Chương 3: Nguyên nhi thoát thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thơm thơm, cũng mềm mềm nữa... 

Lại liếm... thơm quá thơm quá. 

Lại liếm... mềm quá mềm quá, Nguyên Nhi muốn ăn nữa...

 "Tiểu tử, người đang lấy lòng bổn thành chủ đấy à?" Vương Tuấn Khải không muốn thừa nhận cảm thấy hứng thú khi bị một tiểu hồ ly trêu chọc, bèn dịch nàng ra xa một chút, đặt cậu lên lòng bàn tay, tay còn lại nghịch nghịch đôi tai nhỏ dựng đứng của cậu. "Chi bằng theo thành chủ ta về, ta sẽ vỗ béo ngươi, rồi lột da ngươi làm một chiếc áo ghi lê, thế nào?"

 Vương Tuấn khải mặc dù không hiểu tiếng động vật, nhưng thấy đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn con gà trên đĩa đầy thèm muốn lập tức hiểu ngay, ha ha, đây là một con tiểu hồ ly tham ăn bị dụ đến đây bởi mùi gà nướng? 

"Cái này, cho người ăn." Chàng cầm con gà đã bị mình vặt mất cái đùi đưa lên miệng tiểu hồ ly. Nuôi cho nó béo, bộ lông đẹp đẽ này mới có ích. 

Nguyên Nhi giơ đôi chân trước lên, ôm chặt lấy con gà, rồi cắn một miếng thịt gà to, ngấu nghiến nhai xong nuốt vội, cổ họng phát ra những tiếng ư ư ư ư rất thỏa mãn. 

Thấy cảnh ấy, tiểu nô bộc Lưu Chí hoành  gần như muốn khóc thét: tài nghệ nấu ăn thiên tài của hắn, cuối cùng đã tìm thấy tri âm, cho dù đấy là một con hồ ly nhỏ cũng được... 

"Tiểu tử, nhìn ngươi ăn ngon thật đấy, khiến bổn thành chủ đây cũng bắt đầu thèm." Thành chủ đại nhân liếc xéo tiểu ái đồng đang rưng rưng nước mắt đứng cạnh, "Hoành Hoành, ngươi nói xem, thịt hồ ly nấu thế nào mới ngon?"

 "...Thành chủ... thành chủ... ngài..." Trong lúc quá đỗi kinh hãi, Lưu Chí Hoành lắp ba lắp bắp, "Ngài không định... Ngài không thể làm thế..." Tiểu hồ ly ngốc nghếch kia, còn không mau chạy đi, ở đó mà ăn mãi, sắp bị hầm thành một nồi thịt rồi! 

"Ngươi muốn nói bổn thành chủ không thể làm chuyện tàn nhẫn như thế, phải không?" 

"...Vâng, đúng thế, thành chủ..." Lẽ nào đôi mắt làm say mê bao nhiêu thiếu nữ kia của ngài không nhận ra tiểu nha đầu này đáng yêu biết bao, đẹp biết bao, khiến người ta yêu thích biết bao? 

Anh bạn nhỏ Lưu Chí Hoành đáng thương lại không ngờ rằng, chủ nhân nhà hắn lấy việc tàn sát động vật đáng yêu làm niềm vui, nếu không, sao hắn lại trở thành "ái đồng" của thành chủ bao năm nay? 

"Haizz, kể ra thì cũng hơi tàn nhẫn thật." 

Đúng thế đúng thế. Lưu Chí Hoành vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

 "Nhưng, bổn thành chủ ta đang rất đói, nếu không thể ăn thịt tiểu hồ ly này, có thứ gì để thay thế nó không?"

 Gà nướng gà nướng đó. Lưu Chí Hoành thầm kêu lên nhắc nhở. 

"Hoành Hoành có muốn không?" 

"Gì ạ?" 

"Làm vật thay thế, để Hoành Hoành thay thế tiểu hồ ly này 'thỏa mãn' bổn thành chủ, có muốn không?" 

"..." Tiểu hồ ly, ngươi đi bình an. Lưu Chí Hoành  ta nhất định sẽ không quên cầu kinh niệm phật cho ngươi, kiếp sau đừng làm động vật nữa. 

"Tiểu tử, Hoành Hoành thấy chết không cứu, ngươi thật đáng thương." Vương Tuấn Khải xách tai tiểu hồ ly lên, nuối tiếc thở dài. 

Vương Nguyên hoàn toàn không biết cái mạng nhỏ của mình sắp rơi vào thảm cảnh, lúc này nàng vừa ăn xong một chiếc đùi gà, bụng còn chưa no, cậu giơ bàn chân nhỏ xíu cào cào vào lòng bàn tay của nam tử kia: "Nguyên Nhi vẫn muốn ăn nữa."

 Vương Tuấn Khải nhướng mày, nhìn vào đôi mắt to long lanh của tiểu hồ ly. Thực tế thì, chàng cảm thấy rất lạ, một đôi mắt vừa thuần khiết vừa xinh đẹp như thế sao lại là đôi mắt của một con hồ ly? Nếu khuê nữ nhà nào có được đôi mắt thế này, nhất định đàn ông sẽ xếp hàng thành đống dưới gấu váy của nàng ta cầu thân? 

"Nguyên Nhi muốn ăn nữa, Nguyên Nhi muốn ăn nữa." Vương Nguyên cầu xin khổ sở nhưng chẳng thấy hiệu quả, nhớ tới hành động mình làm trước đó khi được ăn đùi gà, lại thè cái lưỡi nhỏ ra, liếm liếm vào đôi môi của hắn để lấy lòng, "Nguyên Nhi muốn ăn gà...oa oa!"

 Nhân lúc Vương Tuấn Khải còn đang ngẩn người ra vì sự tiếp xúc mềm mại ở môi mình, một chùm sáng đỏ rực cuộn lấy tiểu hồ ly tham ăn kia, rồi nhanh chóng biến mất không tăm tích. 

"Á á..." Biến cố quá đột ngột, khiến Lưu Chí Hoành kinh ngạc rú lên. 

Còn Vương Tuấn Khải không thể giải thích được sự tức giận của mình, hét lên: "Lưu Chí Hoành, còn không mau đuổi theo?" 

"Đuổi theo?" 

"Không thấy hồ ly của bổn thành chủ bị người ta cướp mất rồi sao? Còn không mau đuổi theo bắt lại cho bổn thành chủ?!" Hắn rất muốn tự mình đuổi theo bắt lại, không sai, nhưng vì một con hồ ly, phải phiền tới bổn thành chủ hắn đích thân ra tay thì có đáng không? 

"Thành chủ, con hồ ly đó, hình như không phải của ngài..." 

"Bổn thành chủ nói nó là của ta thì nó là của ta!" Vương Tuấn Khải  lời lẽ vô cùng tức giận, giậm chân bình bịch, "Nhất định phải tìm con hồ ly đó về cho bổn thành chủ!" 

"... Vâng, vâng, vâng! Tiểu đồng sẽ đi ngay! Đi ngay giờ!" Mặt Lưu Chí Hoành nghệch ra, chiêu vừa rồi của chủ nhân có phải gọi là cải lão hoàn đồng không? Sao bộ dạng giống hệt như tiểu công tử nhà Dịch công tử mỗi khi bị mất thứ đồ chơi yêu quý vậy? 

Kết quả, đương nhiên là không tìm thấy. 

Tiểu đồng Lưu Chí Hoành đáng thương chạy khắp vùng núi hoang dã, cho đến khi mệt lử mồ hôi ướt lưng, mặt mày nhăn nhó, cũng chẳng thấy bóng dáng tiểu hồ ly đâu. Tự hắn cho rằng mình dù không có công lao cũng có khổ lao, chủ nhân ác bá chắc cũng không đến nỗi quá dã man với hắn. Nhưng lại thấy chủ nhân cười vô cùng ám muội: "Hoành Hoành, nếu không bắt được tiểu hồ ly, thì cũng phải bắt được gà rừng chứ?" 

"Đương nhiên rồi ạ!"

 "Ngày mai bắt mười con, làm gà nướng, gà hấp lá trúc, xôi gà, gà rang muối... có thể làm được món gì thì làm! Ta không tin không dụ được con tiểu hồ ly tham ăn đó đến!" 

"Vậy vậy... ngộ nhỡ nó không đến thì sao?" 

"Thế thì ngày nào cũng làm! Gà không được thì thay bằng cá, cá không được thì đổi sang tôm, tôm không được thì đổi sang hổ, phải dụ bằng được con hồ ly ấy đến cho bổn công tử!" 

A di đà Phật. Lưu Chí Hoành lẩm nhẩm niệm Phật, nhằm siêu độ cho chúng sinh trong núi này trước. 

Nguyên Nhi rất đói, Nguyên Nhi rất... không phải, Nguyên Nhi không phải đói, mà là thèm. Tam tỷ hôm đó đã mắng người ta một trận, còn mang rất nhiều đồ ăn ngon về cho Nguyên Nhi ăn, nhưng, chẳng thứ gì ngon bằng cái đùi gà ấy, Nguyên Nhi vẫn muốn ăn món gà ngon như thế...

 Vương Nguyên lăn qua lăn lại trên tấm thảm lông màu trắng mà đại ca mang từ Tây Vực về cho cậu, một chân vuốt vuốt cái bụng rỗng, nhớ lại mùi vị thơm ngập rừng ngày hôm ấy, không kìm được, lại nuốt nước miếng thèm thuồng. 

"Nguyên Nhi, đệ nghe cho rõ đây, với kinh nghiệm xông pha ngang dọc giữa đám nam nhân của tam tỷ ta, gã đàn ông đó không phải là hạng vừa, muội tốt nhất là tránh xa hắn ra một chút! Tránh được bao xa thì tránh, biết chưa hả?" 

Những lời giáo huấn của tam tỷ vang vọng bên tai, nhưng Vương Nguyên nghiêng cái đầu nhỏ xíu, tự có suy nghĩ riêng của mình: Nguyên Nhi có muốn ăn thịt gã đàn ông đó đâu, Linh Nhi muốn ăn món gà ngon miệng kia cơ, chỉ cần nói rõ với tam tỷ, tam tỷ sẽ thả cho Nguyên Nhi đi ăn, đúng không? 

Đúng, chính là thế! Thân hình nhỏ nhắn linh hoạt nhảy lên, muốn chạy vào căn phòng được ngăn bằng tường hoa kia, thỉnh cầu tam tỷ thả cho ra ngoài.

 "Nguyên Nhi, ngoan ngoãn ở yên đấy cho ta, nếu không trước khi đại ca quay về, ta sẽ đánh nát đít đệ!"

 Oa oa. Nguyên Nhi lập tức phủ phục xuống đất, dùng hai chân trước ôm chặt đầu, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, tránh cho cái mông không phải chịu sự giày vò của tam tỷ.

 Một lúc sau, bên trong bức tường hoa kia chẳng thấy động tĩnh gì, Nguyên Nhi thấp thỏm di chuyển một chân, mở một con mắt to trong veo như nước của mình ra: Tam tỷ chưa ra ư? Lại thận trọng di chuyển chiếc chân kia, rón rén nhỏm lên, qua khe hở của bức tường hoa dại, len lén nghe động tĩnh bên trong: Haizz? 

"...Nguyên Nhi ngu ngốc... ngoan ngoãn đi... đừng có chạy lung tung... Đánh đít đấy... Đại ca thương đệ nhất, luôn luôn thiên vị đệ..." Hồ ly đỏ nằm trên chiếc giường hồng ngọc, đầu vùi vào trong chiếc chăn gấm ấm áp, đang ngủ rất say, tư thế ngủ cũng rất yêu kiều, đang nói mơ không ngớt.

 Tam tỷ đang ngủ, tam tỷ đang mắng Nguyên Nhi trong mơ. Những chiếc chân nhỏ khẽ khàng giẫm lên tấm thảm trải từ trong sơn động ra đến tận cửa, bắt chước dáng đi êm ái của Sơn Mao[1] tỷ tỷ tiến về phía trước được tầm một trượng, quay đầu nhìn, bình yên vô sự, hi hi. 

[1. Sơn Mao: Mèo rừng] 

Nguyên Nhi lúc lắc cái đuôi nhỏ xù lông để thể hiện tâm trạng vui vẻ của mình, sau đó, chân trước nối chân sau, dựa vào ưu thế nhỏ nhắn trời ban, lao đi như bay, chạy về nơi đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt mời gọi. 

Nguyên Nhi đáng thương, một lòng chỉ muốn được ăn một bữa đùi gà no nê, không ngờ rằng đang tự đưa mình vào miệng "sói", từ đó, không bao giờ thoát ra được nữa...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro