Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một tuần từ ngày đám tang của ông Vương diễn ra, tất cả còn chưa thể lắng xuống được toàn bộ. Đáng ra là còn "nổi" ghê lắm nhưng Tuấn Khải và Thiên Tỉ đã làm đủ mọi cách để được như bây giờ. Chí Hoành thì được Thiên Tỉ đưa đến vùng ngoại ô khác để nghỉ ngơi. Thiên Tỉ còn tuyên bố rằng khi nào em bé ra đời bình anh bọn họ mới trở về.

Sáng sớm hôm nay, Vương Nguyên như thường lệ, dậy thật sớm, nấu bữa ăn sáng cho bà Vương. Sau buổi tối hôm đó, bà Vưởng chẳng nói một lời nào cả làm cả nhà chứ lo lắng cả lên.

"Cốc, cốc" - Mẹ ơi con mang thức ăn cho mẹ này.

Thông báo với người bên trong xong, Vương Nguyên đẩy cửa bước vào.

- Mẹ ăn.... - Hai từ "cho nóng" chưa kịp thốt lên thì cậu ngỡ ngàng.

Mẹ đâu? Mẹ cậu đang ở đâu?

Nhanh tay đặt bát cháo vừa nấu lên bàn, Vương Nguyên chạy khắp phòng nhưng không thấy. Cậu lại chạy đi tìm các phòng khác trong nhà.

Kết quả là mẹ không còn ở trong ngôi nhà này!

Lúc đi xuống phòng khách, Vương Nguyên chợt thấy một cái máy ghi âm đang để trên bàn.

Lẽ nào....

Bật chiếc máy lên, tiếng bà Vương lập tức truyền đến tau cậu.

"Con yêu, mẹ xin lỗi vì tất cả! Mẹ biết mẹ ra đi như thế này có lẽ sẽ làm con lo lắng. Nhưng mẹ không còn cách nào khác. Con hãy tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Con trong suốt thời gian ở nước ngoài sống như thế nào mẹ đều biết. Con muốn tỏ ra ngoan hiền thế này chỉ làm mẹ vui lòng thôi. Hãy trở về với con người thật của con và giữ lấy tình yêu của mình. Mẹ luôn ủng hộ con.

Đừng tìm mẹ. Lúc nào mẹ thấy ổn mẹ sẽ trở về!

Yêu con!"

- Mẹ ơi, mẹ! - Nước mắt rơi đầy trên gương mặt của Vương Nguyên.

***********************

Chiều về, Tuấn Khải thấy nhà sáng bừng, Vương Nguyên thì đang nấu cơm trong bếp.

Ôm lấy cậ từ đằng sao và than thở:

- Mệt quá đi mất! Về đến nhà ngửi thấy mùi thức ăn của vợ nấu thì đúng là tuyệt hết chỗ nói.

- Ai nấu cho anh ăn chứ? - Vương Nguyên cười nhẹ, xoay đầu thơm vào má anh một cái phớt nhẹ.

Tuấn Khải sửng sốt. Cậu thơm vào má anh sao? Sao hôm nay cậu lạ quá? Thể nào trời rét mà còn mưa lâm thâm.

- Nếu anh thích, mỗi ngày anh về em sẽ đều làm như thế - Giọng nói ngọt ngào của Vương Nguyên làm Tuấn Khải xao xuyến.

- Không thích. - Tuấn Khải dở trò trẻ con.

- Không thích càng tốt. - Cậu dỗi.

- Mà thích ở đây cơ. - Tuấn Khải chỉ vào môi mình rồi kéo Vương Nguyên lại, đặt đôi môi nóng bỏng của mình lên môi cậu.

Hai cánh môi của cậu tự động mở ra, để anh tự mình quấy đảo chiếc lưỡi vừa thử nước canh của mình.

- Ngọt thật đấy. Em nấu cái gì vậy?

- Canh rau dền.

Mặt Tuấn Khải nghệt ra. Cái canh này anh ghét cay ghét đắng.

- Haha, anh con nít thế. Canh xương của tôi đó. Anh ghét rau dền anh chả biết, bây giờ nấu để anh bắt đền em à?

- Á á! Dạo này em hư nhá, dám trêu anh à. Để xem anh xử em thế nào.

Tuấn Khải cù Vương Nguyên một trận làm cậu cười đến ra nước mắt. Cuối cùng cũng được tha, mat quá đi mất. Không thì cậu đi bệnh viện luôn mất.

Ăn xong, hai người ra phòng khách xem tivi. Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên, để cậu dựa vào ngực mình, nhìn tình cảm ghê lắm.

Đang xem phim hay thì đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên. Tuấn Khải ra mở cửa.

Là Mĩ!

- Không định để em vào nhà sao? - Mĩ cười rạng rỡ.

- Mời vào. Trời đang mưa đấy. - Tuấn Khải cười trả lại nhưng chỉ là xã giao.

Mĩ lại cho đăng đấy là vì anh đang mong cô đến.

Cô nhanh chóng vào trong nhà, tiến thẳng đến phòng khách.

- Em đến chơi à. Vào ngồi đi. - Vương Nguyên mời Mĩ vào nhà nhưng mặt thì không cười.

- Khải vào đây ngồi đi. Hôm nay em đến là cs việc muốn nói. - Giọng Mĩ quyến rũ, gọi Tuấn Khải lại chứ không mảy may đến Vương Nguyên.

Vương Nguyên không giận, cũng chẳng nói gì vì cần gì phải để ý đến loại người đó.

- Được. Anh vào đây. - Tuấn Khải đúng cửa xong, liền đến bên Vương Nguyên ngồi, nắm chặt lấy tay cậu.

Mĩ tức điên lên. Nhưng thôi, nhịn xuống. Cẩn thận hỏng việc.

- Hôm nay em đến đây là có một việc muốn thông báo. Hay cũng có thể nói là di chúc ba để lại cho em và Khải, chồng ạ.

- Ấy chết, sao em lại kêu chồng anh là chồng cơ chứ. - Vương Nguyên nói, ánh mắt chứa đựng sự tò mò.

- Vì ba đã cho phép em lấy Khải nếu anh ấy đồng ý lấy em, anh trai ạ! Thiên Tỉ có Chí Hoành rồi nên chỉ còn Khải. Và bây giờ anh ấy chưa được phép quyết định, mà anh ấy phải sống cùng em đúng số tháng mà anh được ở bên anh ấy, 3 tháng đấy

- Tôi không muốn. Tôi chỉ yêu Nguyên Nhi thôi. - Tuấn Khải không đồng ý với điều đó.

- Tôi có quyền. Anh không cản được đâu. - Mũ nhếch mép cười.

- Còn anh, anh trai yêu quý ạ! Em sẽ làm theo lời ba chứ. - Mĩ liếc sang Vương Nguyên, tặng cho cậu một ánh nhìn chứa đựng sự nguy hiểm...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro