☆Chap 36: Cảm giác ấm áp☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên giơ tay tắt nước, tiếng nước chảy vội vàng dừng lại. Ở trong gian phòng một bầu không khí an tĩnh, cậu ngẩng đầu đối diện con ngươi màu đen thẳm của hắn trực tiếp nhìn thẳng vào.

- Giữa chúng ta có gì cần chào hỏi sao? Tổng giám đốc Vương?

Vương Khánh Thiên khẽ cười, thanh âm trong cổ họng phát ra trầm đục.

- Sao lại lạnh lùng như vậy? Chúng ta dù gì cũng là quan hệ anh em họ.

Vương Nguyên nghiêng đầu, mỉa mai nhìn hắn.

- Vậy sao?

Vương Khánh Thiên chỉ nhếch miệng, nhàn nhạt nói.

- Cũng không cần phải tỏ ra không quen biết như vậy.

Vương Nguyên thẳng thắn nói.

- Cũng không cần phải tỏ ra thân mật?

Vương Khánh Thiên chỉ khẽ cười, người con trai này đúng là rất ngang bướng. Giống như ngày hôm đó, ánh mắt cậu ta thật sự chẳng sợ điều gì cả.

- Nhưng chúng ta cũng đâu đến mức coi nhau là kẻ thù đúng không?

Vương Nguyên khoanh hai tay trước ngực tựa lưng vào cửa phòng, cười nhạt.

- Anh cho là như vậy sao?

Vương Khánh Thiên bước tới đối diện cậu, một tay chống ở trên tường sát ngay bả vai Vương Nguyên, tựa như muốn đem cậu vây lại.

- Tôi và Vương gia có thù oán, chuyện này đâu liên quan đến cậu? Vương Nguyên, tôi biết vì sao cậu làm dâu Vương gia, cũng đâu phải là vì có tình cảm gì đó với Vương Tuấn Khải kia chứ?

Vương Nguyên ngẩng đầu, ở trong ánh mắt của Vương Khánh Thiên đang nhìn cậu chính là loại ánh mắt xuyên thấu được cả suy nghĩ của người khác. Cậu không chắc hắn đang nói thật hay chỉ là đang thăm dò cậu nữa, cho nên Vương Nguyên chỉ lạnh nhạt.

- Chuyện này còn quan trọng sao?

Vương Khánh Thiên khẽ cười.

- Tất nhiên quan trọng. Cậu không phải làm dâu Vương gia vì tiền sao? Bây giờ bọn họ đã chẳng còn lại gì nữa rồi, cậu cố chấp làm gì chứ? Sao không thử trở thành tình nhân của tôi, tôi sẽ cho cậu nhiều hơn những gì Vương Tuấn Khải từng cho cậu.

Hắn vừa nói vừa chậm rãi giơ tay, miết dọc theo phía dưới cằm của Vương Nguyên. Vương Nguyên trợn mắt nhìn hắn, con ngươi mở lớn trừng trừng, loại ánh mắt hiên ngang này đối với Vương Khánh Thiên thật sự có sức hút. Giống như ánh mắt cậu nhìn hắn ngày hôm đó đã khiến hắn không khỏi ám ảnh nhiều ngày. Đôi lúc lại vu vơ nghĩ về người con trai ấy.

Vương Khánh Thiên nhếch miệng, ghé sát vào tai Vương Nguyên thì thầm.

- Gương mặt cũng không tệ, tính tình ngang bướng như cậu, ở trên giường chắc chắn sẽ rất tình thú...

Vương Khánh Thiên còn chưa nói hết câu, Vương Nguyên đã đẩy hắn ra, một giây cũng không suy nghĩ trực tiếp thẳng tay tát vào mặt hắn. Chát một tiếng, thanh âm ở trong gian phòng nghe tới giật mình.

Vương Khánh Thiên trợn trừng mắt nhìn cậu sửng sốt tới không nói nên lời, bên má trái truyền tới một hồi bỏng rát. Vương Nguyên nheo mắt mỉa mai nhìn hắn, gằn giọng nhả ra từng từ một.

- Loại người như anh, có cho tôi cả núi tiền cũng đừng hòng.

Vương Nguyên nói xong một câu, quay người bước ra khỏi phòng. Vương Khánh Thiên vẫn chưa hết kinh ngạc, bàng hoàng nhìn cánh cửa nơi bóng Vương Nguyên vừa khuất sau.

Hắn đứng ở đó như trời trồng, đối với những gì vừa diễn ra còn chưa hết kinh ngạc. Phải mất một lúc hắn mới định thần trở lại, Vương Khánh Thiên nhếch miệng cười khẩy một tiếng. Cái người con trai đó, thật khiến người khác cảm thấy hứng thú nhiều hơn.

Vương Nguyên nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh đó, cậu nắm chặt tay, những ngón tay vẫn còn chưa hết run rẩy. Vừa rồi ở trong đó lớn tiếng đánh chửi Vương Khánh Thiên, thực chất cậu cũng sợ gần chết, chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Vương Nguyên bình thường có thể gian dại hơn những bạn học đồng trang lứa nhưng cậu cũng chỉ là một thiếu niên mới qua tuổi trưởng thành, bị một người đàn ông ve vãn trong nhà vệ sinh như vậy không khỏi khiếp sợ. Tuy rằng cậu không sợ Vương Khánh Thiên nhưng sự sợ hãi này đơn giản chính là bản năng tự vệ.

Nghĩ về những gì vừa ở trong đó, những lời hắn nói với cậu, hành động ve vãn đáng khinh kia, Vương Nguyên vô thức bước nhanh hơn một chút, cậu chỉ muốn nhanh chóng tránh xa khỏi nơi này. Vương Nguyên chạy tới khúc cua cuối hàng lang, đột nhiên va phải một người, cậu giật mình loạng choạng lùi về phía sau ngã ra sàn. Người kia đứng ở trước mặt cậu, ngạc nhiên nhíu mày nhìn.

- Vương Nguyên?

Vương Nguyên ngẩng đầu, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt trên hành lang hắt lại là khuôn mặt ngược sáng của Vương Tuấn Khải. Hắn nhìn cậu, ban đầu là ngạc nhiên sau đó dần chuyển sang lo lắng.

- Cậu làm sao vậy?

Vương Tuấn Khải ngồi xuống trước mặt cậu, giơ tay chạm vào khuôn mặt tái mét đi của Vương Nguyên. Cậu run lên, khoảnh khắc nhìn thấy hắn đột nhiên lại cảm thấy thật muốn khóc.

- Vương... Vương Tuấn Khải...

Vương Nguyên nhào về phía trước ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải khiến hắn bất ngờ thoáng loạng choạng. Vương Nguyên vùi đầu vào vai hắn, sau lưng chợt run nhẹ. Cậu không khóc, nhưng lúc này thật khiến người ta không yên được trong lòng. Vương Tuấn Khải biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó với Vương Nguyên, nhưng sợ gặng hỏi sẽ chỉ làm cậu hoảng loạn hơn cho nên hắn chỉ giơ tay chậm rãi vỗ về lưng cậu.

- Không sao, không sao đâu. Bình tĩnh lại.

Thanh âm của Vương Tuấn Khải khá trầm, mang tới cho đối phương cảm giác rất an toàn. Vương Nguyên mím môi, rụt rè nắm lấy vạt áo hắn. Tại sao khi ở bên người đàn ông này cậu lại cảm thấy an toàn như vậy?

Vương Nguyên, không phải tiền chính là lý tưởng sống của cậu sao? Cậu ngày trước vì tiền mà bất cứ chuyện gì cũng dám làm, ngay cả chuyện kết hôn với một người mới chỉ gặp mặt qua một lần cậu còn dám cơ mà. Ngay cả khi biết người ta đã có người khác, biết chắc người ta sẽ không bao giờ yêu thương mình, cậu với mong ước đổi đời vẫn cố chấp cùng hắn kết hôn.

Vậy thì hôm nay cậu sợ hãi cái gì? Người đàn ông kia có tiền, có quyền lực. Hắn sẵn sàng cho cậu tất cả những gì cậu muốn nếu đồng ý trở thành tình nhân của hắn, vậy vì cớ gì cậu lại nổi giận, vì cớ gì tát hắn bởi những lời tán tỉnh ve vãn kia?

Vương Nguyên, không phải đồng tiền quan trọng với cậu lắm sao? Vậy tại sao cậu lại từ chối?

.

Chủ tịch David giơ tay nhìn đồng hồ, Vương Tuấn Khải không phải đã rời đi quá lâu rồi sao? Đồ ăn cũng đã được dọn lên cả rồi. Cậu Ngô gọi điện thoại cho hắn, nói được vài câu sau đó quay đầu nói với chủ tịch David.

- Tuấn Khải nói cậu ấy đã về trước rồi, bảo chúng ta cứ ăn uống vui vẻ.

Chủ tịch David ngạc nhiên.

- Cậu ta còn chưa ăn gì mà?

Cậu Ngô ậm ờ giải thích.

- Nghe nói là có chuyện gấp.

Chủ tịch David tặc lưỡi nói đùa.

- Không phải là vì không muốn giới thiệu vợ cậu ấy cho mọi người chứ?

Chủ tịch David nói xong lại bật cười.

- Cái cậu Tuấn Khải này giấu vợ kỹ thật đấy, mới nói tới chuyện muốn gặp vợ cậu ta một lát mà cậu ta đã chạy mất rồi.

Mọi người ồn ào cười đùa, chủ tịch David phẩy tay với mọi người.

- Được rồi, mọi người cũng mau ăn đi.

.

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên ngồi ở trong xe, hai người cũng vẫn đang ở trước sảnh của nhà hàng.

- Không sao chứ?

Vương Nguyên lắc đầu, vừa rồi đưa được cậu ra khỏi nhà hàng Vương Nguyên phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được. Vương Tuấn Khải tựa người vào sau ghế, lúc này mới hỏi.

- Có chuyện gì vậy?

Vương Nguyên im lặng một lúc lâu, sau đó mới trả lời.

- Tôi... vừa gặp Vương Khánh Thiên.

Vương Tuấn Khải giật mình quay sang nhìn cậu.

- Cái gì?

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, cậu cũng đoán chắc được hắn sẽ phản ứng như vậy.

- Hắn làm gì cậu?

Chuyện đụng độ của Vương Nguyên và Vương Khánh Thiên lần trước Vương Tuấn Khải vẫn còn nhớ. Cho nên nghe cậu nói tới chuyện gặp hắn, Vương Tuấn Khải không khỏi sốt ruột.

Vương Nguyên nhớ tới chuyện ở trong nhà vệ sinh kia nhưng sợ làm Vương Tuấn Khải tức giận nên không dám nói, chỉ lắc đầu.

- Không sao cả. Nhà hàng này mới được chuyển nhượng lại cho KR cho nên tôi mới chạm mặt hắn.

Vương Nguyên rõ ràng nói dối, lúc gặp cậu ở trên hành lang mặt Vương Nguyên tái mét đi như gặp ma vậy, Vương Tuấn Khải không phải kẻ ngốc mà không nhận ra chuyện bất thường. Chỉ là cảm thấy Vương Nguyên mới là kẻ ngốc.

- Cậu biết chuyện này ngay từ đầu rồi nhưng vẫn giấu tôi đúng không?

Vương Nguyên hơi cúi đầu.

- Tôi sợ anh sẽ gây lộn với hắn.

Giống như lần trước vậy, sợ Vương Tuấn Khải và Vương Khánh Thiên gặp nhau sẽ xảy ra xô xát. Vương Tuấn Khải nhìn cậu, bất đắc dĩ thở dài.

- Tôi bây giờ đâu còn giống như trước kia nữa.

Trước khi đứng ở vị trí cao hơn hắn Vương Tuấn Khải quyết định sẽ không manh động.

- Nếu tôi không phát hiện ra chuyện này cậu định sẽ vẫn còn ở lại nhà hàng đó làm việc sao?

Vương Nguyên im lặng, thật ra cậu cũng đã từng nghĩ tới chuyện đó. Nếu như Vương Tuấn Khải không phát hiện, cậu có thể sẽ đem chuyện này giấu nhẹm đi, tiếp tục ở đó làm việc để hắn không nghi ngờ. Nhưng chỉ là, giờ nghĩ lại thấy chuyện đó đúng là tự mình đã nghĩ nhiều rồi. Vương Tuấn Khải thở dài.

- Nghỉ việc đi.

Vương Nguyên gật đầu.

- Ừ.

Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn cậu, thấy người kia vẫn đang rũ mi cúi đầu. Vương Nguyên ngốc tới như vậy hắn cũng không còn cách nào, đã nói cậu đừng xen vào chuyện của hắn quá nhiều vậy mà cứ hết lần này tới lần khác tự mình dành lấy rắc rối chỉ vì hắn. Vương Tuấn Khải giơ tay đặt lên đầu Vương Nguyên.

- Nếu như Vương Khánh Thiên tìm cách gây khó dễ cho cậu, cứ chạy về phía tôi. Tôi sẽ bảo vệ cậu.

Vương Nguyên quay đầu nhìn hắn.

- Sao cơ?

Vương Tuấn Khải nói.

- Không phải ngay từ đầu là vì tôi mới khiến cậu va chạm với hắn sao? Tôi cũng cần có trách nhiệm bảo vệ cậu khỏi hắn.

Vương Nguyên nhìn hắn, ánh mắt của Vương Tuấn Khải thật sự ấm áp tới nhường nào. Bàn tay hắn đặt trên đầu cậu cũng thật ôn nhu dịu dàng.

- Vương Tuấn Khải, anh biết không? Anh ấm áp lắm. Khiến cho người khác có cảm giác rất yêu thích.

Vương Nguyên chậm rãi nói, Vương Tuấn Khải ngẩn người nhìn cậu.

- Hả?

Vương Nguyên rũ mi, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mình lại thay đổi như vậy, tại sao lại sợ hãi khi có người đàn ông lạ tiếp xúc với mình.

Chính là vì Vương Tuấn Khải, vì ở trong tim cậu có một người đàn ông ngự trị, khiến cho bất cứ người đàn ông nào chạm tới cũng đều khiến cậu bài xích.

Cậu yêu hắn, yêu thật nhiều. Trước kia bởi vì chưa từng yêu ai cho nên tình yêu đối với cậu cũng giống như một vụ giao dịch mua bán, chỉ cần có lợi ích về bản thân sẽ đồng ý thỏa hiệp. Nhưng bây giờ thì không, tình yêu đối với cậu chính là thứ loại tình cảm thiêng liêng khiến con người ta mất đi cả lý trí, bởi vì yêu mà vật chất hay lợi ích của bản thân đều không màng. Cho dù ở bên người đàn ông này cậu chẳng hề có được bất cứ điều gì cho bản thân nhưng vẫn cam tâm tình nguyện không rời xa hắn.

Trái tim đôi khi thật khó để phân biệt được tình cảm của mình, chỉ khi ta buộc phải lựa chọn mới có thể giật mình nhận ra nó thực sự yêu người kia tới thế nào. Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện con ngươi màu đen thẳm của Vương Tuấn Khải khẽ mỉm cười.

- Vương Tuấn Khải, tôi thích anh.

Thanh âm của Vương Nguyên thoảng qua bên tai hệt như một cơn gió nhẹ vậy, khiến hắn mơ mơ hồ hồ, Vương Tuấn Khải ngẩn người nhìn cậu, đáp lại vẫn là nụ cười dịu dàng của Vương Nguyên.

Người ta thường nói trong một cuộc tình, ai yêu trước sẽ là kẻ thua. Nhưng Vương Nguyên chấp nhận là người nói ra trước, cho dù chẳng cần hắn phải trả lời hay đáp lại, chỉ cần hắn biết được tình cảm của cậu, chỉ cần hắn biết trong tim cậu hắn đang tồn tại lớn đến thế nào.

.

Chuyện Vương Nguyên nghỉ việc ở nhà hàng kia, mẹ Vương ban đầu tức giận mắng mỏ cậu một hồi, Vương Nguyên chỉ làm bộ như không nghe thấy. Về sau Vương Tuấn Khải khuyên bảo đôi lời mẹ Vương mới bớt giận không nhắc thêm chuyện này nữa. Năm học mới cũng sắp đến, kỳ nghỉ trôi qua như một cơn mưa rào vậy. Những ngày cuối cùng trước khi bước vào cuộc sống học đường, Vương Nguyên đa số đều ở trong quán ăn phụ mẹ bưng bê, thời gian rảnh kiếm việc làm thêm dành dụm ít tiền.

Nghe nói Vương Nguyên thôi việc ở nhà hàng rồi, hôm nay chú Trần tìm tới hỏi có muốn đi phát tờ quảng cáo nữa không, Vương Nguyên nhanh nhảu đồng ý. Buổi sáng Vương Tuấn Khải dậy đi làm, thấy Vương Nguyên đang tất bật bưng bê trong quán liền giữ lại hỏi.

- Hôm nay cậu phát tờ quảng cáo ở đâu?

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn cười hỏi.

- Lại muốn đón tôi nữa à?

Vương Tuấn Khải gật đầu.

- Ừ.

Vương Nguyên ôm khay đựng đồ ăn ngẫm nghĩ.

- Buổi sáng chắc là tới quảng trường, còn buổi chiều chắc là chợ trung tâm.

Vương Tuấn Khải gật đầu.

- Được rồi, vậy buổi chiều tôi tới đón cậu.

Vương Tuấn Khải đang tính quay người đi liền bị Vương Nguyên gọi lại.

- Anh mang dù theo đi, nghe nói chiều nay sẽ mưa to đấy.

Vương Tuấn Khải quay lại nhìn cậu cười.

- Cậu dạo này cũng quan tâm tới thời tiết như vậy à?

Vương Nguyên ậm ừ.

- Ti vi nói thế mà.

Vương Tuấn Khải khẽ cười sau đó cũng cầm một cây dù theo. Mẹ Vương ở trong bếp nhìn thấy chỉ lặng lẽ mỉm cười, Tiểu Khải và Nguyên Nhi dạo này quan hệ rất tốt, nếu có thể cứ kéo dài như vậy thì thật hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro