☆Chap 15: Vô tình bỏ quên☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lái xe trở về nhà, trời cũng đã tối rồi. Vương Tuấn Khải nhìn người kia ngồi ở sau ghế, đang thừ người ra như mất hồn.

- Muốn ăn kem không?

Vương Nguyên ngẩng đầu, thấy xe đã đỗ lại trước một quán kem bên đường. Vương Tuấn Khải không đợi cậu trả lời đã mở cửa đi xuống, Vương Nguyên ngẩn ra một chút sau đó cũng mở cửa lụi cụi mở cửa bước ra theo. Quán kem chỉ là một cửa hàng bình thường, không quá lớn, cách bài trí cũng đơn giản theo hơi hướng thiên về tự nhiên. Nội thất bên trong cũng đơn giản, chỉ là ở nơi hai mặt tiền khá đẹp. Vương Nguyên thích kem vị chocolate, hương vị vừa ngọt ngào lại hơi đăng đắng, ở trên đầu lưỡi lưu lại mùi vị rất đặc trưng. Vương Tuấn Khải không ăn, chỉ im lặng ngồi nhìn cậu.

Vương Nguyên lấy một thìa kem to cho vào miệng, cảm giác tê buốt từ chân răng đến đầu lưỡi. Cậu mím môi, cảm giác khoan khoan tới rùng mình. Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ cười cười.
- Vương Nguyên, cậu có muốn biết một sự thật không?

Vương Nguyên ngậm thìa kem ngẩng đầu lên nhìn hắn.

- Chuyện gì?

Vương Tuấn Khải vươn tay, dùng ngón cái gạt đi dấu kem còn lưu lại trên khóe miệng cậu.

- Lúc hạnh phúc, nhìn cậu rất ngốc.

Vương Nguyên phụng phịu, cúi đầu chọc chọc ly kem.

- Anh lúc nào cũng chê tôi ngốc.

Vương Tuấn Khải bật cười.

- Tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu giận dỗi gì chứ?

Vương Nguyên giả như không thèm chấp tiếp tục ăn thêm một ngụm kem, sau đó mới nhìn hắn rụt rè hỏi.

- Vậy là, anh thích người thông minh sao?

Vương Tuấn Khải tựa người ra sau ghế, suy nghĩ một chút lắc đầu.

- Không hẳn, chỉ là đôi khi ngốc nghếch một chút cũng đáng yêu.

Vương Nguyên cúi đầu tủm tỉm cười, hóa ra kết quả cũng không tệ. Vương Tuấn Khải nhìn cậu, liếc một cái.

- Cậu cười gì chứ?

Vương Nguyên giả bộ như không có chuyện gì. Đẩy đẩy ly kem của hắn vẫn không vơi đi tí nào.

- Anh cũng ăn đi chứ, ngon lắm!

Vương Tuấn Khải hất hất cằm.

- Không cần, lo ăn kem của cậu đi.

Vương Nguyên nói.

- Anh rất kén ăn đấy, bảo sao gầy. Cân nặng của tôi có khi còn hơn của anh.

Vương Tuấn Khải nhếch miệng cười chế giễu cậu.

- Không phải tôi gầy, mà do cậu béo thôi.

Vương Nguyên ấm ức.

- Đàn ông béo một chút mới tốt, trông tôi còn manly hơn cả anh.

Vương Tuấn Khải khoanh hai tay trước ngực, thư thả nhìn cậu.

- Vương Nguyên, nói cậu ngốc không sai một chút nào. Manly của đàn ông dựa vào cân nặng sao? 【Ý nghĩa sâu xa câu nói của bạn Khải là: Cho dù Nguyên có manly cỡ nào sẽ vẫn bị bạn Khải đè mà thôi ≧∇≦】

Nói ra câu nào liền bị nói ngốc cậu ấy, Vương Nguyên hừ một tiếng cúi đầu ăn kem. Lát sau lại ngẩng đầu nhìn hắn.

- Chuyện anh sửa sang lại cửa tiệm cho mẹ tôi, cảm ơn anh.

Lần đầu tiên nói được một câu khách sáo như vậy, Vương Nguyên có chút xấu hổ. Vương Tuấn Khải lại hiếm hoi ngắm nhìn được bộ mặt này của cậu không khỏi cảm thấy thú vị, trêu chọc.

- Trừ vào lương của cậu.

Vương Nguyên ngược lại tin thật, nhảy dựng lên.

- Cái gì?

Vương Tuấn Khải bật cười.

- Đùa cậu thôi.

Vương Nguyên lườm hắn một cái ngồi trở lại ghế. Kem trong ly cũng đã gần ăn hết rồi, Vương Nguyên tự nhiên trở nên trầm tư.

- Chúng ta, tính ra cũng có thể mỗi ngày không cãi nhau đúng không?

Vương Tuấn Khải buồn cười?

- Cậu đang tính hòa giải với tôi đấy à?

Vương Nguyên đặt hai tay ở trên bàn nghiêm túc nhìn hắn.

- Tôi nói thật đấy, chúng ta mỗi người nhường nhịn nhau một chút sau này sẽ không cãi nhau.

Vương Tuấn Khải im lặng một lúc, sau đó hơi nhướng người về phía trước tì một khuỷu tay lên bàn.

- Cậu nói thật chứ?

Vương Nguyên lập tức gật đầu.

Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chút, sau đó cũng gật đầu.

- Được.

Vương Nguyên vui vẻ giơ một tay ra phía trước.

- Vậy bắt tay kết tình giao hảo.

Vương Nguyên bê nguyên một câu trong phim kiếm hiệp ra nói, Vương Tuấn Khải dù buồn cười vẫn phải cố nhẫn nại bắt tay cậu.

- Được.

Vương Tuấn Khải đã từng nghĩ bản tính của Vương Nguyên có chút ngốc nghếch, có chút đơn thuần, lại có chút giống với trẻ con. Thế nhưng ở trong nhiều khoảnh khắc lại không ngăn được bản thân mình ngốc nghếch với cậu, trẻ con với cậu.

.

Buổi tối ăn cơm xong Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lại phải cùng nhau chen chúc trên một cái giường đơn cũ rích của cậu, Vương Tuấn Khải vỗ hai cái vào gối sau đó nằm xuống càu nhàu.

- Biết thế này tôi thay luôn cả cái giường cho cậu.

Vương Nguyên ôm cái gối lườm hắn.

- Tuổi thơ của tôi ai cho anh quyền đụng vào?

Vương Nguyên kéo chăn nằm xuống, dùng khuỷu tay hẩy một cái vào cánh tay hắn.

- Tắt điện đi.

Công tắc ở ngay trên đầu giường, Vương Tuấn Khải vươn tay tắt đi, ở trong phòng hiện tại chỉ còn lại đèn ngủ màu ngũ sắc. Cảm giác đã không còn gượng gạo giống như lần đầu cả hai cùng ngủ, cả hai nằm thẳng trên giường, vẫn như cũ bắp tay chạm vào nhau. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn trần nhà đang nhuộm bởi vô vàn những màu sắc, vu vơ gọi.

- Tuấn Khải....

Vương Tuấn Khải dường như cũng chưa ngủ, nghe thấy cậu gọi một tiếng liền trả lời.

- Chuyện gì?

Ở trong không gian yên tĩnh như vậy nghe âm thanh trong cổ họng có chút khàn khàn, tự nhiên không khí lại trùng hẳn xuống. Vương Nguyên vẫn dán mắt vào những đốm màu ở trên tường, chần chừ một lúc mới hỏi.

- Có thể anh sẽ cho rằng tôi nhiều chuyện, nhưng thật sự tôi rất tò mò, sau này anh và Thiên Ân định sẽ thế nào?

Lại một khoảng yên lặng tràn tới, Vương Nguyên biết khi nói ra chuyện này Vương Tuấn Khải vô thức sẽ sững lại, hô hấp cũng không còn được đồng đều. Mãi một lúc sau, hắn không trả lời mà hỏi lại cậu một câu.

- Cậu có biết tại sao mẹ tôi lại muốn tôi kết hôn với cậu không?

Vương Nguyên suy nghĩ một chút, cân nhắc giữa những lựa chọn trong đầu rồi mới trả lời.

- Vì tôi là con bạn thân mẹ anh?

Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, không phải là mỉa mai chế giễu, chỉ là một tiếng cười cho sự đơn thuần của người con trai này.

- Nói cậu ngốc, cậu đúng là thật ngốc.

Vương Nguyên hậm hực.

- Này!

Vương Tuấn Khải thôi không trêu đùa cậu nữa, hắn ngẩng đầu, giống như Vương Nguyên quan sát những đốm màu trên trần nhà kia.

- Bởi vì ngày đầu tiên khi chúng ta đi xem mắt, mẹ đã biết cậu phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và Thiên Ân.

Đến lúc này Vương Nguyên không thể tiếp tục nhìn trần nhà được nữa, cậu ngạc nhiên quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải.

- Anh nói sao?

Vương Tuấn Khải không nhìn cậu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ nói.

- Mẹ tôi thường giả như không biết chuyện gì, nhưng lại là một người phụ nữ cực kì tính toán. Lúc đó cậu không hề tỏ ra tức giận khi nhận ra được chuyện tôi yêu Thiên Ân, từ đó mẹ tôi cũng biết được cậu là người sẽ vì kết hôn với tôi mà bất chấp cả chuyện bị cắm sừng.

Vương Nguyên tự nhiên thấy ớn lạnh, cảm giác khi nghĩ tới đằng sau khuôn mặt vui vẻ của Vương mama mỗi lần gặp cậu là một người phụ nữ tinh tế như vậy. Phút chốc cảm thấy tất cả những kế hoạch mà cậu cố tình che đậy đều bị bà nhìn thấu nhưng lại vờ như không biết chuyện gì cả, thực sự có một cảm giác sởn gai ốc.

Vương Tuấn Khải thấy người kia im bặt liền hiểu được suy nghĩ của cậu, bật cười.

- Cậu sợ gì chứ? Trong chuyện này đáng ra cậu phải tức giận mới đúng, cậu là nạn nhân cơ mà?

Vương Nguyên giống như cún con bị giẫm phải đuôi, lo chuyện mình bị phát hiện mình không còn lòng dạ nào liền thở dài.

- Anh nói gì thế? Không phải tôi mới là người gạt mẹ anh sao?

Vương Tuấn Khải lại cười.

- Cậu sai rồi, cậu chỉ là con cờ trong ván bài của mẹ tôi mà thôi. Mẹ ép tôi kết hôn với cậu để chia rẽ tình cảm giữa tôi và Thiên Ân, nhưng mẹ tôi biết chắc chắn tôi và Thiên Ân sẽ còn qua lại. Cho nên mẹ tôi chọn cậu sẽ là người kết hôn với tôi, vì cậu cho dù biết sự thật cũng sẽ im lặng, cho nên sẽ không đồn ra ngoài tin đồn tôi ngoại tình làm mất danh tiếng của Vương gia.

Hóa ra là như vậy, nếu là một người không biết chịu đựng chắc chắn sẽ không chịu nổi chuyện chồng mình ngoại tình, thậm chí làm ầm ĩ chuyện này lên gây tai tiếng cho Vương gia. Hôm đầu tiên đi xem mắt nhìn thấy Vương Tuấn Khải ra ngoài sau khi thấy Hoàng Thiên Ân, khi cậu cùng hắn trở về tuy sắc mặt Vương Nguyên có chút tái nhưng lại không nói gì cả. Bà đã nhận ra cậu vì có được cuộc hôn nhân này với hắn mà bất chấp tất cả, hay chính là vì gia cảnh của hắn mà sẵn sàng chịu đựng.

Hóa ra, ngay từ đầu cậu đã là một quân cờ trong ván bài của bà ấy. Bỗng nhiên nhận ra ta lừa gạt người ngược lại người cũng lừa gạt ta, mà câun cho dù bây giờ biết mình bị lợi dụng cũng không thể đem chuyện này ra sáng tỏ, vì ngay từ đầu chính cậu là người âm mưu lừa gạt gia cảnh bà ấy trước.

Không ngờ trên đời này còn có một người phụ nữ cao tay như vậy, ngay từ đầu là cả hai người bọn họ đã nhận ra âm mưu của cậu rồi, chỉ là vốn mình cậu không biết mà từ từ đi vào đúng kế hoạch của Vương mama. Im lặng một hồi mới chợt nhớ ra chuyện hai người đang nhắc tới, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn sườn mặt của hắn thắc mắc.

- Thế thì có liên quan gì tới chuyện anh và Thiên Ân sau này sẽ ra sao?

Vương Tuấn Khải im lặng một chút, sau đó nói.

- Tôi không thể bỏ cả gia đình để cùng Thiên Ân bỏ trốn được, chỉ có thể tìm cách thuyết phục mẹ tôi thôi. Hiện tại sau một thời gian kết hôn mà tình yêu của tôi vẫn không thay đổi, có lẽ mẹ tôi sẽ động lòng.

Vương Nguyên lại hỏi.

- Vậy....nếu mẹ anh vẫn không đồng ý thì sao?

Vương Tuấn Khải lại im lặng một lúc lâu nữa, sau đó khẽ mỉm cười, chắc chắn nói.

- Có lẽ tôi sẽ thực sự cùng Thiên Ân bỏ trốn. Em ấy đã vì tôi mà chịu đựng nhiều, tôi không thể bỏ mặc em ấy được.

Đến lượt Vương Nguyên im lặng, ở trong tim có một cảm giác gì đó hụt hẫng khó tả. Vương Tuấn Khải nhìn thẳng trần nhà, tuy rằng không nhìn rõ được ánh mắt hắn, nhưng Vương Nguyên vẫn nhận ra trong con ngươi hắc sắc đó của hắn chứa đựng niềm khao khát hạnh phúc đến nhường nào, một niềm hạnh phúc mà chỉ khi nghĩ tới người con trai đó hắn mới như vậy.

Đến cuối cùng trong tim hắn vẫn chỉ có Hoàng Thiên Ân, có chăng những ngày tháng cùng cậu sống đây chỉ là để chứng minh cho mẹ hắn thấy hắn dù bên cậu cũng không động lòng, một lòng hướng về tình yêu chung thuỷ với Thiên Ân. Đáng ra lúc này cậu phải cảm thấy tức giận, phải túm cổ áo Vương Tuấn Khải mà nổi nóng với hắn rằng tại sao lại coi cậu chỉ như một công cụ để đối đầu với mẹ hắn.

Thế nhưng, lúc này trong tim lại đau đến khó tả. Không phải đau đến chết đi sống lại, chỉ là cứ nhói lên từng hồi khi nghĩ về vị trí của mình trong trái tim hắn. Hóa ra, ngay từ đầu đến tận bây giờ cậu đối với hắn cũng chẳng là gì cả. Có chăng những điều mà hắn làm với cậu chỉ là những hời hợt thoáng qua, vậy mà cậu đã ngốc nghếch để trái tim mình rung lên vì những điều ấy. Cũng đúng thôi, ngay từ đầu trong tim hắn là Thiên Ân và chỉ mình Thiên Ân thôi, cậu ngay cả sau này như thế nào cũng chưa một lần được nhắc tới trong suy nghĩ của hắn.

Những ngón tay bất giác rung lên, Vương Nguyên bấu chặt lấy ga giường, giữa những muộn phiền hỏi.

- Vậy...còn tôi thì sao?

Vương Tuấn Khải ngẩn người  theo bản năng quay đầu nhìn phía Vương Nguyên, lập tức bắt được ánh mắt cậu đang nhìn chằm chằm hắn. Vừa muộn phiền, vừa thương tổn. Một ánh mắt người con trai này lần đầu tiên nhìn hắn.

Mới giật mình nhận ra, trong kế hoạch tương lai của chính mình hắn đã vô tình bỏ quên một người tên là Vương Nguyên.

.

–——————————————
Ngâm giấm nửa tháng rồi, còn thêm chắc mốc mất 😂😂

Thành thật xin lỗi mọi người a~ Thật sự là không có lời nào biện minh cho sự lười biếng của tui đâu~~~

Từ giờ có lẽ sẽ không ra chap nhiều được vì tui sắp phải đi du học rồi ( Còn có 4-5 ngày nữa thôi). Đáng nhẽ ra là năm sau tốt nghiệp cấp 3 xong thì đi cơ mà tại con chị tốt bụng của tui nên phải đi sớm, còn một hi vọng nhỏ nhoi vào bố mẹ thì bố mẹ lại đồng ý. Ok I'm fine (* ̄︶ ̄*)

Chỉ là sẽ bị ra chậm chứ không có drop đâu nha~~

☁💟💟☁💟💟☁
💟💟💟💟💟💟💟
💟💟💟💟💟💟💟
☁💟💟💟💟💟☁
☁☁💟💟💟☁☁
☁☁☁💟☁☁☁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro