Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bất ngờ thật đấy! Em không thể ngờ anh lại là anh cả của tổ chức này. - Tuyết thốt lên. Anh ấy hiền lành như vậy mà lại là người đứng đầu tổ chức ở đây.

- Vậy còn em, sao lại vào cái tổ chức này làm gì? Rất nguy hiểm đấy! Tốt nhất là nên rời đi đi. - Vương Nguyên nghiêm túc. Cậu quý Tuyết nhưng mà cho cô vào đây thì không thể chắc chắn sự an toàn cho cô.

- Không. Anh có tin bố em còn sống không? - Tuyết nhìn cậu.

- Bố em? Ông ấy còn sống sao?

- Người anh gọi là bố nuôi chính là bố em. Chính ông đã giới thiệu em vào đây.

Bố nuôi? Ông giới thiệu Tuyết vào đây?

Thực sự từ khi cậu nhận ông là bố nuôi vì sẽ có lợi ích cho tổ chức cậu, ông chưa từng ra mặt. Chưa có ai có thể đánh bại được ông, kể cả Vương Nguyên.

- Có một chuyện nữa có lẽ anh không tin nhưng bố anh không phải tự tử mà là.... Mĩ giết. Chuyện này anh không biết phải không? - Tuyết ngờ hỏi.

- Mĩ giết? Là thật sao? - Vương Nguyên không tin? Em của cậu giết cả bố mình.?

- Bố em bảo vậy. Ông luôn theo dõi bố anh.

- Được rồi. Anh về trước. Hai người quản nơi này cho cẩn thận, tôi sẽ quay trở lại đây.

Quay sang Tuyết, cậu nói:" Anh cần em giúp nhiều đấy!"

Ra khỏi bar, Vương Nguyên lại trở về nhà.

- Bố, con sẽ trả thù cho bố. Mĩ không phải là em của con, không bao giờ!

Cầm tấm ảnh có người đàn ông ôm một đứa nhỏ xinh xắn, Vương Nguyên hứa với bố mình, quyết trả thù tới cùng.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên dậy hơi muộn. Lững thững bước vào nhà vệ sinh, cậu thay bộ quần áo ngắn hôm qua thành bộ quần áo bình thường. Cậu lại sống giả tạo một lần nữa.

Sau một lúc, Vương Nguyên ra ngoài cửa. Sao hôm nay nhà mình lại thơm như thế này?

Trộm à? Nhưng trộm gì mà lại đi nấu bữa sáng cơ chứ? Hay là mẹ về?

Đúng rồi, chắc là mẹ về, mẹ về rồi!

Nhanh chân bước xuống, Vương Nguyên nhìn thấy tấm lưng dài, rộng, khoát lên mình chiếc áo sơ mi trắng, lại quấn tạp dề của cậu nữa. Không phải mẹ, mà là Tuấn Khải!

Lần đầu tiên nhìn thấy Tuấn Khải như thế này, nhìn cứ là lạ. Người đàn ông đảm đang việc nhà này thật sự rất nam tính.

Yêu một người thế này có chết người không ta?

Tuấn Khải đang nấu cháo. Vừa nãy đến thấy Vương Nguyên đang ngủ, sờ trán thấy hơi nóng nên anh nghĩ cậu ốm mất rồi, liền xuống nấu cháo cho cậu ăn. Đang nếm thử xem được chưa thì đã có người nhanh miệng ăn mất rồi ôm lấy eo anh, tấm tắc khen:

- Ngon không thể tả!

- Em dậy rồi à? Ngủ thêm chút nữa đi! - Tuấn Khải nói giọng ngọt ngào, có thể làm tan chảy trái tim của bất cứ ai.

- Tại thơm quá nên dậy. Hôm qua em uông chút rượu nên hơi mệt, ngủ dậy muộn quá đi mất. Thê mà tự nhiên được ăn nồi cháo ngon như thế này.

Tuấn Khải phì cười, sao cậu có thể trẻ con như thế này chứ! Càng như vậy anh càng yêu!

Nhẹ nhàng kéo tay Vương Nguyên ra, Tuấn Khải nhìn sâu vào mắt cậu rồi tặng cho cậu một nụ hôn ngọt ngào nhưng bị Vương Nguyên chặn lại.

Ngay sau đó, cậu nhún chân, đặt môi mình lên môi anh. Đây là đôi môi cậu nhớ mong từng ngày. Nụ hôn như tẩy hết sự nhớ nhung, yêu thương của cả hai.

- Em muốn ăn cháo! - Vương Nguyên nũng nịu.

- Không cho!

- Cho em ăn đi! Em mệt lắm rồi!

Tuấn Khải bưng nồi cháo ra, múc cho Vương Nguyên hẳn một bát to. Cậu ăn hết nhanh chóng.

Một loáng sau, nồi cháo đã hết sạch.

Tuấn Khải đi rửa bát, Vương Nguyên lại ngồi xem tivi.

Chiều, Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đi mua quần áo. Hai người khoát tay nhau vào cửa hàng làm các nhân viên ngã như điếu đổ rồi xì xào bàn tán làm một người trong cửa hàng quay lại.

Khải đưa nó đi chơi sao? Mày giỏi thật, chưa gì đã gọi Khải về với mày rồi!

Vương Nguyên khi bước vào cửa đã nhìn thấy Mĩ nên nhanh chóng khoát tay Tuấn Khải. Tuấn Khải cũng rất bình thản, chẳng quan tâm có người nào đó đang ở đây. Mĩ nhìn thấy thì tức điên lên.

Mới có một ngày bên cô mà Khải đã tìm gặp nó thì ba tháng chắc lúc nào Khải cũng đi với con hồ ly đó mất.

Không! Cô không thể mất Khải! Không thể được!

Hôm qua cô dẫ cố làm ra vẻ nhu mì, một người vợ hiền, dâu thảo mà Khai chẳng hề quan tâm tới
Sao Khải lại chứ? Dù gì hai người cũng là người yêu và bây giờ là vợ chồng hờ mà.

Khải hết yêu cô rồi sao? Cô không cho phép!

Cầm máy lên gọi cho Tuấn Khải. Anh thấy tên Mĩ trên màn hình liền cúp máy. Anh không thích sự giả tạo của cô.

Vương Nguyên nhìn thấy Tuấn Khải cúp luôn cuộc gọi từ Mĩ, liền nhếch lên nụ cười mỉa mai.

Thích đấu với tôi, cứ việc.

Tôi sẽ cho cô biết thế nào là trả giá, chữ "đau" đánh vần như thế nào và sẽ được nằm trong từ điển của cô. Chúng ta cùng chơi!

Cứ từ từ, tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn nhưng....

CHỈ TRONG MỘT THỜI GIAN THÔI!

*********

Mai tui đăng 3 chương lên cho các nàng đọc. Hứa luôn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro