Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó, Vương Nguyên lấy ra một bộ quần áo dành riêng cho mình mà người ai chưa ai được chiêm ngưỡng: áo màu tím lệch vai thể hiện sự chung thuỷ với nhóm, quần bò bó màu đen ngắn ngang đùi. Quần áo này chỉ có anh cả mới được mặc, rất đơn giản. Điểm đặc biệt nhất là chiếc mặt nạ màu đỏ như máu che nửa khuôn mặt chỉ lộ ra nữa khuôn mặt còn lại, đôi mắt hút hồn, ở một mắt có lông vũ màu đen. Vương Nguyên trở thành một con người hoàn toàn xa lạ.

Rút điện thoại ra, Vương Nguyên gọi tới một số máy lạ, đầu bên kia liền nhanh chóng nhấc máy:

- Đưa con mui trần tới đây!

Một nụ cười nguy hiềm lộ ra...

Chưa đầy 15 phút, hai chiếc xe một đỏ một đen đến trước biệt thự. Vương Nguyên bước ra rồi đi thẳng vào xe, chạy với tốc độ ghê người.

Thực ra khi ở Mĩ, cậu chẳng thích chút nào. Từ nhỏ được học võ, cậu biết cách tự bảo vệ bản thân mình à người thân. Nhưng như thế chưa đủ, cậu muốn mình có một đội người luôn sẵn sàng"chiến đấu." Khi mới lập nhóm, Vương Nguyên không đeo mặt nạ. Nhưng sau này số lượng người trong nhóm rất đông, rất có thể là người của nhóm khác trà trộn vào để thám thính.

Và bây giờ đây không phải là nhóm mà nó là một tổ chức ngầm.

Dừng lại trước bar, đập vào mắt Vương Nguyên là một đống hỗn độn. Định làm phản sao?

Vương Nguyên không vội, từ từ bước vào bar. Tiếng bước chân ngày càng rõ, những người bên trong vẫn chiến đấu.

- Sao phải vội thế? Để tôi góp vui với chứ. - Giọng Vương Nguyên vang lên làm phá tan cái âm thanh muốn nổ tai trong đây. Cậu chưa lộ mặt, vẫn đứng trong bóng tối. Xem bịn này muốn làm gì.

- Mày là thằng nhãi nào mà dám vào đây? Biến nếu không muốn chết cùng với lũ này. - Giọng một thằng con trai vang lên.

- Vậy các người cùng một đội phải không? Sao lại đánh nhau như thế? - Vương Nguyên giả vờ sợ hãi.

- Tao là chủ ở đây. Bọn nhãi này định làm phản đấy. Mà chuyện này mắc mớ gì đến mày?

- Chủ ở đây? Haha lâu ngày cũng lòi đua tôm cả rồi. - Vương Nguyên cười lạnh lùng.

- Tạch. - Vương Nguyên búng tay, những người vừa mang xe đến cho cậu cúi đầu nhận lệnh.

- Giết không nương tay. - Bốn chữ ngắn gọn mà vô cùng dễ hiểu.

Lập tức, một người con trai trong nhóm người đó "nhẹ nhàng" rút khẩu súng bắn thẳng vào thái dương người đứng ra chửi cậu.

- Các người cũng giỏi ghê ha! Ta mới đi chưa đầy 4 tháng mà đã thế này sao?

Vương Nguyên bước ra đứng trước mặt những người còn lại.

- Anh...anh cả. - Tất cả đồng thanh.

Ngay sau đó, đồng loạt quỳ xuống mà xin cậu tha lỗi.

Nhưng đã muộn rồi! Dám làm mà không dám chịu tội.

Hình phạt nhẹ thôi: Ra đảo hoang chơi với khỉ mười năm.

- Thật không hổ danh là hoàng tử bóng đem của thế giới ngầm. - Đâu đó vang lên tiếng vỗ tay và giọng nói của người đàn ông đã có tuổi.

Vương Nguyên cầm ly rượu đỏ trên tay, đưa lên nhấp vài ngụm ròi nói mà không cần nhìn xem người đó ở đâu:

- Còn bố nuôi của con thật không hổ danh là sát thủ thế giới.

- Haha, không ngờ con cũng nhớ bố đấy. Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây thế này? Chẳng phải là đã ẩn mình lâu lắm rồi sao?

- Chán thì đến thôi bố. Con có việc cần phải giải quyết, bố về cận thận. - Vương Nguyên như gió chạy đến bên người đó rồi thơm má ông một cái, sau đó liền xuống tầng hầm.

Người đàn ông đó cũng biến mất.

Vũ - nhị chủ của tổ chức đang ngồi làm việc. Thực ra hồi nãy anh có nghe biết đến vụ đánh nhau nhưng nghe nói đã có người dẹp rồi nên không ra tay. Nhưng ai ngờ lại là anh cả chứ!

- Lâu rồi không gặp, làm ăn cũng giỏi đấy! - Giọng Vương Nguyên ở sau lưng anh làm anh không hề phòng bị mà quay người chuẩn bị đánh cậu.

- Động thủ cũng nhanh thật. - Vương Nguyên nhếch mép. Vừa rồi cậu nhanh tay đỡ lấy hai cánh tay của anh. - Quên em rồi sao?

- Nguyên...Nguyên sao? Em về rồi! - Vũ mừng ra mặt. Lâu lắm rồi không gặp người em trai này.

- Em không về để loạn sao? Anh không giúp em gì cả! - Vương Nguyên ôm cổ anh.

Vũ là người anh đã giúp cậu hoàn thiện tổ chức này nên cậu đã để anh làm nhị trưởng. Cậu rất tin tưởng anh.

- Mới có thành viên mới. Là tứ trưởng. Em muốn xem không? - Vũ giới thiệu.

- Ra đây đi tứ trưởng. - Cậu gọi luôn.

- Có việc gì vậy nhị trưởng. Giọng anh như giọng con gái thế? - Một người con gái trẻ trung bước ra.

Là ai nữa? Người lâu rồi chưa được nhắc đến.

Trương Tuyết - Người luôn giúp đỡ Vương Nguyên.

- Đây là... - Tuyết chưa gặp tam trưởng bao giờ, chẳng lẽ chính là người này.

- Nhất trưởng, anh cả đấy! Mau chào đi. - Vũ nhắc khéo.

- Haha, không nhận ra anh sao, Tuyết? - Vương Nguyên cười rạng rỡ, không hút nguy hiểm.

- Anh...anh Nguyên sao? - Tuyết nghi ngờ.

- Đúng đấy, em gái. - Cậu cười ha hả. - Anh chọn đúng người đấy, anh Vũ!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro