Chương 7 Oan Gia Cùng Bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong khi bạn Vương Nguyên đang đụng độ với bóng rổ dưới sân trường thì không khí trên lớp 11-3 vô cùng ngột ngạt.

Vô cùng ngột ngạt...

Cá Chết Thối họp mặt toàn bộ bọn con trai trong lại ( tất nhiên là trừ Vương Tuấn Khải ra) nói bằng giọng căng thẳng.

-"Cái thằng cha Túng Khổ đó rất kì quái"

-"Tuấn Khải chứ"_Đình Tín sửa lại.

-"Sao cũng được"_Tiểu Kỳ tặng cho Đình Tín một cái cốc vào đầu.

-"Trật tự nào!!!"_Cá Chết Thối gắt lên_-"Kẻ nào còn đong đưa lạc chủ đề, lập tức bị thiến gọn!"

Tất cả -"........."

Được rồi, cái không khí kì dị này điều do chữ "thiến" kia tạo ra.

"E hèm, các huynh đệ có thấy từ khi cái tên mắc dịch kia bước vào lớp thì Vương Nguyên có biểu hiện rất lại không?!"_Cá Chết Thối hít một hơi.

-"Đúng"_Mọi người xôn xao bàn tán và thấp thoáng những cái gật đầu.

"Đỉnh điểm là khi hắn nở một nụ cười biến thái và hỏi cậu ấy: Đêm qua vui không? Mặt Vương Nguyên liền đờ ra như xác chết, rất đáng ngờ".

"Biết đâu hắn là tên lừa đảo siêu hạng, chuyên đi  lừa tình người khác rồi tung clip nóng tống tiền"_Nhất Lân lo sợ rú lên.

"Phỉ phui cái mồm ăn mắm ăn muối!!!"_tất cả hùa nhau ra tát cái kẻ xàm ngôn kia không thấy bầu trời.

"Được rồi, muốn Vương Nguyên yên ổn thì chúng ta phải làm thế này, thế này...''

Ở dưới lớp Vương Tuấn Khải đột ngột ách xì một phát cực to.

Quái lạ,  sáng nay trời ấm lắm mà?

Dụi dụi mũi mấy cái, hắn lại tiếp tục cắm mặt vào quyển sách trinh thám dày cộm mới mua.

Đám con trai kia rõ ràng là đang xầm xì gì đó về hắn, thật nhột nhạt. Lại còn cái cậu Vương Nguyên  gì gì đó nữa, mới chọc một tẹo đã cong đuôi chạy mất bén, chả ra thể thống gì cả.

Haizz, thôi mặc kệ đi, đọc sách chút đã.

Trong lớp hiện đang diễn ra một tình cảnh hết sức thú vị: Phía trên bục giảng, toàn bộ bọn con trai ngồi xì xồ bàn tán, phía cuối lớp, một thanh niên điển trai ngời ngời ngồi đọc sách...

Chúng ta có thể đặt tên cho bức tranh là: Bầy kiến và tảng mỡ.

----------------------------------------------------------------------

Tới gần sát giờ vào tiết ba, tôi mới lạch bạch chạy được lên đến lớp, cái tên quỷ tha ma bắt họ Vương đó vẫn ngồi điềm tĩnh đọc sách, làm tôi đột nhiên muốn cầm quyển sách đó đập cho bẹp cái mặt mo cửa hắn.

Tiết ba hôm đó là tiết sử.

Qủy ạ, lúc nãy té sấp, bàn tay tôi chẳng may bị trầy một đường dài, nhưng tôi vẫn không để ý. Bây giờ phải cầm bút viết bài quả là khổ hình, chu  choa đâu quá đi!!

"Cậu làm cái gì mà uốn éo như lươn thế hử?!"_Một giọng nói kinh dị vang lên, giọng nam trung có sức lan tỏa, bò chầm chậm vào lỗ tai tôi.

Ngẩng mặt lên thấy khuôn mặt trả-lời-hay-chết của anh bạn họ Vương ngồi cạnh, tôi á khẩu.

Đôi mắt đó, không hề có nét diệu dàng quan tâm, nó chỉ tỏa ra uy lực, nhưng lại là một thứ uy lực ấm áp, có cảm giác chỉ cần tuân theo mọi chuyện diều ổn cả.

"Đưa tay tôi xem xem"

"Không"

"Đưa đây!"

"..."

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng. cuối cùng tôi cũng ngoan ngoãn chìa tay ra.

Kẻ ngồi bên cạnh cau mày, cẩn thận cầm tay tôi sờ sờ nắn nắn.

~Lật qua~

~Lật lại~

Khụ khụ, cái tay chết tiệt, nãy giờ tôi muốn phun ra cái câu 'Bớ người ta sàm sở' lắm rồi...

Nhưng mà...

Dưới ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi xuống, từng đường từng nét đẹp đẽ trên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn như được bọc lấy một lớp nhung lụa màu hoàng kim, trở nên nổi bật hút hồn.

Tôi cũng chỉ biết ngồi đờ người ra mà nhìn.

A a a đêm qua thiếu ngủ, trí não của tôi có vấn đề rồi, cái tên họ Vương kia chẳng qua có nhan sắc hơn người, giống như một hũ mật, tôi thì chỉ là con ruồi ngốc nghếch, bị thu hút là lẽ đương nhiên.

Tôi có may mắn, à nhầm, có vận xui chui vào nhầm phòng hắn thì chính là do cái lời nguyền chết tiệt kia, không phải là cố tình, cho nên không cần có mặt cảm tội lỗi, giữa tôi và hắn không có mối liên hệ gì nữa, bây giờ đường ai nấy đi.

Hít thở hít thở, không được tưởng tượng không được mơ mộng.

"Cậu lấy tay về được rồi đấy"_Giọng nói trầm và sắc bén bên cạnh lại uể oải vang lên.

Tôi giật mình nhìn qua...

Hắn đã hạ tay xuống từ lúc nào, chỉ còn bàn tay ngốc nghếch của tôi lơ lững giữa không chung.

Thật đáng hổ thẹn!!! Một sự sỉ nhục!!!

Hôm nay tôi đã tức muốn nhồi máu cơ tim một lần rồi, thêm cái tên ngốc này chắc tôi chết không nhắm mắt mất.

Vương Tuấn Khải, ngồi chung bàn với anh, là một sự bất hạnh!!!!!

Tôi thiểu não rụt tay lại, mặt chảy dài như cái bánh bao ế, đập đầu xuống bàn rên rỉ.

Thật ra, chẳng ra làm sao cả.

Tôi vì căn bệnh kì dị quái gở đó mà bao nhiêu lần nguy hiểm cận kề, nhưng chưa bao giờ thấy bất an như lúc này.

Dù không cố ý, nhưng tôi đã chui vào phòng hắn, hết chín mười phần hắn đã cố ý khinh thường tôi, bây giờ phải đối phó với cái thái độ ễnh ương phềnh bụng đó gần hết một học kì, tôi làm sao, làm sao  mà chịu đựng nổi!!!

Kêu trời, trời không đáp.

Réo đất, đất im re.

AAAAAAAAA ai đó cứu tôi với!!!

Nhưng mà, tay của hắn, mềm ghê nhỉ, lại còn mát lạnh, a a a,thật thật...

Thật gớm ghiếc, cứ như là rau câu thạch dừa, nhũn nhão thế kia, rõ ràng là thứ công tử bột điển hình!!

Nhưng...

#@$!$!$!$$!%^&!! Dẹp! Dẹp! Nhưng nhiếc cái quái giề, não tôi sắp biến thành một đống nhũn nhũn thảm thương như đậu hủ nát rồi.

Tâm trí tôi buổi sáng hôm ấy cứ quay vòng vòng, còn thủ phạm thì vẫn tỉnh bơ như không, tôi chỉ tiếc không có quả lựu đạn nào đó nhồi thẳng vào mồm hắn, đừng có cười nữa!!!

---Sát khí nồng nặc-----

Ngồi bàn bên này, Vương Tuấn Khải có cảm giác như bụng mình đang chơi đánh đu .

Cái cái cái cậu Vương Nguyên này, hắn chỉ mới cầm tay cậu ta một lúc, chẳng lẽ khiến cậu ta ảo tưởng bậy bạ, rồi ngồi nhìn hắn đắm đuối thế kia?!!! Ánh mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn không rời, làm Tuấn Khải toán mồ hôi ròng ròng.

Cả hai người đều không ngờ, hành động đó của họ hoàn toàn lọt vào tầm nấm của 92 con mắt mở to như trái banh vẫn đang gườm gườm theo dõi...

----------------------edit by duy ái khải nguyên-----------------------

Hú hú mị đã quay lại, còn ai nhớ ta không *khóc_ing* T.T...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro