☆Chap 8: Tập sống☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng đến buổi sáng ngày hôm sau Vương Tuấn Khải cũng phải tuân lệnh lão mẹ đại nhân tới đón Vương Nguyên.Khu nhà của cậu không hẳn là ở một vùng ngoại ô nhưng khá khuất so với trung tâm thành phố tấp nập. Nó đơn giản là một quán ăn gần khu công nghiệp, khách đến đa số đều là công nhân thuộc tầng lớp trung bình. Khi Vương Tuấn Khải đến nơi cũng là vừa qua giờ ăn sáng, khách đã vãn hơn nhiều, mẹ Vương đang dọn đồ vào trong. Nhìn thấy hắn bà liền mừng rỡ chạy tới.

- Tiểu Khải tới chơi à?

Vương Tuấn Khải vội cúi đầu chào.

- Vâng, chào mẹ.

Nhìn mẹ Vương tươi cười như vậy, Vương Tuấn Khải cũng đoán ra được chắc Vương Nguyên chưa nói với bà chuyện hai người bọn họ hôm qua cãi nhau.

Ở trong quán vẫn còn sót lại vài người khách quen, đều là hàng xóm quen thuộc. Nhìn thấy chàng trai tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề trước mắt không khỏi hiếu kì ghé tai nhau thì thầm to nhỏ. Mẹ Vương nhân dịp này càng thêm tự hào, muốn khoe với hàng xóm một chút liền kéo tay hắn lại gần.

- Các bà coi, đây là con rể tôi đấy.

Vương Tuấn Khải tuy có chút không tự nhiên nhưng vẫn lịch sự cúi chào từng người một. Các thím lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai anh tuấn lại lịch sự như vậy không khỏi xuýt xoa, cười nói tấm tắc khen ngợi. Lại lân la kéo tay Vương Tuấn Khải ngồi xuống chuyện trò.

Hắn nhìn một bàn đầy dầu mỡ không được sạch sẽ cho lắm thoáng nhíu mày nhưng bởi vì nhìn thấy các thím thân thiết như vậy nên cũng chuyện trò đôi chút. Đến lúc ra về ai cũng kéo tay mẹ Vương khen bà có cậu con rể tuổi trẻ tài cao, mẹ Vương tuy bề ngoài nói không có nhưng trong lòng lại vô cùng hãnh diện.

Mẹ Vương đang ở trong bếp dọn dẹp, Vương Tuấn Khải cũng vào định phụ bà một tay. Mẹ Vương nhìn một thân âu phục sạch sẽ trên người hắn liền ngăn lại.

- Con mau ra ngoài đi, trong này bề bộn như thế sẽ làm bẩn quần áo con đấy.

Mẹ Vương nói vậy nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không rời đi, vừa nhìn quanh gian bếp lụp xụp vừa hỏi.

- Nguyên Nguyên đi đâu rồi mẹ?

Hôm nay là chủ nhật, chắc chắn không phải đến trường rồi. Mẹ Vương xắn tay áo chuẩn bị rửa bát nói.

- Đi làm ở quảng trường khu trung tâm rồi, chú Hoàng mới sang kiếm nó sáng nay. 17 tệ một trăm tờ.

Vương Tuấn Khải nhíu mày.

- Tờ?

Mẹ Vương bật cười.

- Là tờ quảng cáo, Nguyên Nguyên nó rành phát cái này lắm.

Vương Tuấn Khải mím môi, không biết Vương Nguyên đã bớt giận chuyện hôm trước chưa nhưng đã có tâm trạng kiếm tiền rồi thì chắc là cũng không tệ. Hai người trò chuyện dăm ba câu, anh trai Vương Phong vừa đi giao hàng về, vừa thấy Vương Tuấn Khải đang ở đó liền vui vẻ bước tới vỗ vai hắn.

- Em rể mới tới chơi à?

Vương Tuấn Khải gật đầu.

- Anh vừa mới đi đâu về vậy?

Vương Phong cười lớn, mang ly nước tới gần bình nước rót đầy một ly uống.

- Anh vừa mới đi giao hàng, cách đây cũng cả dãy phố. Nhưng được cái người ta trả phí rất cao.

Mẹ Vương vừa rửa bát vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nhắc nhở.

- Muộn rồi đấy, còn phải tới chợ trung tâm mua đồ nữa.

Anh trai Vương Phong uống nốt ly nước rồi đặt trả chiếc ly rỗng về vị trí cũ.

- Đúng rồi, còn phải đến đó nữa.

Sau đó nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng ở đó anh liền thân mật rủ rê.

- Tiểu Khải này, cậu có muốn cùng anh tới đó không?

Mẹ Vương vừa nghe đã mắng.

- Nói bậy gì thế? Người như Tiểu Khải sao thích hợp với nơi đó được?

Vương Tuấn Khải cười.

- Không sao đâu mẹ, con cũng muốn tới đó xem sao.

Mẹ Vương lập tức gay gắt cản lại.

- Có gì mà phải xem, nơi đó chen lấn chật chội con chịu sao được.

Anh trai Vương Phong là người phóng khoáng, nghe vậy liền bật cười.

- Không sao, cho Tiểu Khải đi một lần coi như thay đổi môi trường sống.

Bởi vì âu phục trên người Vương Tuấn Khải không được thuận tiện nên anh trai Vương Phong cho hắn mượn một bộ đồ. Vóc dáng hai người gần giống nhau cho nên mặc rất vừa. Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn quần áo trên người, lần đầu tiên mặc loại vải kém chất lượng như vậy. Thế nhưng cả tủ quần áo, anh Vương Phong vui vẻ khoe đây đã là bộ đồ đẹp nhất rồi.

Nhìn quần áo trên người Vương Tuấn Khải, Vương Phong vỗ vai khen hắn.

- Đẹp trai lắm, trẻ trung hơn hẳn.

Thực chất Vương Tuấn Khải cảm thấy mình lúc này giống hệt một tay giao hàng bưu điện. Siêu xe Lamboghini Aventandor của Vương Tuấn Khải giờ vứt xó một góc. Anh trai Vương Phong lái xe thùng tới tươi cười.

- Phải đi xe này mới chứa được nhiều đồ.
Hai người bọn họ đi chừng nửa giờ mới tới khu chợ trung tâm, cảnh tượng trước một cửa hàng thực phẩm khiến người ta sợ chết khiếp. Một hàng dài xếp hàng dẫn vào đầu của quầy bán hàng. Anh trai Vương Phong đỗ xe một góc, sau đó chạy nhanh hỏi thăm một người.

- Anh là người thứ bao nhiêu rồi?

Người kia trả lời.

- Người thứ tám mươi tư.

Anh trai Vương Phong mừng rỡ vội đứng sau người đó, sau đó quay người lại vời vời Vương Tuấn Khải.

- Mau, mau đứng vào đây.

Vương Tuấn Khải tuy chưa hiểu chuyện nhưng cũng làm theo, lưỡng lự bước tới xếp hàng. Anh Vương Phong liền giải thích.

- Mỗi ngày chỉ bán cho một trăm người, mà mỗi người chỉ được mua một số lượng nhất định thôi. Chúng ta hai người có thể mua được gấp đôi hàng.

Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn một hàng dài nối đuôi nhau khẽ nhíu mày.

- Quầy hàng nhiều như vậy tại sao lại phải xếp hàng?

Anh trai Vương Phong giải thích.

- Trong chợ trung tâm này đây là nơi duy nhất  bán thực phẩm giảm giá. Chịu khó một chút sẽ mua được rất nhiều đồ rẻ.

Nhìn vẻ mặt phấn khởi của Vương Phong, Vương Tuấn Khải im lặng. Bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh Vương Nguyên vừa khóc vừa nói. Hóa ra chen lấn hàng tiếng đồng hồ ở chợ trung tâm mà cậu nói tới chính là như thế này.

Anh trai Vương Phong vừa nhìn hàng vừa cười vui vẻ.

- May sao thời tiết hôm nay thật tốt. Có những lần anh và Nguyên Nhi gặp phải trời mưa mặc áo mưa xếp hàng, lạnh muốn chết.

Vương Tuấn Khải nghe tới lại càng thêm câm nín. Hai người đứng xếp hàng chờ, đến khi mua được thực phẩm cũng mất hơn một tiếng nhưng anh trai Vương Phong dường như rất vui vẻ. Vừa mang hàng chất vào thùng xe vừa chuyện trò.

- Cũng gần tới trưa rồi, chúng ta qua chỗ Nguyên Nhi đón nó về.

Vương Tuấn Khải nghe tới Vương Nguyên lại mím môi lại. Đúng rồi, hắn còn phải đến tìm cậu nữa.

- Nguyên Nguyên cũng ở gần đây sao?

Anh trai Vương Phong mua kem lạnh cho Vương Tuấn Khải một chiếc, anh một chiếc. Lại dặn chị chủ quán gói lại hai chiếc, sau đó cười cười.

- Cái bụng của Vương Nguyên phải chứa được hai chiếc, nó thích ăn kem lắm.

Trời lạnh ăn kem cũng thật ngon, Vương Tuấn Khải lần đầu tiên ăn đồ rẻ tiền như thế này. Nhưng thời tiết hanh khô làm món đồ ăn này cũng thật là ngon lành. Xe chạy một lúc tới được khu trung tâm, nơi đây là phố đi bộ, người người đi lại tấp nập, anh Vương Phong cất tiếng gọi.

- Nguyên Nhi.

Chú gấu bông đang phát tờ rơi ở gần đó, nghe tiếng gọi liền quay đầu nhìn về chỗ hai người, động tác hơi khựng lại.

Anh trai Vương Phong vui vẻ kéo tay Vương Tuấn Khải.

- Đúng nó rồi.

Vương Tuấn Khải vẫn chưa hết ngạc nhiên, vừa xuống xe nhìn quảng trường rộng lớn không thấy bóng dáng của Vương Nguyên. Trăm ngàn lần cũng không ngờ tới cậu lại mặc bộ đồ thú bông kia.

Chú gấu bông nhìn hai người đang tới gần liền dừng lại, đứng phỗng như trời trồng. Bởi vì phía trên đội đầu thú bông nên chẳng nhận ra được biểu hiện của gương mặt cậu. Anh trai Vương Phong bước tới, trực tiếp giơ tay tháo đầu cậu ra.

- Lại đứng ngẩn ra rồi, thấy chồng tới nên ngạc nhiên phải không?

Đầu thú được bỏ ra, Vương Tuấn Khải thoáng nhíu mày. Rõ ràng trời đang lạnh, mặt Vương Nguyên lại đổ đầy mồ hôi, đến cả tóc mái cũng dính bết vào trán. Cậu quay đầu lảng tránh khỏi ánh mắt của Vương Tuấn Khải, dùng tay lau lau mồ hôi trên mặt. Anh trai Vương Phong vội kéo cậu..

- Nóng lắm phải không? Anh mua kem cho em đây.

Vương Nguyên lí nhí nói cảm ơn, sau đó tựa vào bồn nước gần đó vừa ăn kem vừa ngồi nghỉ. Anh trai Vương Phong nhiệt tình cầm xấp tờ quảng cáo trên tay cậu.

- Để anh phát cho, còn chừng này nữa là hết phải không?

Vương Nguyên cắn một ngụm kem, gật đầu. Anh Vương Phong cầm xấp quảng cáo, chia cho Tuấn Khải một ít.

- Anh em chúng ta cùng phát sẽ nhanh hơn.

Vương Nguyên nhìn thấy liền bĩu môi.

- Không cần đâu anh, người ta là thiếu gia nhà giàu sao hợp với việc này chứ?

Anh trai Vương Phong phẩy phẩy tay.

- Cái thằng này nói gì thế? Vừa nãy Tiểu Khải còn giúp anh xếp hàng mua đồ ở chợ trung tâm đấy.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, sau đó lẳng lặng quay đầu ra chỗ khác, giả bộ vừa nhìn dòng người đi qua vừa ăn kem.

Xếp hàng mua đồ giảm giá?

Vương Tuấn Khải ư?

Cậu vừa rồi nghe nhầm phải không, người như hắn sao làm chuyện như vậy được chứ.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên quay đầu đi, hắn bước tới cầm xấp quảng cáo mà anh Vương Phong đưa cho, khẽ cười.

- Để em làm cho.

Vương Tuấn Khải quả thật có cái mặt đẹp trai rất được việc, chỉ một lúc đã phát hết xấp quảng cáo. Đưa tờ cuối cùng cho một cô gái, anh mỉm cười.

- Nhớ tới ủng hộ Wonder Land nhé!

Cô gái đỏ mặt tươi cười cầm tờ quảng cáo, lại níu tay cô bạn đi cùng khúc khích cười.

- Anh ấy đẹp trai thật.

Anh trai Vương Phong nhìn một xấp quảng cáo được Vương Tuấn Khải tống tiễn đi một cách nhanh chóng liền huých tay một cái vào Vương Nguyên.

- Thấy chưa? Biết tận dụng nhan sắc là cách khôn ngoan nhất.

Vương Nguyên bĩu môi, không nói một câu nhảy lên thùng xe ngồi. Anh trai nhìn hai người bọn họ từ lúc gặp không nói với nhau một câu, thái độ còn rất lạ nên tóm lấy Vương Tuấn Khải hỏi.

- Khai thật đi, hai đứa cãi nhau phải không?

Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng người kia đã khuất sau thùng xe, lại nhìn anh Vương Phong ậm ừ.

- Một chút.

Anh trai Vương Phong vỗ hai tay vào nhau cái bộp một tiếng.

- Biết ngay mà, hôm trước thấy thằng nhỏ tự nhiên chạy về nhà anh đã thấy nghi ngờ, hỏi gì nó cũng không chịu trả lời.

Vương Tuấn Khải khẽ mím môi, nhìn về phía thùng xe. Anh Vương Phong vỗ vai hắn, sảng khoái cười.

- Lên đó cùng với nó đi, cabin dù sao cũng không chứa được ba người. Hiện tại là cơ hội tốt nhất để làm lành đấy.

Vương Tuấn Khải gật đầu, nhảy lên thùng xe, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đo chẳng nói gì quay đầu sang bên cạnh. Vương Tuấn Khải bước tới, tìm một chỗ trống giữa những thùng hàng giảm giá trên thùng xe chật chội ngồi xuống.

Xe bắt đầu chuyển động, gió vù vù lướt qua tai. Hai người ngồi cách nhau chỉ một cánh tay mà không ai nói với ai câu nào. Vương Tuấn Khải duỗi thẳng chân tựa lưng vào thùng xe, hôm nay cả nửa ngày thử sống cuộc sống giống như trước đây của Vương Nguyên, tuy không thể thấu hiểu hoàn toàn nhưng ít nhiều cũng đã nhận ra được phần nào khó khăn trong cuộc sống ấy.

Vương Nguyên nói đúng, hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, dẫm đạp lên nhung lụa mà lớn. Từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy được cuộc sống của những người bần hàn. Hôm nay thấu hiểu được một phần nhỏ mới thấy được những lời mình nói hôm ấy quả thật quá đáng.

Rất muốn nói với người con trái kia một câu xin lỗi, nhưng lại chẳng thể nào mở lời. Con người với con người, phải chăng câu nói khó nhất trên đời là hai từ xin lỗi? Đơn giản chỉ là hai cái nhấp môi, dùng một ít khí đẩy lời nói ra khỏi cuống họng nhưng tại sao lại khó khăn đến thế?

Vương Nguyên đang ngồi tựa lưng vào thùng xe, đột nhiên một chiếc mũ ở đâu đội lên đầu mình. Ngẩng đầu sang nhìn Tuấn Khải, thấy hắn đã quay mặt sang nhìn bên cạnh, ngượng ngùng nhắc nhở.

- Đừng để bị ốm lại.

Gió miên man thổi tung lọn tóc mai trước trán, ở không gian như thế này khoảng cách dường như được thu hẹp lại, trong tim cả hai một cảm giác kì lạ dâng trào. Giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ nước, nhẹ nhàng thôi nhưng để lại vô vàn những rung động.

.

———————————————————————
Đếm ngược 17 ngày nữa thôi nào~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro