CHƯƠNG 3.1: CHÀNG TRAI KÌ LẠ TRONG TRUYỀN THUYẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ma xuất hiện ở con đường mê cung. Chỉ cần đứng ở đầu đường, kiên nhẫnchờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhất định chàng trai thuộc về bạn sẽ xuất hiện!

Thật hay giả thế nhỉ?

Cả buổi sáng ngày hôm sau, những điều mà Zoey nói cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.Chỉ còn lại thời gian là một buổi chiều thôi sẽ đến thời khắc bữa tiệc sinhnhật của Trịnh Tử Kì diễn ra. Tôi có nên làm theo lời Zoey nói không? Cứ laobừa vào để tìm vận may ư? Dù sao thì chàng trai của mình mà không xuất hiện thìmình cũng chẳng thiệt mà!

"Này, các cậu thử đoán xem vừa nãy tôi nhìn thấy ai? Là Dịch Dương Thiên Tỉđấy!", đúng vào lúc đầu óc rối bời, bên tai tôi bỗng vang lên tiếng reo của cậubạn Lưu Chí Hoành cùng bàn.

Trời đất, nhìn thấy Thiên Tỉ trong trường thì có gì là lạ chứ?

"Thiên Tỉ là học sinh của trường, nhìn thấy anh ấy thì có gì là lạ chứ?", cậubạn Nghệ Tử Ngư ngồi sau lưng tôi cũng có suy nghĩ như vậy.

"Nhìn thấy Thiên Tỉ không có gì là lạ, nhưng điều kì lạ là tôi đột nhiên nhìnthấy anh ấy đi vào con đường mê cung cơ...", Lưu Chí Hoành cúi đầu, miệng lẩmbẩm.

"Con đường mê cung á?", cả tôi và Nghệ Tử Ngư cùng hét lên.

Thiên Tỉ đi vào con đường mê cung, như vậy nghĩa là sao? Chuyện đó cho thấy rấtcó thể Thiên Tỉ chính là chàng trai trong số mệnh của tôi! Cho dù điều bí mậtkia của Zoey có là đúng hay không thì đây rõ ràng là một cơ hội tốt!

Tôi hào hứng nhảy cẩng lên, chạy như bay ra khỏi lớp học và lao về phía conđường mê cung.

Hội trưởng Thiên Tỉ thân yêu ơi, chàng trai trong số mệnh của em ơi!

"Tiểu Nguyên sao thế?"

"Không biết, có phải là anh hùng đi cứu mỹ nhân không? Giải cứu hoàng tử ThiênTỉ khỏi con đường mê cung?"

"Giải thoát hội trưởng Thiên Tỉ á? Nhưng mà Thiên Tỉ đã quay về rồi mà, đúngvào lúc tôi quay lại lớp đấy!"

Sau khi tôi lao ra khỏi lớp, Lưu Chí Hoành và Nghệ Tử Ngư tiếp tục câu chuyệncòn đang dang dở của họ. Thật đáng tiếc, tôi đen đủi không nghe đến hết câuchuyện, thế nên công sức bỏ ra trở thành công cốc.

Đằng sau cổng trường Thần Nam.

Con đường mê cung vắng lặng không bóng người qua lại.

Phía trước con đường mê cung, từng trận gió lạnh xào xạc thổi tới.

Không biết có phải do trước đó đã từng nghe "truyền thuyết" đáng sợ về conđường mê cung hay không mà toàn thân tôi như nổi gai ốc, đột nhiên không cònchút dũng khí nào bước vào con đường mê cung nữa.

Không được, không được, Vương Nguyên, mau mau nghĩ tới nụ cười nghiêng nướcnghiêng thành của hội trưởng Thiên Tỉ, tưởng tượng ra viễn cảnh mày và hộitrưởng Thiên Tỉ gặp nhau trong con đường mê cung, tưởng tượng ra tương lai tươiđẹp có thể sánh vai với Thiên Tỉ...

Dòng suy nghĩ của tôi bắt đầu xoay quanh nụ cười của hội trưởng Thiên Tỉ, sauđó tôi hít một hơi thật sâu, ba chân bốn cẳng chạy vèo vào trong con đường mêcung, dấn thân vào con đường ma quỷ trong truyền thuyết.

Một tiếng đồng hồ...

Trong một tiếng đồng hồ, chỉ cần tôi kiên nhẫn đứng ở đầu con đường mê cung,nhất định tôi sẽ gặp được hội trưởng Thiên Tỉ, bởi vì sau một tiếng nữa, tiếtđầu tiên của buổi chiều sẽ bắt đầu. Mặc dù không biết vì sao hội trưởng ThiênTỉ lại đột ngột đi vào con đường mê cung này, nhưng sau một tiếng nữa, cho dùanh ấy có không muốn xuất hiện thì cũng sẽ phải xuất hiện. Trừ phi, một họcsinh ngoan ngoãn như Thiên Tỉ quyết định trốn học. Chỉ có điều, điều này cứhoang đường như việc một ngày nào đó tôi sẽ trở nên yêu quý cái tên quê mùa củamình.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi liền xuất hiện một cái bong bóng vui vẻ: hộitrưởng Thiên Tỉ ơi, em đứng đây đợi anh, đợi anh quay lại, hái đóa hoa tươi đẹplà em đây...

Tôi vừa tưởng tượng vừa khe khẽ cất tiếng hát. Tôi tìm một chỗ ngồi thích hợpbên đường rồi nhìn thời gian trên điện thoại.

Chỉ là...

10 phút đã trôi qua!

20 phút đã trôi qua!

30 phút đã trôi qua!

Sau đó lại thêm 15 phút nữa...

Không phải chứ, đã 12 giờ 45 phút rồi, tại sao hội trưởng Thiên Tỉ vẫn khôngthấy xuất hiện? Hơn nữa, không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không nhưngdường như tôi cảm thấy nhiệt độ không khí ở con đường mê cung này đang liên tụchạ xuống, thậm chí tôi còn cảm nhận được cái lạnh đang thấm qua lớp áo mùa thumỏng manh trên người và kích thích vào da thịt tôi!

Nhìn bốn phía xung quanh tĩnh lặng không một bóng người, toàn thân tôi bắt đầuớn lạnh.

Con đường này quả là đáng sợ. Điều khiến cho người ta hoảng sợ nhất đó là bầutrời vốn trong xanh, nắng ấm (ít nhất là trời vẫn trong xanh lúc tôi bước chânvào con đường này), vậy mà đúng vào thời khắc này lại.... Tôi ngẩng đầu, nhìn lênbầu trời xanh thẫm, không biết mấy đám mây đen kia đã bay đến tự lúc nào.

Không phải chứ? Mây đen vần vũ che kín bầu trời, sao nhìn đâu cũng thấy mấycảnh tượng đáng sợ trong phim kinh dị thế này? Cho dù võ công có giỏi đến mấy,đối diện với những cảnh tượng như thế này thì ai mà không khóc thét cho nổi? Huhu hu...hội trưởng Thiên Tỉ ơi, rốt cuộc anh đang ở đâu thế? Mau ra đây đi! Tôilo lắng nhìn ra xung quanh, sốt ruột như kiến bò trong chảo lửa.

"Đi vào con đường mê cung, hiếm có ai lại không bị lạc, thậm chí có người đi màkhông quay về!", kì lạ, đột nhiên bên tai tôi như vang lên tiếng bàn tán củađám học sinh trong lớp.

Hu...u...u..., từng cơn gió lạnh thổi tới.

Không phải chứ!

Toàn thân tôi run rẩy vì lạnh, hai tay chắp vào nhau, tôi lẩm bẩm: cầu xin ngọchoàng thượng đế, quan âm bồ tát, thái thượng lão quân, đông phương bất bại, tâymôn vô căn...ai cũng được, xin hãy cho hội trưởng Thiên Tỉ xuất hiện ở đây trừyêu diệt quái, cứu con trở lại trường đi!

Đúng vào lúc tôi đang lẩm bẩm cầu trời khấn phật thì bầu trời tự nhiên đen kịtlại, mây đen đã che lấp cả mặt trời rồi. Hu...u....u, gió thổi ngày một mạnh hơn.

Sự hoang vắng và lạnh lẽo của con đường mê cung vốn đã làm cho tôi phát khiếp,thế mà những lời bàn tán về con đường mê cung của đám bạn cứ vang lên trongđầu, lại còn bầu cả trời đen kịt đáng sợ này nữa chứ....

"Mây đen vần vũ, trời đất tối sầm, tất cả những thứ này cho thấy trời sắp mưađến nơi rồi! Không phải là ma quỷ chuẩn bị xuất hiện mà là sắp mưa rồi, mưa đếnnơi rồi!", mặc dù từ nhỏ đến lớn tôi đều không thích mưa, nhưng đột nhiên vàokhoảnh khắc này, tôi lại mong đó thực sự chỉ là một cơn mưa.

Nếu như bây giờ trời thực sự đổ mưa, ít nhất có thể chứng minh được tất cảnhững cảnh tượng đáng sợ này chỉ là một hiện tượng tự nhiên hết sức bìnhthường.

"Bạn...bạn ơi!", đang lúc tôi căng thẳng tột độ thì đằng sau đột nhiên có giọngnói nho nhỏ vang lên, sau đó một cánh tay vươn ra, vỗ nhẹ vào vai tôi!

"Á...a....a, ma!", tôi hét ầm lên rồi cắm đầu chạy thật nhanh.

Không phải chứ, cái tốt không thấy đâu, chỉ thấy cái xấu. Ma quỷ thật sự xuấthiện rồi sao?

"Ma? Có ma sao? Á..a...á, đáng sợ quá!", một tiếng hét còn lớn hơn tiếng thét củatôi vang lên, bóng đen ấy chạy ngay phía sau tôi. "Ở đâu, ở đâu thế? Ma ở đâuthế bạn?"

Hả...tiếng hét của tôi đột ngột im bặt: Ma ở đâu á? Ma không phải là ngươi sao?

Tôi quay đầu lại, người tê dại như bị điện giật.

"Anh...anh là ai?"

Dưới ánh sáng u tối, tôi ngây người nhìn vào chàng trai xuất hiện trước mặtmình...

Anh...anh...anh ấy...

Quá đẹp trai! Đẹp trai như không phải người thật! Nếu như nói thực sự có thiênđường trên đời này, vậy thì anh ấy chính là một người đẹp nhất trên thiênđường.

Ánh sáng màu xám xịt chiếu lên khuôn mặt thon dài của anh, làn da trắng nõn,láng mịn không chút tì vết, mềm mại như một mỹ nhân chim sa cá lặn. Sống mũicao, thanh, toàn thân toát lên mọt vẻ anh tuấn đến khó tả. Đôi môi mềm mại, đỏhồng, ngon như một quả anh đào chín mọng. Vầng trán cao, tóc mái buông rủ xuốngvầng trán, một mái tóc óng ả và mềm mượt.

Thực ra đó vẫn không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là dưới đôi lông màycong cong như hình trăng khuyết kia là một đôi mắt dài, trong veo và đẹp đếnmức đáng kinh ngạc. Đó là một đôi mắt như có thể phát ra điện, một đôi mắtquyến rũ đến đáng sợ. Nó có thể khiến cho bất kì người khác giới nào, à không,cả người đồng giới cũng đều bị mê hoặc.

Khi anh ấy cười, đôi mắt của anh cũng như đang cười, khóe môi hơi nhếch lên,chỉ cần như vậy cũng khiến cho các mạch máu trong người tôi vỡ vụn ra, khiếncho tôi rơi vào trạng thái hôn mê và chết dưới chân anh.

"Bạn làm sao thế?"

Chàng trai ngạc nhiên lên tiếng, đôi lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt trong veoấm áp, dịu dàng. Vào giây phút ấy, toàn thân tôi tê liệt như bị điện giật.Chàng trai trước mặt mình là người thật sao? Là người bằng xương bằng thịt nhưtôi sao? Chắc chắc không phải là yêu tinh chứ? Chắc chắn không phải là con quỷhút máu trong truyền thuyết chứ? Một chàng trai đẹp như thế này sao có thể tồntại ở trên đời này được?

Cái anh chàng đẹp như ma quỷ này cứ như là một món hàng cao cấp ấy, không, phảilà nói món hàng cao cấp nhất trong số các món hàng cao cấp! Đứng trước mặt anhta, mồ hôi tôi cứ vã ra như tắm...Người đứng trước mặt anh ấy là tôi lúc này chắcchẳng khác gì một thằng con trai cả.

Đừng như vậy mà!

"Có ma sao?", tôi còn đang mải đăm chiêu thì anh chàng đó đã rụt rè hỏi.

"Chỉ cần đứng ở đầu đường, kiên nhẫn chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhất địnhchàng trai thuộc về bạn sẽ xuất hiện"

Đột nhiên giọng nói của Zoey vang lên trong đầu tôi.

"Anh là ai?", bần thần một hồi lâu, tôi mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu cóchút đề phòng.

===================================================================

Hú Hú vậy là vợ chồng chúng nó đã chính thức gặp nhau rồi a~ *tung bông tung bông*.

Cơ mà xin THÔNG BÁO với các bạn 1 chuyện là sẽ có sự thay đổi tên nhân vật nha Boo đã chỉnh sửa mấy chương trước rồi. Bạn nào vẫn không hiểu thì có thể đọc lại mấy chương trước nha ^^. Xie Xie ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro