☆Chap 22: Lựa chọn☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị bác sĩ già thu lại đồ cho vào trong khay để ý tá mang đi, ông đẩy gọng kính đứng dậy thở dài.

- Cậu ấy là do kiệt sức quá mà ngất đi thôi, sau khi tỉnh dậy thì dặn dò cậu ấy tránh để bị căng thẳng, nên giữ gìn sức khỏe một chút.

Vương Tuấn Khải gật đầu cúi người chào vị bác sĩ đang đi ra khỏi phòng, mẹ Vương ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Vương Nguyên, vuốt lại tóc của cậu cho gọn gàng lại. Vương Tuấn Khải lặng người đứng nhìn, để Vương Nguyên xảy ra như vậy cũng là lỗi do hắn.

Mẹ Vương đẩy ghế đứng dậy, nói với Vương Tuấn Khải.

- Mẹ con mình nói chuyện một lát nhé?

- Vâng.

Vương Tuấn Khải gật đầu vội theo bà bước ra ngoài, hành lang bệnh viện giờ này ít người qua lại, hắn mua hai ly coffee, đưa cho mẹ Vương một ly. Hai người ngồi ở trên ghế chờ ngoài hành lang, mùi hương đặc trưng của coffee lan tỏa trong không khí. Bên ngoài trời vẫn mưa rất to, những vạt nước nặng trĩu đổ ầm ầm vào cửa kính, chảy thành một vệt dài xuống bên dưới.

Thời tiết vì mưa mà có chút se lạnh, mẹ Vương nhấp một ngụm coffee cho ấm người, sau đó giữ nó ở giữa hai lòng bàn tay đặt trên đùi. Người phụ này bình thường hay tỏ ra vui vẻ, đôi khi sẽ cáu kỉnh như những người phụ nữ nhiều chuyện ngoài chợ, nhưng có lúc lại trở nên nghiêm túc thế này.

- Mẹ đã nghe hết chuyện của gia đình con rồi, thật sự đáng buồn.

Giọng mẹ Vương không nhanh không chậm, cực kỳ ôn hòa. Vương Tuấn Khải vội trả lời.

- Vâng.

Mẹ Vương khẽ thở dài, bà ngồi ở trên ghế, ánh mắt lắng xuống nhìn vào bức tường trắng tinh phía đối diện.

- Mẹ biết con đang rất hỗn loạn, cũng không biết phải khuyên con thế nào. Nhưng cuộc đời mà, sớm hay muộn con cũng sẽ không thể thoát khỏi ít nhất một lần gặp phải khó khăn tới muốn buông xuôi tất cả.

Không gian yên tĩnh hẳn, tiếng mưa ầm ầm ngoài kia giờ phút này lại chẳng thể chạm tới được những thanh âm đều đều của bà. Vương Tuấn Khải lặng lẽ, ở trong lòng mình những hỗn tạp dần dần trải ra. Mẹ Vương ngồi tựa người ra sau ghế, hoài niệm về những gì đã qua trong cuộc đời, bà nhàn nhạt cười, ở trong nụ cười vừa đau thương vừa buồn bã.

- Khi cha của bọn trẻ qua đời, mẹ cũng đã từng nghĩ tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ông ấy ra đi, để lại gánh nặng cho một mình mẹ gồng gánh, lúc ấy mẹ cũng đã từng nghĩ tới chuyện buông xuôi. Nhưng mẹ lại không làm vậy được, mẹ còn Phong Nhi, còn Nguyên Nhi. Mẹ không thể bỏ mặc bọn chúng.

Mẹ Vương lại thở dài.

- Tiểu Khải, đôi khi trong cuộc đời này con phải lựa chọn sống cho người khác, không phải chỉ cho riêng bản thân con. Con còn cha con, còn mẹ con và... còn cả Nguyên Nhi nữa. Những người xung quanh, con không thể cứ thế mà bỏ mặc được.

Những lời mẹ Vương nói cứ như vậy từng chút một đánh động vào tâm hồn Vương Tuấn Khải, khiến hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận với chính bản thân mình. Nếu ngay từ đầu hắn không bỏ bê bản thân, nếu ngay từ đầu hắn biết trân trọng tất cả những gì mình đang có thì mọi việc đã không xảy đến như thế này, Vương Khánh Thiên cũng không thể hãm hại được gia đình hắn.

Gây ra tất cả những chuyện này rồi trốn chạy bằng cách muốn buông xuôi, nghĩ tới thật hổ thẹn. Vương Tuấn Khải lặng lẽ, ở trên dãy hành lang dài thi thoảng mới có người qua lại, hai người trò chuyện một hồi lâu, đến khi đồng hồ cũng đã điểm tới con số của ngày hôm sau rồi mẹ Vương mới đứng dậy, ngoài trời cũng đã tạnh mưa từ lúc nào.

- Thôi, mẹ qua với Thanh Hồng một chút. Con tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút không lại kiệt sức đấy.

Vương Tuấn Khải đứng dậy cúi đầu, mẹ Vương xoay người bước về phía cuối hành lang. Vương Tuấn Khải rũ mi, sau một hồi chần chừ, không đi nghỉ mà xoay người bước trở vào trong phòng của Vương Nguyên.

Cậu vẫn đang ngủ, chăn đắp tới ngang ngực, từng nhịp thở đều đều khiến tấm chăn phập phồng. Vương Tuấn Khải kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu, lặng lẽ nhìn người đang nằm ở trên giường. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Nguyên mở mắt, không tự giác nhìn trần nhà, sau đó chậm rãi đảo mắt qua Vương Tuấn Khải.

- Dậy rồi à?

Hắn ngồi ở bên giường, không biết lúc này phải nói gì cho nên hỏi một câu cho có lệ. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng không nói gì.

Không gian trong phòng yên tĩnh tới kỳ quái, Vương Tuấn Khải rũ mi đảo mắt nhìn tránh sang chỗ khác.

- Bác sĩ nói là do cậu căng thẳng quá nên bị ngất thôi.

Vương Nguyên mím môi, sau đó rất nhanh liền thả ra, hỏi.

- Mẹ thế nào?

Vương Tuấn Khải hơi ngẩn ra một chút, sau đó vội trả lời.

- Mẹ vẫn đang ngủ.

Vương Nguyên đẩy người ngồi dậy, Vương Tuấn Khải vội bước tới đỡ cậu ngồi lên, cẩn thận kê một chiếc gối mềm ở sau lưng. Vương Nguyên im lặng, không gian một lần nữa quay trở lại yên tĩnh như trước. Vương Tuấn Khải không được tự nhiên ngồi trở lại ghế.

Hai người bọn họ cứ ngồi như vậy, chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng Vương Tuấn Khải là người mở lời trước.

- Đã để cậu lo lắng rồi, xin lỗi.

Vương Nguyên ngẩng đầu, không tránh khỏi những nét kinh ngạc trên khuôn mặt. Vương Tuấn Khải lảng tránh khỏi ánh nhìn của cậu, quay đầu nhìn sang nơi khác.

- Tôi đã nói chuyện với mẹ rất nhiều, cũng đã nhận ra được rất nhiều thứ.

Vương Nguyên nhìn hắn ngập ngừng nói từng câu, hơi khom lưng khủy tay đặt trên đầu gối, mười đầu ngón tay chạm vào nhau, hắn đang bối rối. Cậu rũ mi, buông tầm mắt vào khoảng trắng tinh trên chiếc chăn trên người, hỏi.

- Anh định sau này sẽ thế nào?

Vương Tuấn Khải im lặng một lúc, sau đó giữa những bình tĩnh nói.

- Tôi cũng chưa biết, nhưng chắc chắn không phải là buông xuôi như vậy.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, ở trong đáy mắt của cậu ánh lên một tia sáng trong vắt, cũng không khỏi bất ngờ. Động lực nào đã khiến hắn thay đổi được như vậy, rốt cuộc mẹ cậu và hắn đã nói những chuyện gì.

Trong khi Vương Nguyên còn đang ngồi ngây ngốc ở trên giường suy nghĩ, Vương Tuấn Khải đã nhìn cậu mỉm cười.

- Đúng rồi, một phần nhìn cơ hội mà cậu nói với tôi là sao thế?

Vương Nguyên có chút sửng sốt, lúc đó là buột miệng nói ra, không ngờ tới Vương Tuấn Khải lại thực sự để tâm như vậy. Cậu bối rối mím môi.

- Chuyện này, cũng là xảy ra từ rất lâu rồi.

Vương Tuấn Khải hơi nghiêng đầu, giống như đang chờ đợi cậu tiếp tục kể lại câu chuyện đó vậy. Vương Nguyên miễn cưỡng đành kể lại.

- Năm mười hai tuổi, tôi bị người ta bắt để xiết nợ, mẹ tôi khóc lóc van xin chúng cũng không tha, còn đánh bà tới ngất xỉu. Sau đó họ bán tôi cho một bọn buôn người với cái giá mà tôi cũng không còn nhớ nữa. Tôi cùng hơn mười đứa trẻ nữa bị giam trong một nhà kho, bị bỏ đói ba ngày. Tới đêm ngày thứ tư chúng đưa chúng tôi lên một con tàu buôn lậu để vượt biên, chúng tôi bị chia ra hai người một phòng trên khoang tàu. Tàu vừa rời bến tôi phát hiện ra cửa sổ phòng của chúng tôi bị hỏng chốt mà bọn chúng không để ý, đêm đó trời gió thổi rất to. Từ độ cao trên cửa sổ nhìn xuống dưới cũng thấy được sóng biển vỗ vào mạn thuyền rất đáng sợ. Người cùng bị giam một phòng với tôi là một anh trai hơn tôi hai tuổi, anh ấy nói với tôi rằng từ độ cao này nhảy xuống biển cũng có thể thiệt mạng, nếu may mắn sống được mà bơi được vào bờ cũng là một kỳ tích. Anh ấy nói với tôi rằng, nếu tôi nhảy xuống, tỉ lệ sống sót được sẽ chỉ là một phần nghìn cơ hội. Thế nhưng nếu chúng tôi còn chần chừ, tàu sẽ vượt biên, chúng tôi sẽ bị bán ra nước ngoài mà không biết sống chết thế nào nữa. Cho nên, tôi đã nhảy xuống.

Một khoảng không gian im lặng tràn tới, Vương Nguyên nắm chặt góc chăn tới nhăn nhúm, những ngón tay của cậu bất giác run lên bần bật. Vương Tuấn Khải lặng lẽ, chẳng biết được Vương Nguyên để trở về được và sống tới ngày hôm nay đã phải trải qua nỗi sợ hãi gì, nhưng ngày hôm đó đối với cậu chắc chắn là một cơn ác mộng khủng khiếp nhất.

Chẳng ngờ được ở cái độ tuổi một đứa trẻ đáng ra phải được bao bọc cẩn thận, Vương Nguyên lại phải đương đầu với một nỗi sợ hãi lớn đến như thế.

- Khi tỉnh dậy, tôi đang ở trong bệnh viện, tàu hải quân đã tìm thấy tôi trôi dạt gần bờ. Cảnh sát sau đó đã liên lạc với gia đình và đưa tôi về nhà. Tôi hỏi họ có tìm thấy được ai nữa không, họ nói rằng không thấy. Ngày hôm sau họ mới tìm thấy anh trai đã ở cùng phòng với tôi trôi dạt vào bờ, anh ấy đã chết.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy ánh mắt Vương Nguyên dại đi, cậu khẽ mím môi, sau đó lại buồn bã mỉm cười, một nụ cười vừa đau thương vừa hoài niệm.

- Sau này tôi mới nhận ra, một phần nghìn cơ hội đó không phải ai cũng được ông trời ban cho. Thế nhưng, nếu như bản thân không tự cho mình một phần nghìn cơ hội đó làm sao ta biết được ông trời có trao nó cho ta hay không?

Vương Tuấn Khải im lặng nhìn cậu, người con trai ở trước mặt hắn, quá khứ của cậu hóa ra còn có những chông gai đáng sợ như vậy. Nhìn những nụ cười thường trực trên môi cậu hằng ngày ai mà biết được ẩn sau đó là cả một tâm hồn mạnh mẽ được rèn dũa bởi biết bao những thử thách trong cuộc đời.

Vương Nguyên đã tự bước qua ngưỡng cửa của cuộc đời mình như vậy, ở thời khắc tưởng như đã gần như chết đi ấy cậu vẫn kiên cường bám trụ, chỉ với một phần nghìn cơ hội cậu vẫn lựa chọn con đường đúng đắn nhất của mình. Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười.

Ừ thì,

Vậy tại sao hắn cũng không thử cho bản thân một phần nghìn cơ hội nhỉ?

.

Buổi sáng nắng sớm hắt vào phòng bệnh thứ ánh sáng nhàn nhạt, Vương Nguyên kéo rèm để gió và nắng ùa vào phòng. Cậu quay đầu nhìn mẹ Kim đang ngồi ở trên giường.

- Mẹ có thoải mái không?

Vương mama mỉm cười gật đầu.

- Ừ.

Vương Nguyên bước tới kéo ghế ngồi cạnh bà, nhanh nhẹn mang cháo đang để ở trên bàn lên khuấy nhẹ hai cái.Vương mama nhìn cậu, ái ngại.

- Mẹ con ngày nào cũng chuẩn bị cháo cho mẹ như vậy, mẹ thật ngại.

Vương Nguyên híp mắt cười.

- Có gì đâu, mẹ con vui lắm.

Vương mama nhìn đứa nhỏ trước mắt, ngày trước gặp Vương Nguyên, chỉ nghĩ tới cậu là một người con trai giỏi nhẫn nhịn, không ngờ tới cậu lại còn là một người hiệp nghĩa như vậy. Từ ngày Vương gia sụp đổ, những người thân xung quanh giường như đều xa lánh bọn họ, vậy mà mẹ Vương và Vương Nguyên vẫn tận tình tới chăm sóc bà. Còn nghĩ trước kia cậu vì vật chất mới kết hôn với Vương Tuấn Khải, không ngờ cậu thực sự là một con người tình nghĩa.

Vương Nguyên tự tay múc cháo đưa tới miệng bà, Vương mama cúi đầu ngậm lấy thìa cháo, tay nghề của mẹ Vương quả nhiên rất vừa.

- Dạo này con gầy đi rồi đấy.

Vương Nguyên ngẩn người nhìn Vương mama, sau đó vô thức giơ tay lên xoa gò má mình, đúng là cũng hốc hác đi đôi chút. Cậu phất tay cười cười.

- Con đang giảm cân, anh Tuấn Khải cứ chê con béo.

Vương mama bất đắc dĩ mỉm cười, đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hai người vừa chuyện trò vừa ăn cháo, tới khi xong cũng đã tám giờ sáng rồi.

- Con không phải sắp thi rồi sao?

Vương Nguyên đặt bát cháo xuống, rụt rè cười.

- Vâng.

Vương mama nói với cậu.

- Không cần hằng ngày phải tới đây với mẹ đâu, có thời gian thì tới trung tâm ôn thi đi.

Vương Nguyên gãi gãi đầu, cười trừ.

- Con thích ở với mẹ hơn.

Vương mama ấn đầu cậu.

- Không được lười biếng.

Hai người cùng cười, không gian trong phòng cực kỳ ôn hòa. Vương mama kéo chăn lên tới ngang bụng, đột nhiên lơ đãng nhìn ra phía ngoài cửa, ánh mắt khẽ rủ xuống.

- Đúng rồi, Tiểu Khải sao nói chuyện với bá tước Colin lâu quá.

.

Cha Vương trước kia vốn là cháu trai bá tước Colin, một dòng dõi quý tộc khá có tiếng bên Pháp. Tuy rằng quan hệ cũng không quá thân thiết, khoảng cách địa lý lại xa nhưng gia tộc bên nhà Colin lại cực kỳ quan trọng huyết thống, cho nên dù xa xôi vẫn đặc biệt quan tâm tới cháu trai bên Trung này. Nghe được tin Vương gia gặp chuyện, bá tước Colin lập tức bay từ Pháp sang gặp Vương Tuấn Khải, tính ra đã là chắt đời thứ tư rồi.

Người phụ nữ mang trên gương mặt những nét đặc trưng của người phương tây, đặc biệt quý phái. Bà ngồi ở đối diện Vương Tuấn Khải, đôi mắt màu xanh saphie sâu thăm thẳm.

- Tình hình của cha con, ta cũng không có cách nào cả.

Vương Tuấn Khải vội lễ phép gật đầu.

- Vâng.

Tòa đã tuyên án, cũng chẳng thể cứu vãn được gì nữa rồi. Bá tước Colin ngồi gác chéo chân, hai bàn tay đan lại đặt trên đầu gối.

- Bệnh của mẹ con, ta sẽ đem sang Pháp để chữa trị. Y học bên đó tân tiến hơn Châu Á nhiều.

Vương Tuấn Khải không phản đối, ngày hôm trước bá tước Colin bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, vài năm trước hắn cũng đã tới Pháp vài lần, tất nhiên đã không còn lạ lẫm gì với người phụ nữ này nữa. Không ngờ ở giữa hoàn cảnh như hiện tại, lại có được một bàn tay giơ ra giúp đỡ cho Vương gia. Dù sao dòng dõi Colin cũng rất quan trọng huyết thống, gặp chuyện thế này không đành bỏ mặc được.

Vương Tuấn Khải hơi cúi người.

- Con cám ơn.

Bá tước Colin nhìn hắn, bà là người tinh tế, tuy chỉ tiếp xúc qua vài lần nhưng vẫn nhận ra được những tài năng của hắn, trí thông minh và khả
năng lãnh đạo, nếu hắn còn ở đây e rằng sẽ không có cơ hội tận dụng năng lực của mình.

- Tiểu Khải, sang Pháp đi. Ta sẽ giúp con gây dựng lại sự nghiệp.

.

--------------------------------
Mọi người năm mới vui vẻ!
Happy New Year to everyone!
大家新年快乐!
🍀❤💙💚💛🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro