nhìn nó, không hài lòng phụng phịu.

- Anh đang chê tôi ăn như heo sao?

Vương Tuấn Khải cười thành tiếng.

- Là cậu tự nói đấy nhé!

Vương Nguyên há miệng đang định cãi lại thì điện thoại trong túi Vương Tuấn Khải bất ngờ reo. Hắn nhìn màn hình điện thoại, quay người nghe máy.
- Tôi nghe đây!

Bên kia đầu dây chuyền tới một giọng hớt hải.

"Tuấn Khải, Thiên Ân đột nhiên ngất xỉu ở văn phòng, tôi bây giờ đưa cậu ấy đến bệnh viện, anh mau tới đây đi!"

Cuộc điện thoại này là của Trương Tiểu Đào, thư kí hiện tại của hắn. Vương Tuấn Khải nghe tới đó vội vã trả lời. 

- Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay.

Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn Vương Nguyên, vội vàng dặn dò.

- Tôi có việc phải đi trước rồi, lát nữa cậu tự bắt xe về nhé.

Vương Tuấn Khải nói một câu, cũng không xem Vương Nguyên như thế nào liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Vương Nguyên quay đầu nhìn theo, bóng lưng Vương Tuấn Khải đang xa dần lẫn vào trong đám người đông đúc trong trung tâm thương mại. Cuộc điện thoại vừa rồi tất cả cậu đều nghe thấy.

Đến cuối cùng, đối với Vương Tuấn Khải cậu cũng chẳng là gì so với Hoàng Thiên Ân. Chỉ với một cuộc điện thoại ngắn ngủi, hắn sẵn sàng bỏ rơi cậu để đến bên người con trai ấy. Cũng như vị trí ghế phụ bên cạnh Vương Tuấn Khải, chỉ dành cho một mình Hoàng Thiên Ân mà chẳng bao giờ thuộc về cậu.

Vương Nguyên ngẩn người nhìn theo bóng lưng Vương Tuấn Khải, đứng giữa nơi đông người, lại thấy mình thật lạc lõng. Bóng lưng người đàn ông ấy càng lúc càng xa dần, muốn giơ tay ra níu lấy nhưng lại chỉ chạm vào hư không.

Rất muốn chạy tới cạnh hắn, níu lấy tay áo hắn nói một tiếng đừng đi, nhưng bước chân lại vô lực không thể nhúc nhích. Bởi vì so với người con trai mà hắn thực sự yêu, cậu lấy tư cách gì giữ hắn ở lại? 

Đặt tay lên lồng ngực mình  cậu thấy nó chợt trống trải. Hốc mắt không cay, tim cũng không hề đau đớn, chỉ là trong lòng có một cảm giác gì đó mang tên là hẫng thôi.

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thấy tui chăm hơm ヽ(´∀`)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro