Chap 7: Thành chủ lại dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Huynh đệ ba ngươi còn đang tranh cãi thì Lưu Chí Hoành vội vội vàng vàng chạy vào, "Thành chủ!" 

Động tác uống trà của Vương Tuấn Khải bỗng dừng lại, "Chuyện gì?" 

"Cái đó... cái gì đó... tỉnh rồi, ngài mau đi xem?" Thật là khó cho nô bộc trung thành Lưu Chí Hoành, có người ngoài ở đây, nên không biết phải làm thế nào mới phải. 

Sắc mặt Vương Tuấn Khải trầm xuống, chân đã bước ra ngoài,ất giọng nghiêm nghị: "Cái gì mà 'cái đó'? Sau này còn nghe ngươi nói năng lộn xộn như thế nữa, phạt ngươi tới nhà xí làm khổ sai!" 

Với lượng thuốc mê đủ cho một người đàn ông to lớn ngủ mê mệt một ngày một đêm, cậu ta mới ngủ nửa ngày đã tỉnh lại, có phải vì bản chất của cậu ta không giống với "con người" ?

 "Nhưng..." Lưu Chí Hoành thấy mình rất oan uổng, ấm ức: Người ta không biết phải xưng hô thế nào mà. 

"Tứ sư huynh, huynh đi đâu đấy?" Là người ưa náo nhiệt và có khả năng luôn "bắt sóng" những chuyện thế này nhanh hơn người khác, Mạch Tịch Xuân lập tức đứng dậy, lon ton theo sau sư huynh, "Nhìn Hoành Hoành của huynh ngập ngừng định nói rồi lại thôi, có lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi phải không? Nói nghe xem nào, nói nghe xem nào!" 

Vương Tuấn Khải để mặc hắn lải nhải đi theo, chỉ cắm cúi bước, bước chân nhanh nhẹn như bay. 

"Mẹ ơi, kia là... kia là..." Mạch Tịch Xuân đột nhiên đứng sững lại, vẻ mặt kinh ngạc lắp ba lắp bắp, cổ họng như bị cứa ngang, chỉ phát ra những tiếng ú ớ kì quái, còn ngón trỏ của tay phải lại run run đưa lên, chỉ về phía bên trái. 

"Đệ làm trò gì thế..." Vương Tuấn Khải  vốn đang định mắng cho hắn một trận nhưng khi thấy mắt hắn trợn ngược và nhìn theo hướng tay hắn chỉ, biết được nguyên do, thần sắc trên khuôn mặt đẹp như ngọc tạc kia bỗng thoắt biến đổi, phóng tới trước mặt người đang ngó Đông ngó Tây, nhìn Nam nhìn Bắc kia. "Sao lại ra đây?" 

Áo ngắn trắng tinh, quần màu xanh, đai lưng nhỏ cũng màu xanh thắt nơi eo thon, bên ngoài là chiếc áo lụa màu trắng mỏng manh ,  tóc thả đến eo, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng hào, đôi mắt sáng long lanh xinh đẹp, sóng sánh thuần khiết... 

"Lui ra cả!" Vương Tuấn Khải thét lên. 

"... Là ngươi?" Tiếng quát nghiêm nghị của chàng khiến đám người dưới, nô tỳ vừa tò mò vừa đố kỵ kia kinh hãi, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của kẻ đang hết sức tò mò và băn khoăn trước thế giới mới là Vương Nguyên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở một nụ cười tươi tắn, lao tới nắm vạt áo hắn: "Nguyên Nhi nhận ngươi!" 

"Cậu ấy đương nhiên phải nhận ra ta rồi." Vương Tuấn Khải dang tay ra ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại, ánh mắt si mê đắm đuối bao bọc lấy cậu, nhìn không chớp mắt, "Trên thế gian này cho dù đệ không nhận ra ai thì cũng phải nhận ra ta. Có nhớ ta tên gì không?" 

"Ừm..."  Vương Nguyên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Khải?" 

"Bé ngoan." Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu. 

Bản tính của động vật, khiến cậu có cảm giác mình được yêu thương trân trọng, Vương Nguyên cười ngọt ngào, dịu dàng nói, "Ngươi có muốn đưa ta về nhà không?"

 "Không muốn."

 "Nguyên Nhi phải về nhà rồi..." Sự từ chối quá bất ngờ, Vương Nguyên chu môi, đôi mắt xinh đẹp sáng rỡ lập tức dâng ngập nước, "Nguyên Nhi không biết nơi này..." 

"Đây sẽ là nhà đệ." 

"Nhà của Nguyên Nhi?"

 "Đúng, nhà của đệ." 

"Nhà của Nguyên Nhi không phải thế này, nhà của Nguyên Nhi ở..." 

"Đệ thích căn nhà này được bày trí như thế nào, ta sẽ biến thành như ý đệ muốn." Giọng hắn dịu dàng đến mức có thể chắt ra nước. Không có kinh nghiệm yêu chiều người khác, không có nghĩa là không biết yêu chiều.

 "Biến?" Đôi mắt đẹp của Nguyên Nhi mở to, "Ngươi và đại ca ca giống nhau, biết biến hóa?" 

"Đại ca ca?" Hắn không cho rằng mình thích nghe tên một gã đàn ông khác xuất hiện trước hắn từ cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia, đôi mắt hắn sáng quắc, "Nguyên Nhi thích biến căn nhà này thành hình dạng thế nào?"

 "Ừm..." Cậu đảo đảo đôi mắt xinh đẹp, "Nguyên Nhi muốn ăn gà! Còn muốn ăn cá, muốn ăn rất nhiều thứ nữa!"

 Thật đáng yêu! Vương Tuấn Khải cười ngất, "Ở trong nhà này, nàng có thể ăn bất cứ thứ gì, ăn tới mức nàng ngán không muốn ăn nữa thì thôi!" 

"Nguyên Nhi còn muốn ngủ!" 

Thật đúng là bảo bối! Vương Tuấn Khải véo véo chiếc mũi tròn nhỏ nhắn của nàng, "Ở trong nhà này, khi đệ ngủ sẽ không có kẻ thứ hai dám tới làm phiền đệ." Còn hắn thì lại chính là kẻ đầu tiên, duy nhất kia. 

Kiểu nói "ý toại ngôn ngoại" của người đàn ông này, Nguyên Nhi không hiểu, chỉ chăm chăm nói ra mong muốn của mình, "Nguyên Nhi còn muốn được sưởi ấm dưới ánh mặt trời ấm áp, Nguyên Nhi muốn cuộn mình chơi đùa trên thảm lông mềm mại, Nguyên Nhi muốn chơi với Hồ Điệp tỷ tỷ, Nguyên Nhi muốn tắm trong nước ấm, Nguyên Nhi còn muốn..."

 Mỗi câu cậu nói, nụ cười trên môi hắn càng rộng hơn. Với nhan sắc của cậu, muốn một thành trì một quốc gia e rằng đều sẽ có đàn ông nguyện dâng cho nàng, nhưng những thứ nàng yêu cầu thật nhỏ bé đơn giản, thật đúng là một tiểu hồ ly ngốc nghếch đáng yêu.

 "Ở cái nhà này, đệ muốn làm gì cũng được."

 "Muốn làm gì cũng được ư?" Nguyên Nhi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, ra chiều suy nghĩ. Nơi này, hình như là một nơi rất đẹp. Nơi này, còn có một người đàn ông rất ưa nhìn. Người đàn ông này, là người đàn ông đẹp trai nhất sau đại ca ca, trên người còn có mùi mà Nguyên Nhi thích... 

"Sư huynh, nhìn đệ! Nhìn đệ đi, sư huynh! Tứ sư huynh..." Mạch Tịch Xuân đứng bên cạnh vừa hét vừa nhảy choi choi, "Nói cho đệ biết, tiểu mỹ nhân này ở đâu ra? Là tiểu mỹ nhân ở đâu?"

 Nguyên Nhi nhìn hắn nhảy nhót khổ sở lại hét gọi rất náo nhiệt, cảm thấy vừa tò mò vừa thú vị, đôi môi màu hồng đào bật ra tiếng cười giòn tan như những chuỗi trân châu va vào nhau, hỏi: "Ngươi là ai? Nguyên Nhi không biết ngươi." 

"... Đệ đang hỏi ta? Hỏi ta ư? Đang hỏi ta sao?" Được tiểu mỹ nhân chú ý, Mạch Tịch Xuân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, "Ta là Mạch Tịch Xuân, Mạch trong mạch điền[1], Tịch trong..." 

[1. Mạch điền: Là ruộng lúa.] 

"Tịch trong 'Mệnh tại đán tịch', 'Xuân' trong 'Xuân thu đại mộng', một người không quan trọng, không cần phải nhớ." Vương Tuấn Khải bế tiểu nha đầu lên, đi về Quang Nguyệt lâu của mình, "Không phải muốn tắm nước ấm sao? Ta đưa đệ đi." 

"Có bọt?" Mắt Nguyên Nhi sáng rực. 

"Đúng, có bọt." Vương Tuấn Khải không kìm được lại thơm lên đầu mũi cậu một cái, tiểu nha đầu này trẻ con đáng yêu như thế, không biết trong thế giới hồ ly đệ ấy được mấy tuổi rồi? Hắn không bị buộc tội dụ dỗ trẻ con đấy chứ?

 Mà cho dù là thế, hắn có thể từ bỏ không?

 Không thể. 

"Tứ sư huynh, Tứ sư huynh, đợi đã..."

 "Nếu đệ đi theo..." Vương Tuấn Khải quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng vạn phần trước đó giờ đã đổi thành khuôn mặt hung dữ như Diêm Vương, "Ta sẽ tức tốc đưa thư tới Kỳ Thương, nói đệ đã đến địa giới của Phi Hồ thành." 

Cổ Mạch Tịch Xuân rụt lại, lẩm bà lẩm bẩm, chỉ còn biết trợn mắt đứng nhìn tiểu mỹ nhân hoàn mỹ nhất trong mộng tưởng của mình bị đại dã lang cướp mất...

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro