Chap 7: Tình yêu là mê cung không lối thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày mà Vương Nguyên cảm thấy hạnh phúc nhất cũng là ngày cậu đau khổ nhất. Ngày cậu được anh ôm chặt nhất cũng là ngày cậu buông cánh tay .                                                                                  Hơn nửa năm qua, từng giây từng phút, Vương Nguyên cũng chưa từng quên Vương Tuấn Khải . Chỉ cần nhắm mắt sẽ nhớ, im lặng sẽ nghe được tiếng nói của anh . Bộ đồng phục vẫn chưa lấy về. Không biết anh đã vứt hay còn để đó.                                                                                                           Ngày hôm ấy, khi Vương Nguyên quyết định trả lại cuộc sống vốn có cho anh , cậu đau biết nhường nào. Lúc bước đi chỉ mong anh sẽ ôm cậu lại. Gọi cậu là NaNa cũng được, tiếp tục là người thay thế cũng không sao, chỉ cầu xin một sự níu kéo thờ ơ là đủ. Nhưng, Vương Tuấn Khải đứng yên tại chỗ nhìn Vương Nguyên bước vào nhà, chẳng níu kéo, chẳng hỏi han. Một ngày, hai ngày, ba ngày, đợi mãi chẳng thấy Vương Tuấn Khải về. Tối ngày hôm đó vì buồn chán nên đã ném điện thoại xuống nước, bây giờ đến số cũng không nhớ, chỉ biết đứng đợi như kẻ ngốc mà thôi.

Một ngày, khi Vương Nguyên về nhà nhìn thấy một bao tài liệu được đặt trên bàn. Trên bao ghi tên cậu. Vương Nguyên mở bao tài liệu ra thì hoàn toàn sửng sốt. Những tấm hình chụp cậu và anh nắm tay nhau, ôm nhau, hôn nhau.....ba cậu bước xuống nhà. Nhìn thấy cậu liền giáng cho cậu một cái bạt tay.

- Tao không ngờ, sinh mày ta, nuôi mày ăn học. Mày lại trả ơn tao như thế này.

- Ba, con yêu anh ấy!

- Mày còn nói...- Ba Vương Nguyên đánh từng roi mạnh bạo vào chân cậu. cậu đau lắm nhưng chẳng khóc. Với cậu, thà để nỗi đau này xoá đi nỗi đau trong tim của cậu. Sự thật là cậu yêu Vương Tuấn Khải , dù có đánh gãy chân cậu thì câu trả lời cũng không thay đổi.

Vương Nguyên bị bắt chuyển trường và chuyển nhà. Bị kiểm soát gay gắt. Nửa năm qua, Vương Tuấn Khải chưa từng gọi đến số cậu. Rõ ràng Vương Nguyên  đã ghi đầy đủ địa chỉ và số điện thoại mới trong bức thư. Đau đớn dằn vặt hết ngày này đến ngày khác,giờ đây cậu đờ đẫn như một con rối .

Sáng chủ nhật, chiếc điện thoại báo tin nhắn. "7h sáng, gặp anh ở quán cà phê gần nhà em.". Vương Nguyên vui mừng, nhanh chóng thức dậy sửa soạn. Chưa bao giờ cậu thấy vui như ngày hôm nay. Cậu chạy nhanh đến quán cà phê gần nhà. Có cánh tay giơ lên vẫy cậu, cậu mỉm cười bước đến. Nhưng, đó không phải anh mà là một người xa lạ.

- Anh là......

- Anh là Thiên TỈ , bạn thân của Tiểu Khải .

- Tiểu Khải  là.....

- Vương Tuấn Khải .

- Sao anh biết số em? , anh ấy có khoẻ không? Sao anh ấy không gọi cho em?

- Anh sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Anh yêu Tuấn Khải .

- Dạ?

- Em cũng yêu nó đúng không? Em tên Vương Nguyên , người mang gương mặt giống y hệt cô gái mà nó yêu lúc trước.  anh cũng yêu nó như em. 

- Sao...sao anh lại....nói em biết......việc này?

- Dù gì anh không muốn làm rạn nứt tình bạn giữa anh và nó. lá thư em gửi nó chưa từng đọc bởi anh đã xé nó đi. Em đừng xuất hiện trong cuộc đời nó nữa. Hãy để anh yêu nó.

- Em.....

- Em biết rõ lý do nó ở bên em lúc trước chỉ vì em giống NaNamà.

Cuộc nói chuyện kết thúc. Thiên Tỉ về trước còn cậu ngồi thẫn thờ  một mình. Ly cà phê đen như chính tâm trạng cậu lúc này. Vương Nguyên  không biết phải làm sao. Cậu sẽ trơ mắt đứng nhìn anh lại thuộc về người khác hay chạy ngay đến chỗ anh mà ôm lấy anh. 

Thiên TỈ đi đến nhà Vương Tuấn Khải , tự nhiên mở cửa bước vào như nhà của mình. Vương Nguyên đang ngồi đó, tay cầm điện thoại bấm đi bấm lại số của Vương Nguyên dù biết rõ là số máy không gọi được. 

- Cậu làm gì vây?

- Tớ thật không chịu nổi cái con người hiện tại của cậu nữa.

- Vậy thì đừng chịu.

- Làm sao không quan tâm đây khi tớ yêu cậu Vương Tuấn Khải , tớ yêu cậu!

Anh ngạc nhiên nhìn cậu bạn nối khố của mình. Cậu nghe rõ từng chữ mà Thiên Tỉ nói ra. Cậu mong đó là trò đùa. Nhưng gương mặt Thiên Tỉ lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết.

- Cậu nghĩ một người bạn có thể làm tất cả mọi thứ vì mình ư?Trên thế giới này, chỉ có khi yêu một người mới có thể làm tất cả vì người đó. Tớ yêu cậu nên tớ luôn ở bên cậu. Cậu nên biết, đôi khi không có tình bạn giữa hai thằng con trai. - Thiên Tỉ bỏ đi không nói thêm lời nào. Vương Tuấn Khải  ngồi gục xuống. Tình cảnh này là sao đây? 

Chiều hôm đó, Vương Nguyên  lén ba đến nhà Vương Tuấn Khải . Giống như nửa năm trước, cậu vẫn đứng chờ một mình. Chỉ khác là, hôm nay Vương Tuấn Khải có nhà. Buổi tối gió se se lạnh, cậu  đứng đợi trước cửa. Cánh cửa vẫn đóng yên, Vương Nguyên chỉ biết cười nhạo bản thân. Cậu ngồi xuống bên mép cửa, chờ mãi, chờ mãi rồi ngủ quên trong cái lạnh.

-TIẾP-

#Minn

#KarRoykingDom

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro