Chương 15 Nội gián, hacker và những chuyện khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Gần mười giờ đêm.
Vương Quân rung đùi ngồi bên chiếc máy vi tính, gõ chữ lạch cạch, lạch cạch. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn mặt cười hí hửng của anh, nhìn thật kì dị.

Kì dị cũng phải, anh đang nói chuyện với người vừa hẹn hò em trai mình mà.

Kẻ bên kia vẫn im lặng. Vương Quân sốt ruột gõ thêm một câu vào khung hội thoại.

Vương Quân: "Hẹn hò thế nào?"

Một lát sau, bên kia văng ra một khuôn mặt cười nham hiểm.

Thiên Tỉ: "Tốt, cảm ơn cậu."

Nụ cười trên mặt Vương Quân toét ra rộng hơn.

Vương Quân: "Tốt á? Tớ không nghĩ vậy đâu. Lúc nãy Vương Nguyên đã mô tả cậu bằng ba câu rất thảm: Thứ nhất là xấu dã man, xấu tàn bạo. Thứ hai là lùn như cái trứng vịt, thứ ba là nghèo rách nghèo nát,.."

Thiên Tỉ: "Cậu quên là em trai cậu thường nói ra những điều trái với lòng mình à?"

Vương Quân: ".......''_thực sự giờ tôi mới biết đấy!!=.=

Vương Quân và Thiên Tỉ là anh em tốt nhiều năm nay. Khó khăn hoạn noạn, lúc nào cậu ta cũng sẵn sàng giúp đỡ anh, vậy nên hai hôm nay, khi cậu ta nhờ vả anh một số chuyện kì lạ, Vương Quân cũng không tiện từ chối.

Chuyện kì lạ ở đây nói huỵch toẹt ra là, hầy, cậu ta điều tra thông tin cá nhân của Vương Nguyên – em trai nhỏ của anh.

Hỏi lý do thì cậu ta không trả lời, cứ một mực nằn nì, lại còn hào phóng đưa ra yêu cầu mua lại mớ thông tin đó với giá rẻ, làm anh đành phải "miễn cưỡng" đồng ý.

Tuy nhiên, anh cũng có nói bậy một số chỗ, dù gì thì Vương Nguyên cũng là em trai yêu quý của anh, nếu tiết lộ toàn bộ thông tin cho cái gã Thiên Tỉ này thì chẳng khác gì dâng heo quay vào miệng cọp.

Chẳng hạn như, nói bậy về cân nặng,...

Hình như anh nói bậy hơi nhiều.

Bên kia đột ngột gửi thêm một tin nhắn mới.

Thiên Tỉ: " Vương Quân, cậu vẫn chưa tin tưởng tớ, đúng không?"

Anh bừng tỉnh, vội vàng khom người tiếp tục gõ máy.

Vương Quân: " Cậu nói linh tinh gì thế?"

Thiên Tỉ: " Tớ không tin Vương Nguyên nặng 60 kí."


Vương Quân: " Cậu bế thử xem, nhìn vậy chứ...."

Một dòng chữ phẫn nộ từ bên kia nhảy qua, cắt ngang câu nói anh đang soạn.

Thiên Tỉ: " Từ lúc đọc sơ qua, tớ đã biết cậu lừa tớ một số chuyện. Lúc kéo cậu ấy vào trong xe, tớ ước lượng Vương Nguyên chỉ nặng khoảng 46,47 kí. Nhưng thú vị một chỗ là khi tớ nói lại mớ thông tin hổ lốn đó cho cậu ấy, Vương Nguyên hoàn toàn không có ý định đính chính, các cậu coi tớ là đồ ngốc sao?"

Vương Quân: "Đâu...đâu có, he he."

Thiên Tỉ: " Lần này tớ nghiêm túc."

Vương Quân chùi mồ hôi, cái chữ nghiêm túc này anh nghe ThiênTỉ nói hình như cả tỷ lần rồi...

Anh chưa bao giờ thấy cậu ta đi cùng một cô gái đến lần thứ hai, tốc độ thay bạn gái của Thiên Tỉ có thể khiến Don Juan xách dép chạy cả dặm.

Nhưng cậu ta khác những kẻ sát gái thông thường ở chỗ, cậu ta có luật chơi. Khi Thiên Tỉ muốn chơi đùa với một cô gái, cô ta sẽ được thông báo cái luật chơi mắc ói đó, nếu chấp nhận thì ở lại, không đồng ý thì làm ơn cút sang chỗ khác.

Thật ra, đáy mắt Thiên Tỉ đôi lúc thấp thoáng cái gì đó rất u ám.

Vương Quân: " Thiên Tỉ, cậu định chơi đùa với trái tim của mình đến bao giờ?"

Bên kia đã offline tự lúc nào, để lại một khung hội thoại xám xịt.

Vương Quân thở dài rồi tắt máy, lục đục vươn vai chuẩn bị trèo lên giường.

Bỗng, một luồng hơi lạnh ngắt phả vào cổ anh, kèm theo giọng nói âm binh quỷ sứ không lẫn vào đâu được của Vương Phong:

- " Quân à, thì ra chú mày chủ mưu."

Vương Quân khiếp đảm quay người lại, thấy Vương Phong và Vương Lân đã ngồi thù lù sau lưng mình tự lúc nào, âm thầm quan sát.

Chết tiệt, anh quên đóng cửa phòng!

Chết tiệt, bọn họ chân có lót lụa à, tại sao anh không nghe thấy gì?

- " Thì ra đó là lý do lúc Vương Nguyên mô tả về cuộc hẹn hò, chú mày chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm." Vương Phong lạnh lùng kết luận.

- "Bán rẻ em trai, đáng tội lột da đầu." Vương Lân hừ mũi bổ sung.

Vương Quân bất giác đưa tay sờ lên mái tóc mình, mặt tái như mông nhái.

----- Cùng lúc đó, tại nhà Vương Tuấn Khải ----

Hắn bất bình nhìn lên màn hình máy vi tính, hai hàng lông mày lạnh lùng khẽ nhíu lại, kéo theo cặp mắt hơi xếch màu hổ phách, tạo nên một vẻ mặt nghiêm nghị khó chịu.

Tên hacker đó đã trở lại.

Vương Tuấn Khải sớm đã bộc lộ tài năng trời phú của mình, tuổi nhỏ tài cao, được ông Phong giao cho một phần nhỏ công việc kinh doanh của mình. Vốn là một thiên tài máy tính nên dạo gần đây, hắn được giao điều tra dấu vết một tên hacker khét tiếng trên mạng.

Tên hacker này không phải hacker mũ trắng, nhưng cũng không phải mũ đen nốt. Y làm việc cho công ty bảo vệ phần mềm Blue Phoenix ( Phụng hoàng xanh) với tên gọi Kẻ Mộng Du.

Cơ cấu làm việc của Kẻ Mộng Du đại loại là như thế này.

Thí dụ, khi công ty Blue Phoenix nhắm tới khách hàng là một tập đoàn tiềm năng, họ sẽ giới thiệu phần mềm của mình, với chức năng bảo vệ thông tin tối mật của tập đoàn đó.

Phần mềm này hắn không được rõ nó hoạt động như thế nào, nhưng một số tập đoàn là đối tác kinh doanh của cha hắn đã hết lời khen ngợi.

Nhưng nếu như có một tập đoàn X không đồng ý mua phần mềm của họ, Blue Phoenix sẽ làm thế nào?

Lúc đó là việc của Kẻ Mộng Du.

Blue Phoenix sẽ cho hacker của họ đột nhập vào hệ thống thông tin của tập đoàn X, nếu đột nhập thành công, Kẻ Mộng Du sẽ để lại lời nhắn làm bằng chứng. Từ đó suy ra, nếu Kẻ Mộng Du làm được, thì sẽ còn nhiều hacker khác làm được, do vậy, đó chẳng khác nào lời quảng cáo quyến rũ nhất cho sản phẩm phần mềm của Blue Phoenix.

Đương nhiên, một số tập đoàn hùng mạnh hoàn toàn tin tưởng vào bức tường lửa cũng như hệ thống bảo vệ thông tin của mình, vui vẻ để cho Kẻ Mộng Du thử sức.

Vấn đề ở đây là, lần thử sức nào, Kẻ Mộng Du cũng thành công oanh liệt.

Y là một hacker mạnh đến biến thái.

Vương Tuấn Khải trong đầu xác định Kẻ Mộng Du là con trai, vì chẳng có cô gái nào làm được những điều khủng khiếp này.

Blue Phoenix nhờ Kẻ Mộng Du mà thu lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng họ cũng không biết chân tướng thật sự của y, chỉ tiến hành trả tiền công qua một tài khoản ảo trên mạng.

Và bây giờ, Kẻ Mộng Du đang nhắm đến tập đoàn bất động sản của gia đình Vương Tuấn khải.

Việc đột nhập này thực ra rất nguy hiểm, vì nếu đột nhập thành công, Kẻ Mộng Du hoàn toàn có thể ăn cắp dữ liệu, thậm chí là cài vi rút vào hệ thống lưu trữ của tập đoàn, hay táo tợn hơn là bán mớ thông tin khổng lồ đó cho đối thủ kinh doanh.

Nhưng trước đây, Kẻ Mộng Du chưa từng làm bất cứ điều gì trong số đó.

Điều này làm Vương Tuấn Khải thắc mắc.

Nếu y cần tiền đến mức phải làm hacker, thì tại sao lại không nảy sinh lòng tham trong những lần đột nhập?

Thật khó nghĩ.

Nhưng bây giờ, điều cần quan tâm là phải tập trung đối phó với Kẻ Mộng Du, vì y đang bắt đầu tìm cách tấn công hệ thống phòng vệ.

Vương Tuấn Khải hít một hơi, đáy mắt tuyệt đẹp loé lên tia sáng dữ dội.

------- Trận đấu kinh hoàng nổ ra -----

Suốt đêm đó, có hai người thức trắng để đấu trí với nhau.

Suốt đêm đó, máy tính của họ gần như bốc cháy.

Kết quả: Bất phân thắng bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro