☆Chap 38: Tình yêu nhỏ bé☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ tối ở bệnh viện trung ương Trùng Khánh, mưa đã ngớt dần chỉ còn lại vài hạt lác đác, sau cơn mưa để lại trên mặt đất những vũng nước lớn nhỏ. Hoàng Thiên Ân đã được đưa tới bệnh viện, hiện tại không có gì nguy hiểm nhưng bác sĩ yêu cầu phải nhập viện. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải dường như là người thân duy nhất của cậu thanh niên ấy, bác sĩ gọi hắn lại trách móc.

- Bệnh của bệnh nhân tiến triển tới giai đoạn này rồi sao không sớm đưa vào nhập viện từ trước đi. Các người cứ như vậy tính mạng của cậu ấy rất nguy hiểm.

Vương Tuấn Khải nghe tới chuyện nghiêm trọng như vậy nhưng lại không hiểu rõ lời bác sĩ nói, cho nên nhíu mày hỏi lại.

- Sao cơ ạ?

Bác sĩ kia bất đắc dĩ thở dài, ban đầu còn cho rằng bệnh nhân này có điểm quen mắt, tới lúc làm hồ sơ nhập viện mới biết cậu ấy cũng đã có bệnh án trong hồ sơ của bệnh viện, tìm hiểu một chút liền biết được cậu thanh niên này đang mắc bệnh ung thư máu. Bác sĩ kia nhìn Vương Tuấn Khải nói.

- Tôi đang nói tới bệnh ung thư máu của cậu ấy, phải nhập viện tiến hành xạ trị. Cậu xem, tình hình của cậu ấy ngày càng nghiêm trọng, hôm nay bị ngất như vậy cũng là do thiếu máu và suy nhược.

Tai Vương Tuấn Khải ù đi, cái gì cũng không nghe rõ, chỉ thấy tiếng nói của bác sĩ vừa rồi như sét đánh ngang tai, không tin được mà thoáng loạng choạng.

- Bác sĩ nói sao? Ung thư máu?

Nhìn khuôn mặt sửng sốt của Vương Tuấn Khải, bác sĩ kia trợn mắt.

- Cậu có phải là người nhà của cậu ấy hay không? Người thân bị ung thư máu cũng không biết?

Vương Tuấn Khải giống như người mất hồn, dại đi tựa vào tường. Những gì hắn vừa nghe thấy nhất thời khiến Tuấn Khải choáng váng chưa thể chấp nhận được. Bác sĩ kia nhìn hắn một cái, nửa chán chường nửa thương cảm, quay lưng ôm hồ sơ bỏ đi.

Vương Tuấn Khải trượt dọc theo bức tường hành lang xuống sàn, có cái gì đó trong lồng ngực đang rỉ máu, đau đến thấu tâm can.

Ung thư máu?

Hoàng Thiên Ân , vậy ra đó là lý do vì sao cậu rời xa hắn, thì ra đó là lý do cậu đột ngột thay đổi như vậy. Cái đồ ngốc đó định giấu tất cả mọi người, định giấu hắn mà một mình chống chọi với căn bệnh này để rồi một mình chết trong cô đơn có phải không?

Vương Tuấn Khải đặt tay lên ngực cào mạnh một cái, trái tim hắn đau tới không thở nổi. Vậy mà hắn đã ngu ngốc không nhận ra, vậy mà hắn đã thực sự cho rằng cậu đã thay đổi. Vương Tuấn Khải tự trách chính mình, tại sao ngày trước không mạnh mẽ tiến tới ôm chặt lấy cậu, không cho phép cậu rời xa. Nếu như hắn có thể kiên quyết hơn, nếu như hắn có thể cho cậu được nhiều niềm tin hơn có phải Thiên Ân sẽ không rời xa hắn? Vậy mà, hắn đã làm gì?

Trong lúc cậu khó khăn nhất, trong lúc cậu phải một mình chống chọi với căn bệnh này hắn đã không thể ở bên, không cho cậu bờ vai này để cậu có thể nương tựa.

Vương Tuấn Khải ôm lấy đầu, giữa những dằn vặt đau khổ.

- Thiên Ân, anh xin lỗi. Thiên Ân...

.

Vương Nguyên ngồi ở bên giường bệnh của Hoàng Thiên Ân, nhìn người thanh niên kia đang nằm trên giường bệnh ngủ, đôi môi trắng nhợt lại, làn da cũng xanh xao. Cũng là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn người con trai này lâu tới như vậy, trong lòng có thật nhiều suy nghĩ khác nhau, chẳng biết phải làm thế nào. Trời bên ngoài đã tạnh mưa, không khí bên ngoài hơi se se lạnh. Một cơn gió lùa vào trong phòng, Vương Nguyên đứng dậy đóng cửa sổ lại. Tiếng gió ở bên ngoài liền chấm dứt, trả lại trong phòng một khoảng không tĩnh mịch.

Tới lúc quay đầu, ở cửa phòng Vương Tuấn Khải đang đứng ở đó, hắn không bước vào trong chỉ nhìn thấy cậu khẽ nói.

- Vương Nguyên, tới đây.

Vương Nguyên im lặng nghe theo lời hắn bước về phía cửa, hai người ra ngoài hành lang. Không khí bỗng chốc liền trở nên có chút gượng gạo, Vương Tuấn Khải bỏ hai tay trong túi quần, quay đầu nhìn sang hướng khác.

Vương Nguyên nhận ra, hắn không nhìn cậu nữa. Trước kia khi nói chuyện hai người sẽ nhìn vào mắt nhau, nhưng kể từ lúc gặp lại Hoàng Thiên Ân thì Vương Tuấn Khải lại lảng tránh khỏi đôi mắt của cậu.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Bỗng chốc lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người phút chốc bị đẩy xa, có một hố sâu ở giữa không cách nào vượt xa được. Giống như mọi nỗ lực của cậu để đến gần hắn suốt thời gian qua, chỉ một khoảnh khắc đã bị đẩy tới vạch xuất phát.

Vương Tuấn Khải không nhận ra ánh mắt khác lạ của Vương Nguyên, hắn ậm ờ.

- Cậu về trước đi, đêm nay tôi sẽ ở lại đây.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn nói.

- Không cần đâu, tôi ở lại cũng được.

Vương Tuấn Khải quay người tựa lưng vào tường, ngay cả đứng đối diện
Vương Nguyên cũng không nữa, hắn lắc đầu.

- Cậu về đi, quần áo trên người vẫn còn ướt, để như vậy sẽ bị cảm lạnh.

Vương Nguyên nhìn một nửa sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, tuy rằng lời nói vẫn quan tâm nhưng ánh mắt hắn bỗng nhiên lại trở nên xa lạ. Nếu cậu ở lại, có thể hắn sẽ khó xử khi thấy cậu lúc này cho nên Vương Nguyên gật đầu.

- Ừ, vậy tôi mang quần áo tới cho anh. Trong phòng bệnh cũng có chỗ để thay đồ mà.

Vương Tuấn Khải tùy ý gật đầu.
Vương Nguyên nhìn hắn một cái, sau đó rũ mi quay người đi về.

Tận tới khi người kia bước được một đoạn xa, Vương Tuấn Khải mới ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng cậu. Chẳng nhận ra được trong ánh mắt hắn lúc đấy mang theo suy nghĩ gì, chỉ là Vương Tuấn Khải cứ như vậy nhìn theo bóng Vương Nguyên rời xa, cho tới tận khi khuất hẳn.

Vương Nguyên trở về nhà, mang cho Vương Tuấn Khải một bộ quần áo sau đó cũng ra về. Dù sao lúc này cậu ở đấy cũng không có tác dụng gì cả. Trời cũng đã khuya rồi, mẹ Vương nhìn thấy cậu liền nhíu mày.

- Tiểu Khải đâu?

Vương Nguyên ậm ờ giải thích.

- Một người bạn của anh ấy nhập viện nên Tuấn Khải ở lại chăm sóc.

Mẹ Vương nghe tới vậy cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ tặc lưỡi.

- Đã ăn gì chưa? Mẹ để phần cơm cho hai đứa đấy.

Vương Nguyên vừa đi vào phòng vừa lắc đầu.

- Con không muốn ăn.

Mẹ Vương khó hiểu nhìn theo bóng cậu đi vào trong phòng, nói với theo.

- Sao thế? Đang ăn kiêng à? Dạo này có béo lắm đâu?

Vương Nguyên đi vào trong phòng, lấy một bộ quần áo tắm rửa sạch sẽ rồi trèo lên giường ngủ. Cậu không muốn nghĩ gì cả, nhắm mắt lại muốn ngủ một giấc thật ngon, giả như không bận tâm tới chuyện gì cả.

Cũng đã nửa đêm rồi, chẳng còn sớm sủa gì nữa, đồng hồ trên tường kêu từng tiếng lạch cạch nặng nề, chẳng hiểu sao hôm nay bỗng nhiên đồng hồ lại kêu to tới vậy. Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Nguyên mở mắt nhìn lên trần nhà, nhận ra bản thân mình dù cố gắng thế nào cuối cùng cũng không thể ngủ được.

Cậu, không thể giả như không bận tâm tới chuyện gì.

Xoay người trở mình một cái, cánh tay không hề chạm vào một cánh tay nào cả. Mở mắt ra nhìn, ở trong tầm mắt ngay bên cạnh mình là một khoảng trống không. Tự nhiên ở trong lòng thấy có gì đó thật trống rỗng, rõ ràng trước kia có thể một mình ngủ trên chiếc giường này vô lo vô nghĩ, hôm nay không có ai đó bên cạnh lại cảm thấy như thiếu thiếu điều gì.

Trước kia cũng chỉ là nói đùa một câu, không ngờ tới hôm nay chính mình đang gặp được cảm giác ấy.

Nghĩ tới chuyện hôm nay, trong lòng một lần liền chùng xuống. Hoàng Thiên Ân xuất hiện rồi, mọi chuyện sẽ ra sao? Đối với khoảng thời gian hơn nửa năm vừa rồi cậu không biết tình cảm của Vương Tuấn Khải đã thay đổi thế nào, nhưng nhìn được ánh mắt của hắn cũng hiểu được người con trai đó thực sự quan trọng với hắn đến thế nào. Hay là nói thẳng ra, Vương Tuấn Khải dường như vẫn còn sâu đậm với Hoàng Thiên Ân nhiều lắm.

Kể ra cũng phải thôi, tình yêu của bọn họ đâu phải một sớm một chiều, nói một tiếng không gặp mặt nữa sẽ có thể quên được hay sao? Vương Tuấn Khải dù bề ngoài không nhắc tới Hoàng Thiên Ân suốt thời gian qua nhưng khi gặp lại hắn lại không khỏi xúc động mà trở nên mất bình tĩnh như vậy.

Vương Nguyên mím môi, không biết hiện tại bây giờ phải làm gì? Nếu như hai người bọn họ quay lại với nhau, cậu phải làm sao với Hoàng Thiên Ân? Có nên giả như không biết gì cả, hay đứng ra công khai tranh giành? Vương Nguyên thở dài, cậu cũng là con người, cậu cũng có ích kỷ của bản thân. Trong lòng cậu thật sự cảm thấy khó chịu.

Nghĩ ngợi vẩn vơ cả một đêm, ba giờ sáng Vương Nguyên thức dậy giúp mẹ làm bánh. Mẹ Vương nhìn thấy cậu ngồi như một cái máy tỉ mỉ nặn từng cái bánh không khỏi nhíu mày.

- Sao tự nhiên hôm nay dậy sớm làm bánh thế?

Vương Nguyên không ngẩng đầu, lạnh nhạt trả lời.

- Mẹ ngày nào cũng vậy mà?

Mẹ Vương rất muốn đập đầu cậu một cái nhưng vì tay dính bột mỳ nên lại thôi.

- Đi so sánh một thằng đang tuổi ăn tuổi lớn với một bà già? Mày không biết về già người ta sẽ ngủ ít hơn sao?

Vương Nguyên không nói gì, chuyên chú nặn bánh trong tay. Không gian yên tĩnh được một chút, mẹ Vương lại ngẩng đầu nhìn cậu.

- Tiểu Khải nó chê mày béo à? Không những không ăn lại còn không ngủ, giảm cân như vậy hại sức khỏe lắm.

Vương Nguyên không hiểu vì nguyên do gì tự nhiên bực mình ngẩng đầu gắt.

- Trong mắt mẹ con béo lắm hay sao mà lúc nào mẹ cũng nhắc tới chuyện giảm cân với con vậy?

Mẹ Vương đột nhiên thấy thằng con trai lớn tiếng, bị giật mình trợn mắt nhìn.

- Mày bị cái giống gì vậy? Mẹ chỉ nói đùa thôi, làm gì mà mày lại nổi nóng?

Vương Nguyên ấm ức ngậm miệng, cúi đầu nặn nặn bánh. Mẹ Vương nhìn thằng con trai không hiểu hôm nay bị cái gì, vẫn lân la gặng hỏi.

- Cãi nhau với Tiểu Khải hay sao thế? Nói thật đi, sao hôm nay nó không về?

Vương Nguyên trả lời.

- Không đâu, con đã nói rồi mà. Bạn của anh ấy phải nhập viện nên anh ấy ở lại chăm sóc.

Mẹ Vương gật gù suy nghĩ.

- Bạn thân vậy sao? Người nhà cậu ta đâu mà Tiểu Khải phải chăm sóc chứ?

Vương Nguyên rũ mi, một câu bạn kia liệu có thể gói gọn được quan hệ của Vương Tuấn Khải và Hoàng Thiên Ân hay không? Nhưng biết làm sao được, không lẽ lại nói chồng con ở lại bệnh viện để chăm sóc cho tình cũ của anh ấy?

Mẹ Vương hẩy cậu một cái.

- Đứng dậy nấu cháo đi, lát nữa mang tới bệnh viện cho cậu ta. Tiểu Khải nhiệt tình như vậy thì mày cũng nên tỏ ra chút thành ý đi.

Vương Nguyên gật đầu, tháo gang tay ra đứng dậy bắt đầu lấy gạo nấu cháo. Dù gì cậu cũng không muốn cứ trốn tránh như vậy, trước tiên tới bệnh viện xem thế nào.

Tới khi trời sáng hẳn, Vương Nguyên mang cháo cho vào hộp đựng thức ăn sau đó bắt xe tới bệnh viện. Ở sân bệnh viện cũng có một vài người chắc là tới khám, ngoài ra cũng chỉ có mấy bác sĩ đi đi lại lại. Vương Nguyên mang theo cháo đi lên trên tầng.

Buổi sáng sớm, không khí có hơi se lạnh. Hoàng Thiên Ân nằm ở trên giường, sau cơn hôn mê hôm qua tới giờ mới tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn, trên đầu là trần nhà trắng tinh. Cảm giác bàn tay mình đang được một bàn tay khác nắm lấy, Hoàng Thiên Ân rũ mi nhìn nhận ra Vương Tuấn Khải đang ngồi ngay bên cạnh.

Soạt một tiếng, theo bản năng liền lập tức giật tay ra khỏi hắn, khó chịu quay đầu. Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu. Hoàng Thiên Ân nhìn sang hướng khác, cau có nói.

- Anh ở đây làm gì?

Vương Tuấn Khải không trả lời, Thiên Ân đẩy người ngồi dậy, sau cơn hôn mê đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, chỉ sợ cử động mạnh một cái có thể ngã nhào. Cậu ngồi tựa lưng vào thành giường, lạnh nhạt nói.

- Cán ơn anh đã đưa tôi tới đây. Bây giờ mời anh đi cho.

Hoàng Thiên Ân ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn hắn, một mực quay đầu nhìn vào phía trong tường.

Vương Tuấn Khải vẫn thủy chung nhìn cậu, dù cho người kia không nhìn mình lấy một lần. Nếu là trước kia, những lời lạnh nhạt này có thể làm hắn tức giận thì hôm nay chỉ khiến hắn càng thêm đau lòng.

- Em còn định giấu anh tới bao giờ?

Vương Tuấn Khải hỏi một câu khiến Hoàng Thiên Ân giật mình mở to mắt. Cậu không quay đầu nhưng sau lưng bỗng run rẩy, Vương Tuấn Khải chẳng lẽ đã phát hiện ra rồi?

Nhìn bờ vai cứng ngắc của người kia, Vương Tuấn Khải càng thêm đau lòng. Trực tiếp giữ lấy hai bả vai cậu kéo lại đối diện với mình, Vương Tuấn Khải buộc cậu phải mở to mắt nhìn thẳng hắn.

- Trả lời anh đi, tại sao giấu anh tất cả mọi chuyện. Cho rằng một mình chịu đựng căn bệnh này và rời khỏi anh thì anh có thể hạnh phúc được sao?

Ánh mắt của hắn, ánh mắt đó. Hoàng Thiên Ân mím môi, Vương Tuấn Khải đã biết tất cả sự thật rồi. Bờ vai cậu thoáng run lên, hốc mắt chợt bỏng rát không kìm được run run nói.

- Tuấn Khải...

Vương Tuấn Khải bất chợt ôm lấy cậu vào lòng, gắt gao giữ chặt thân người nhỏ bé của cậu, cảm tưởng như những ngón tay của hắn cũng đang run lên, Vương Tuấn Khải nghẹn ngào.

- Đồ ngốc này.

Hoàng Thiên Ân ôm lấy bả vai hắn, không kìm được bật khóc. Cái cảm giác này, là cảm giác cậu đã thèm khát suốt bao lâu, cảm giác một lần được ngã vào vòng tay này mà bật khóc, cảm giác nghe được từng tiếng tim của hắn đang đập mạnh mẽ dưới lồng ngực, cảm giác hơi ấm của hắn ôm trọn lấy mình.

Hoàng Thiên Ân khóc lớn hơn, vươn tay ôm chặt lấy bả vai hắn, giữa lúc này chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể ở trong lòng hắn không ngừng lặp đi lặp lại.

- Xin lỗi... Tuấn Khải... em xin lỗi...

Vương Nguyên lặng lẽ đóng cửa lại, hốc mắt chợt bỏng rát. Chẳng phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng không hiểu sao bây giờ so với trước kia lại thấy đau đớn hơn nhiều. Thế nhưng, hơn tất cả ở sâu thẳm trong lòng cậu đang vướng vào vô vàn những bộn bề suy nghĩ.

Vậy ra đó là lý do vì sao Hoàng Thiên Ân rời khỏi Vương Tuấn Khải, bởi vì không muốn hắn phải đau khổ nên đã rời xa khỏi hắn, chấp nhận gánh lấy tất cả những thương tổn ấy một mình.

Vương Nguyên rũ mi, cảm giác trong lòng bỗng nhiên liền chùng xuống.

Hoàng Thiên Ân cậu ta... thật cao thượng.

Rốt cuộc người con trai ấy yêu Vương Tuấn Khải tới bao nhiêu mới có thể làm được như vậy?

Tình yêu Hoàng Thiên Ân dành cho Vương Tuấn Khải to lớn như thế, khiến cho Vương Nguyên vô thức cảm thấy tình cảm mà cậu dành cho hắn so với Hoàng Thiên Ân thật sự không thể sánh bằng. Bất giác cười nhạt, Vương Nguyên tự giễu chính mình lấy tư cách gì để cạnh tranh tình cảm với người ta?

Bởi vì đứng trước tình yêu to lớn đó của Hoàng Thiên Ân, thứ tình cảm mà cậu đang dành cho Vương Tuấn Khải phải chăng thật nhỏ bé?

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro