CHƯƠNG 6.1: HẸN HÒ VÀ HẸN ƯỚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Theo lời hẹn giữa tôi và Minh Đạo Liên trong hômđấu giá trước, kể từ 9 giờ sáng ngày hôm nay, tôi và Vương Tuấn Khải sẽ chínhthức hẹn hò, đến tối 7 giờ anh ấy sẽ đưa tôi về nhà. Trong 10 tiếng đồng hồnày, Vương Tuấn Khải hoàn toàn thuộc về tôi.

Nói một cách khác, tôi dùng 1 vạn nhân dân tệ để đổi lấy mỗi tiếng đồng hồ hẹnhò với Vương Tuấn Khải. Thượng đế ơi, tôi đã dùng một cái giá ở trên trời đểmua một ngày hẹn hò cho mình. Vương Nguyên tôi sao lại là kẻ dùng tiền để muacho mình một cuộc hẹn hò như thế này không biết!

Nhưng ai mà biết được sự việc lại diễn biến đến mức này? Trong cuộc đời nhiềubiến cố này, chúng ta không ai biết được chỉ một giây tiếp theo sẽ có chuyện gìxảy ra.

Nói thực lòng, không tiếc 10 vạn đồng là chuyện không thể, nhưng mỗi khi kháiniệm hối hận mới chớm lên trong đầu tôi thì hình ảnh khuôn mặt của Vương TuấnKhải đã hiện lên, đôi mắt long lanh khẽ nháy với tôi, đôi môi mịn màng mímchặt, nụ cười mê hoặc nở trên môi.

Đối diện với nụ cười mê hoặc ấy, tôi đoán trên thế giới này chẳng ai có thể từchối được Vương Tuấn Khải đâu!

Tôi phá lệ tỉnh dậy từ rất sớm, tiến hành chuẩn bị cho cuộc hẹn hò. Mặc dù chỉlà một cuộc hẹn hò "không mấy bình thường", nhưng dù sao thì đây cũng là lầnđầu tiên tôi ra ngoài hẹn hò với con trai, thế nên đương nhiên là phải chỉnh tềmột chút! Bước đầu tiên đương nhiên là chọn lựa trang phục.

"Kẹt...", tôi mở rộng cánh tủ quần áo, muốn tìm một bộ cánh nữ tính một chút,nhưng mà...

Tôi mở to mắt, ngớ người nhìn vào cái tủ nhét đầy quần áo của mình: quần áo thểthao, quần áo thể thao, quần áo thể thao...trời ơi sao toàn là quần áo thế thaothế này?

Sao có thể thế được? Tôi lắc đầu không dám tin vào mắt mình. Ngoài quần áo thểthao ra, không có lấy một bộ quần áo nữ tính, đáng yêu hay tao nhã nào cả.
Hài...chẳng trách Đình Tín lúc nào cũng chê tôi nam tánh! Giờ nhìn vào tủ quần áocủa mình tôi mới thấy thất vọng tràn trề!

Làm sao bây giờ? Rõ ràng là tôi chỉ còn một con đường duy nhất đó là: lập tứcđi mua một bộ quần áo nữ tính mà thôi!

Nhìn lên đồng hồ, mới có 6 giờ sáng, giờ này chắc chắn khu thương mại vẫn cònchưa mở cửa, hơn nữa cho dù có mở cửa thì tôi cũng không có đủ thời gian để đitừng cửa hàng tìm kiếm.

Phương pháp duy nhất là đi tìm Đình Tín, bởi vì nhà của Đình Tín có cửa hàngbán quần áo.

"Muốn mua quần áo không thành vấn đề, nhưng mà Tiểu Nguyên à, cậu hẹn hò với aimà tự nhiên lại cầu kì thế?", ở cửa hàng quần áo, Đình Tín vừa treo biển cửa hàngvừa dán mắt vào tôi, ánh mắt dò hỏi.

"Tôi đâu có hẹn hò với ai đâu!", không biết tại sao ánh mắt dò hỏi của Đình Tínlại làm cho tôi hoảng hốt, không kịp nghĩ ngợi gì liền lập tức lắc đầu phủnhận, "Chỉ là...chỉ là vì sắp đến sinh nhật 16 tuổi của tôi rồi, gia đình giụcgiã đi tìm người yêu kinh quá, thế nên tôi muốn thay đổi hình tượng một chút.Chỉ có vậy thôi"

"Hóa ra là như vậy!", Đình Tín gật đầu, ánh mắt như hàm chứa điều gì đó nhưngkhông hỏi tiếp nữa.

Tôi và Đình Tín là bạn thân nhất. Rất nhiều lần tôi đã đóng vai là người bảo vệcho Đình Tín. Khi hai đứa ở bên nhau, thậm chí còn bị nhiều người trong trườnggọi là "Nữ hoàng và chàng kị sĩ", đương nhiên chàng kị sĩ mà họ nói đến chínhlà tôi rồi! Nhưng cho dù tôi mà Đình Tín có quan hệ gì đi nữa, thỉnh thoảng tôicũng vẫn cảm thấy run rẩy trước ánh mắt như đang dò xét của cô ấy, ví dụ nhưchính lúc này đây.

"Tiểu Nguyên, cậu xem chiếc váy này thế nào? Một bộ lễ phục màu trắng, lệchvai, cực kì dễ thương, hơn nữa lại không quá bó và trông rất nữ tính, có lẽ rấtthích hợp với cậu!", sau một hồi dạo quanh bách hóa, Đình Tín dừng lại ở mộtcửa hàng quần áo nữ, cầm một bộ váy màu trắng lên hỏi tôi.

"Có thật không? Được, vậy thì lấy cái này đi!", ý kiến của Đình Tín chắc chắnkhông tồi, nhất là trong vấn đề lựa chọn trang phục, mua sắm đồ trang sức...Vìvậy tôi luôn lấy ý kiến của cô ấy làm chuẩn mực lựa chọn.

Chỉ có điều, sao Đình Tín lại nhìn tôi với ánh mắt chán nản đó nhỉ.

"Đình Tín, cái váy này không ổn sao? Nhưng cái này là do cậu giới thiệu cho tớmà!", tôi thì thầm hỏi.

"Đại tiểu thư à, rốt cuộc cậu có biết trình tự mua quần áo của con gái như thếnào không hả?", Đình Tín hỏi.

"Hả? Trình tự mua quần áo á? Không phải là thích là lấy, sau đó rút ví trả tiềnsao?"

"Vương đại thiếu gia à, khi con gái đi mua sắm, điều quan trọng nhất không phảilà lựa chọn quần áo, cũng không phải là trả tiền, mà là thử!", Đình Tín nhétchiếc váy vào tay tôi rồi tiếp tục nói: "Mau, mau vào phòng thay đồ đi!"

"Không phải chứ? Lẽ nào con gái khi đi dạo phố, mỗi lần nhìn thấy một bộ cánhmà mình thích lại phải mặc thử lên người sao? Như thế thì thật là phiền phức!Thôi được, thôi được rồi, tôi đi thay là được chứ gì, Đình Tín, cậu đừng có nổicáu!", nhìn thấy ngọn lửa sắp bùng lên trong mắt bạn mình, tôi vội vàng cầmchiếc váy, bước vào phòng thay đồ.

"Nhưng mà, tôi thật không hiểu con gái các cậu nghĩ gì. Thích một bộ cánh nàođó là mặc thử, vậy thì nếu như cậu thích chiếc này, tôi cũng thích chiếc này,thế thì cậu cũng mặc, tôi cũng mặc...Thế thì bẩn lắm!", vừa bước vào phòng thayđồ, tôi vừa lẩm bẩm bất mãn.

"Vương Nguyên, cậu đừng quên mình cũng là con gái đấy!", Đình Tín nghiến răngnói vọng vào từ bên ngoài phòng thay đồ.

"Nhưng mà...", tôi khó khăn lắm mới mặc chiếc váy đó vào người được.Sau đó từ từđi ra ngoài cho Đình Tín nhìn, "Nhưng mà Đình Tín à, như thế này thì phiền lắm,thời gian của tôi..."

Hài, mọi lời ca cẩm của tôi dường như tan biến hết trước cái nháy mắt của ĐìnhTín.

"Nếu như thực sự cậu đang vội thì chúng ta có thể hạn chế thử quần áo. Nhưngnếu như đã quyết định mua thì nhất định phải thử đã!", Đình Tín thở dài nói:"Bởi vì quần áo nhiều khi nhìn thấy đẹp nhưng mặc lên chưa chắc đã thấy đẹp. Vídụ như chiếc váy cậu đang mặc, nhìn thì rất đẹp nhưng lại không hợp với cậu!Hiểu không?"

"Ừm", tôi ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù trong lòng không hiểu lắm những gì mà ĐìnhTín nói. Nhưng bởi vì tôi hiểu câu "nếu như đã quyết định mua thì nhất địnhphải thử đã" của cô ấy nói nên tôi bèn ngoan ngoãn gật đầu.

Thế là cứ như vậy, một tiếng đồng hồ trôi qua, dưới sự giúp đỡ của Đình Tín,tôi đã phối được ba bộ quần áo mặc dù có phong cách khác nhau nhưng lại rất nữtính: một là chiếc váy màu hồng phấn có nơ hình con bướm, kết hợp với đôi giàycao gót, mũi nhọn màu trắng; một chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với một chiếcváy voan màu trắng tuyết và sandal màu trắng; một chiếc áo xuông màu xanh đáquý kết hợp với quần legging màu đen và đôi bốt màu đen.

Vì chỉ còn cách giờ hẹn có một tiếng đồng hồ nên tôi vội vàng tạm biết Đình Tínvà quay về nhà.

Cuộc hẹn hò đẳng cấp với 10 vạn nhân dân tệ, ha ha...chàng trai xinh đẹp đến đây!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Diễn biến cuộc hẹn hò~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

9 giờ sáng, bên cạnh bể phun nước ở công viên Nhai Tâm.

9 giờ đúng, âm nhạc du dương cất lên, những vòi nước lần lượt phun lên nhữngcột nước trắng phau. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất, những giọtnước trong veo như tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Tôi mặc chiếc áo màu vàng nhạt kết hợp với chiếc váy voan màu trắng tuyết vừamới mua, chân đi một đôi dép sandal cao gót màu trắng, ngoan ngoãn đứng bêncạnh bể phun nước (một việc trước đây tôi chưa từng làm).

Những dòng người tấp nập qua lại bên bể phun nước ở công viên Nhai Tâm.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một chàng trai mặc quần áo đen đứng ở phía bên kia bểphun nước, mái tóc dài màu bạc lấp lánh trong ánh sáng mặt trời.

Rõ ràng là con trai sao lại để tóc dài? Đã để tóc dài lại còn nhuộm tóc thànhmàu bạc nữa chứ? Cái anh chàng này coi thế giới này là thế giới phim hoạt hìnhhay là muốn áp dụng phong cách Cosplay vào trong cuộc sống đây? Tôi khẽ hừgiọng rồi quay đầu lại, không thèm nhìn anh ta nữa.

9 giờ 20 phút.

Bên cạnh bể phun nước vẫn có những bóng người lác đác qua lại.

Nhưng mà tại sao, tại sao đến giờ tôi vẫn chưa nhì thấy bóng dáng của VươngTuấn Khải đâu cả?

Bàn chân tôi rất đau bởi đi sandal cao gót, toàn bộ trọng lượng của cơ thể dồncả lên hai bàn chân chênh vênh trên đôi dép cao gót thì làm sao không đau chođược? Ngọn lửa trong lòng tôi từng dần dần bốc lên cùng với nỗi đau từ gótchân. Cái tên Vương Tuấn Khải đáng ghét, tại sao giờ này vẫn còn chưa xuấthiện? Lẽ nào anh ta không biết hẹn hò mà để con gái phải chờ là rất bất lịch sựsao?

"Vương Tuấn Khải, anh là đồ đáng ghét! Nếu như trong vòng 10 phút nữa mà anhkhông đến, để xem về trường tôi xử lí anh ra sao?", tôi nghiến răng nhấc đôichân đau đớn của mình lên, muốn tìm một chỗ nào đó để ngồi nghỉ, nào ngờ vìđứng quá lâu trên đôi dép cao gót nên chân tôi như cứng đơ lại. Mà bởi vì đã bịcứng đơ lại nên cho dù đã cố gắng di chuyển rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến chotoàn thân tôi mất thăng bằng mà ngã ra sau.

"Á...", tôi ý thức được rằng mình phải giữ vững phần thân dưới để tránh tư thếngã ngửa ra sau. Hài, nếu đổi lại là mọi khi thì động tác này chẳng khó khăn gìvới tôi. Nhưng vấn đề là lúc này chân tôi đang đau nhức, hơn nữa dưới chân lạilà đôi dép cao gót, "Á..."

Không thể kiểm soát nổi thăng bằng cơ thể, tôi hoảng hốt thét lên.

"Cậu ơi, cẩn thận!"

"Cẩn thận!"

Bên trái và bên phải tôi cũng vang lên một tiếng hét thất thanh, sau đó, trongkhoảng khắc cơ thể tôi chuẩn bị tiếp đất thì đột nhiên toàn thân như được kéolại bởi một cánh tay chắc khỏe.

Khi tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì mùi hương bạc hà dìu dịuphảng phất qua mũi tôi. Dưới ánh mắt trời vàng nhạt, một cảnh tượng đẹp nhưtrên ti vi hiện ra trước mắt tôi: chàng trai mặc áo màu đen, xương quai xanhthuôn nhỏ, cái cổ trắng ngần, đôi vai rộng vững chãi, mái tóc màu bạc mềm mạirủ xuống, khẽ khàng tung bay trong gió.

Một cảnh tượng có sự tương phản mạnh giữa hai màu đen trắng trong khoảnh khắcđã khiến cho tôi quên cả hít thở.

"Cậu không sao chứ?", một giọng nói ấm áp, dịu dàng cùng với vẻ mặt chân thànhhiện lên trước mắt tôi.

Vương.....Tuấn....Khải....

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt điển trai của Vương Tuấn Khải hiện lên trongcon mắt tôi.

"Anh....anh...", tôi giơ ngón tay ra, chỉ vào khuôn mặt vừa lạ vừa quen của chàng traiđứng trước mặt mình, lắp bắp không nói ra lời. Chàng trai trước mặt tôi lúcnày, vẫn đôi mắt thuôn dài đầy mê hoặc ấy, vẫn đôi môi mịn màng ấy, vẫn nụ cườirạng rỡ ấy....rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng sao tôi lại không nhận ralà anh ấy nhỉ?

Chàng trai đứng trước mặt tôi đây có mái tóc dài màu bạc, mềm mại buông xuốnghai bên bờ vai, chiếc áo màu đen làm toát lên vẻ cao quý trên người anh, chiếcquần bò côn kết hợp với đôi bốt cao cổ càng khiến cho anh trông thật phong độ.Khuôn mặt đẹp như tranh, nụ cười quyến rũ như tỏa sáng trong ánh mặt trời rựcrỡ...

"Vương Tuấn Khải, tóc...tóc của anh...?", tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn (Tạisao tôi lại nuốt nước bọt chứ?), lắp bắp hỏi.

"À, cái này á? Là mấy anh ở câu lạc bộ Hoàng tử bảo anh đội lên ấy mà! Lầntrước anh đội bộ tóc giả này lên rồi đi rót rượu trong câu lạc bộ, lợi nhuậnkinh doanh tự nhiên tăng vọt, ông quản lí bảo kiểu hóa trang này rất hút khách!Tiểu Nguyên, chẳng nhẽ em không thích sao?", hai con ngươi long lanh của anhnhìn tôi.

Mấy cái tên khốn trong câu lạ bộ hoàng tử làm gì có kẻ nào tốt bụng đâu!

"Đâu... đâu có! Cũng không phải là không thích!", thượng đế ơi, cái gì gọi làkhông thích, ngược lại tôi còn cảm thấy phản cảm nhiều hơn! Ai lại đi chảichuốt cho cái tên Vương Tuấn Khải vốn đã đẹp như yêu ma này trở nên càng thêmquyến rũ như vậy chứ? Thế thì bảo làm sao tôi dám đứng bên cạnh anh ta đây?Đứng bên cạnh anh ta như thế này chẳng phải tôi càng giống con trai hơn sao?

"Đáng ghét...", tôi lầm bầm rủa thầm trong miệng.

"Tiểu Nguyên, em nói gì thế?", Vương Tuấn Khải vừa hỏi vừa nhẹ nhàng đỡ tôiđứng dậy.

"Đâu...không có gì!", tôi ngẩng đầu, nhìn anh ấy cẩn thận đỡ tôi đứng dậy, cử chỉdịu dàng, nâng niu cứ như thể tôi là báu vật không bằng. Trong lòng tôi bấtgiác cảm thấy ấm áp lạ thường.Cho dù anh ấy có hóa trang như thế nào đi chăngnửa, chỉ cần anh ấy vẫn là Vương Tuấn Khải là được.

Chỉ cần là Vương Tuấn Khải thì cho dù có thế nào cũng không làm cho tôi cảmthấy căm ghét được.

"Tiểu Nguyên, hôm nay em đẹp quá, vì thế mà anh đứng ở bên bồn nước từ nãy màkhông nhận ra cô gái xinh đẹp đối diện chính là em!", Vương Tuấn Khải nhìn tôitừ đầu đến chân, kinh ngạc thốt lên.

Mặt tôi đỏ lựng lên, lần đầu tiên trong đời tôi được người khác giới khen làxinh đẹp, hơn nữa cái người khác giới này lại chính Vương Tuấn Khải cực kì đẹptrai và quyến rũ.Vì vậy trái tim tôi như đang dâng trào cảm giác vui mừng vàhạnh phúc.

Tôi nhẹ nhàng thở phào rồi thò tay giật phắt bộ tóc giả trên đầu Tuấn Khảixuống: "Vương Tuấn Khải, mặc dù nói là mỗi lần chải chuốt đều không phải tự bảnthân anh làm, nhưng lần sau anh đừng để cho người ta tự tung tự tác, muốn làmgì thì làm như vậy. Bản thân anh cũng phải đưa ra ý kiến của mình chứ! Ít nhấtthì cũng đừng có đội cái bộ tóc giả phô trương quá mức như thế này nữa!"

Tôi kiễng chân, vuốt vuốt những lọn tóc đen nhánh của anh vào nếp.Tóc của VươngTuấn Khải rất mềm, lại mượt nữa, khiến cho những ngón tay tôi như có cảm giácđang chạm vào một tấm lụa mềm mại vậy. Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, cảm thấy bảnthân mình rất thích giúp cái anh chàng ngốc này chỉnh sửa lại đầu tóc.

"Ha ha,Tiểu Nguyên à, em thật là tốt bụng!", Vương Tuấn Khải ngốc nghếch để yêncho tôi vuốt lại tóc cho anh, mỉm cười tươi tắn, đôi mắt dài cong lên thànhhình trăng khuyết, trông thật là đáng yêu!

"Nhưng mà Tiểu Nguyên à, em không thích cách trang điểm của anh hôm nay sao?"

Hài, cái anh chàng này, lúc nào cũng hồn nhiên như vậy nhưng cũng rất biết quantâm đến người khác.

"Anh cứ nghĩ là em sẽ thích cơ, thế nên suốt cả dọc đường anh cứ cố gắng phớtlờ những ánh mắt hiếu kì của người đi đường, để nguyên bộ tóc giả đó đến đây!Nếu như Tiểu Vũ đã không thích thì lần sau anh sẽ không đội nó nữa!", VươngTuấn Khải nhìn tôi, thật thà nói.

Lần hẹn sau ư? Tôi chợt khựng lại, ngây người nhìn anh, lần hẹn sau ư? Tôi làmsao còn có thể có lần hẹn sau với Vương Tuấn Khải cơ chứ? Nói đùa à, 10 vạnnhân dân tệ cho một lần hẹn hò, cho dù tôi có là đại tiểu thư của nhà họ Vươngcũng không thể nào gánh vác nổi.

"Lần hẹn sau ư? Đại thiếu gia, cô thật sự đang hẹn hò với gã này đấy à?", mộtgiọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Hả, giọng nói này là của...

"Lưu Nhất Lân, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?", tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấyLưu Nhất Lân đã đứng bên cạnh không biết từ lúc nào, đang nhìn tôi và VươngTuấn Khải bằng ánh mắt thê lương.

Hài, cái gã này sao trông bộ dạng cứ như vừa bị bại trận quay về ấy!

"Đương nhiên là tôi phải xuất hiện ở đây rồi!", Lưu Nhất Lân nhìn tôi, thảnnhiên nói, "Bởi vì tôi là vệ sĩ của cô mà!"

Hả, vệ sĩ? Ôi trời, đất đá như đang ào đổ xuống đầu tôi.

"Cậu là vệ sĩ của Tiểu Nguyên à? Thế thì có phải cậu cũng giỏi võ như ở trên tivi không?", khi tôi còn đang ngẩn ra chưa biết trả lời ra sao thì đôi mắt của VươngTuấn Khải đã sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy sùng bái, chạy lại hỏi han Lưu Nhất Lân.

Ôi trời đất ơi, Vương Tuấn Khải ơi là Vương Tuấn Khải!

"Đương nhiên rồi, nếu như võ công không giỏi thì làm sao tôi bảo vệ tiểu thưđược!", lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt tôn sùng của người khá, Lưu Nhất Lân vỗngực tự hào, kiêu ngạo nói.

"Đúng thế!", Vương Tuấn Khải gật đầu phối hợp.

"Tôi nói cho cậu biết, Lưu Nhất Lân tôi đây từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi quyết tâmlà phải bảo vệ thiếu gia!", nhìn thấy Vương Tuấn Khải có vẻ phối hợp ăn ý vớimình, Lưu Nhất Lân càng được dịp lên mặt. Cậu ta quàng tay qua vai Vương TuấnKhải, hào hứng kể tiếp: "Để có thể làm bảo vệ cho thiếu gia, ngay từ năm lênhai tuổi tôi đã đến Lâm Nguyên Đường để học võ rồi!"

Hai tuổi đã bắt đầu học võ ở võ quán nhà tôi ư? Những lời nói khoe khoang nhưthế này chỉ có Lưu Nhất Lân mới có thể nói ra miệng được. Nhưng Vương Tuấn Khảingốc nghếch đâu có biết rằng đó chỉ là điều khoe khoang, người ta nói gì anh ấytin nấy, đã thế lại còn tỏ ra vô cùng sùng bái nữa chứ.

Hai người này, xét trên một phương diện nào đó, thật sự là phối hợp khá ăn ý!

"Lưu Nhất Lân!", tôi xoa xoa vào hai thái dương đang bắt đầu đau nhức, cắt đứtcâu chuyện của hai anh chàng này, "Tôi đang hẹn hò chứ không phải là tìm ngườiđánh nhau, thế nên không cần có vệ sĩ đi theo.Cho nên cậu có thể về nhà đượcrồi!"

"Hẹn hò?", nghe thấy tôi nói vậy, Lưu Nhất Lân thốt lên kinh ngạc, lập tức đẩyngay Vương Tuấn Khải ra xa, "Đáng ghét thật, tôi đã sớm biết cái gã này chẳngphải tốt đẹp gì! Lại còn ra vẻ sùng bái tôi nữa chứ, rõ ràng là đang ra chiếnthư với tôi mà!"

Vội vàng xắn tay áo lên, Lưu Nhất Lân trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải như chuẩnbị nhảy bổ vào đến nơi.

Vương Tuấn Khải chớp chớp mắt, ngây người nhìn Lưu Nhất Lân, vẻ mặt bối rốikhông hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ặc ặc, tôi đứng bên cạnh lấy tay lau mồ hôi trên trán: hai cái người này, mộtngười tính cách đơn giản, hiền hòa đến đáng yêu, một người lại dễ bị kích động,hoàn toàn hành động theo cảm tính. Khi hai người này chạm trán nhau, thế giớikhông loạn mới kì lạ!

"Có phải anh muốn thể hiện tài năng ngay tại đây không?", nhìn thấy bộ dạng nhưsắp đánh nhau của Lưu Nhất Lân, đây là khả năng duy nhất mà Nam Trúc Du nghĩđến.

"Rắc...rắc...", hai tay Lưu Nhất Lân nắm chặt lại, từ từ xuống tấn.

"Cậu điên à, ai lại đi biểu diễn tài nghệ cho kẻ thù xem?", Lưu Nhất Lân chịukhông nổi bèn kêu lên.

"A....Ý....Hơ.....", sau vài giây ngây người suy nghĩ, Vương Tuấn Khải như sực tỉnh:"hóa ra cậu cũng thích Tiểu Nguyên à?"

"Nhiều chuyện!", Lưu Nhất Lân chịu không nổi, liền chán nản nói: "Nếu không thìtôi cần gì phải làm vệ sĩ cho thiếu gia chứ?"

"Nói cũng phải!", Vương Tuấn Khải gật gật đầu, "Một người lợi hại như cậu, nếunhư không phải là vì thích Tiểu Nguyên, ai lại đi cam tâm tình nguyện làm vệ sĩcho cậu ấy? Chí ít thì cũng phải có lí tưởng trở thành anh hùng bảo vệ hòa bìnhthế giới hay gì đó mới phải!"

"Hả...ừm....Ý...Ha ha ha...", lần này đến lượt Lưu Nhất Lân đứng ngây ra nghĩ ngợi.Cuối cùng, khuôn mặt toát lên vẻ cảm động, Lưu Nhất Lân nắm chặt tay Vương TuấnKhải, hỏi: "Cậu thực sự nghĩ rằng tôi rất lợi hại đúng không? Tôi thực sự cóthể làm vệ sĩ cho thiếu gia chứ? Tôi cũng có thể bảo vệ hòa bình thế giới ư?"

Mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt tôi.

"Đương nhiên rồi", Vương Tuấn Khải vỗ ngực, vô cùng tự tin đảm bảo những điềumình nói là thật.

Cái anh chàng ngố này còn chưa biết tài nghệ của Lưu Nhất Lân ra sao, dựa vàocái gì dám vỗ ngực đảm bảo như vậy? Tôi đứng bên cạnh, trợn tròn mắt quan sátdiễn biến "cuộc đụng độ" của hai chàng trai có tích cách hoàn toàn trái ngược.

"Hừ hừ, cậu đừng tưởng nói như vậy là tôi sẽ không coi cậu là tình địch nhé!",lườm Vương Tuấn Khải một cái, Nhất Lân nhanh tay đẩy anh ta ra, nói tiếp: "Tôinói cho cậu biết, cho dù thế nào, cậu cũng chính là tình địch của tôi. Tôituyệt đối không cho cậu và thiếu gia hẹn hò với nhau!"

'Tại sao?", Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày, thật thà hỏi.

Toàn thân tôi lại bắt đầu lắc lư do đứng không vững trên đôi dép cao gót.

"Tôi không thích làm kẻ thù, hay là chúng ta làm bạn đi!", vẫn vẻ mặt ngây thơấy, Vương Tuấn Khải nói: "Cậu xem, cậu thích Tiểu Nguyên, tôi cũng thích Tiểu Nguyên,điều này cho thấy chúng ta có cùng chung sở thích, vì vậy nên kết bạn với nhaumới đúng!"

Toàn thân tôi cứng đờ ra: hóa ra trên thế giới này, cùng thích một người lại cóthể nói là có cùng một sở thích, tình địch lại có thể trở thành bạn bè với nhauvì cái lí do này. Cách nghĩ này chắc chỉ có anh chàng Vương Tuấn Khải này mớicó! Chỉ có điều...

Tôi giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn Vương Tuấn Khải. Cái tên này ban nãy nói cáigì, anh ta...anh ta...thích...thích tôi á? *Ảnhthích cậu đó*

Tôi cố gắng quan sát biểu cảm trên mặt của Vương Tuấn Khải, hi vọng có thể tìmra một chút dấu hiệu của sự dối trá, nếu không thì là sự xấu hổ khi thổ lộ.....Khôngcó, chẳng có gì cả, ngoài ánh mắt chân thành ra, trên khuôn mặt anh ta chẳng cóchút biểm cảm gì khác.

Cái "thích" mà anh ta nói ở đây có lẽ là "thích" giữa bạn bè với nhau chứ khôngphải là kiểu "thích" mà tôi nghĩ! Tôi thầm tự giải thích với mình. Không hiểuvì sao, khi suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, trong lòng tôi lại có chútthất vọng.

"Như thế cũng có thể trở thành bạn được sao?", nằm ngoài dự đoán của tôi, LưuNhất Lân bắt đầu cân nhắc đến tính khả thi của chuyện này.

"Đương nhiên rồi!"," Vương Tuấn Khải gật đầu khẳng định chắc nịch, "Hơn nữa tôithực sự rất mong muốn có được một người bạn tài giỏi như cậu, cảm giác ấy thậtlà tuyệt vời!"

"Thật á?", Lưu Nhất Lân ngạc nhiên hỏi lại.

"Ừ", Vương Tuấn Khải lại gật đầu lia lịa.

"Thôi được rồi, nếu như cậu đã chân thành muốn tôi trở thành bạn của cậu, vậythì tôi cũng đành miễn cưỡng chấp nhận", Lưu Nhất Lân được dịp lên nước, caongạo nói: "Tôi là Lưu Nhất Lân, còn cậu?"

"Tôi là Vương Tuấn Khải! Tốt quá, tôi lại có thêm một người bạn tài giỏi nữarồi!", đôi mắt thuôn dài của Vương Tuấn Khải cong lên như hình trăng khuyết,khuôn mặt lấp lánh niềm vui, đôi môi mở rộng, phát ra những tiếng cười hạnhphúc.

Nhìn thấy Lưu Nhất Lân ngây người nhìn Vương Tuấn Khải cười sung sướng, tôicũng ngây ra không biết nói gì.

Sự quyến rũ của Vương Tuấn Khải, có lẽ có tác dụng đối với cả nam lẫn nữ! NhấtLân ơi là Nhất Lân, kể từ đây cậu đã đặt chân lên con đường không có đường luirồi!

"Nhất Lân à, cậu đến đúng lúc lắm, bởi vì tôi không hiểu Tiểu Nguyên cho lắmnên đang buồn phiền vì không biết cậu ấy thích cái gì! Cậu có thể cho tôi ýkiến được không?"

Lần này đến lượt Vương Tuấn Khải quàng vai Lưu Nhất Lân, cứ như thân thiết lắm.

"Được thôi, để tôi nghĩ xem nào!", Lưu Nhất Lân đưa tay ra, thân thiện khoácqua vai Vương Tuấn Khải, hai người vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh bể phunnước, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, bắt đầu bàn tán về vấnđề sở thích của tôi.

Tôi thật hết cách với hai người này mất!

Một lúc lâu sau, cuộc "hội thảo" của họ mới kết thúc. Nhất Lân đứng dậy, vỗ vỗvào vai của Vương Tuấn Khải, lại còn làm tư thế "cố lên" rồi nói: "Cố lên, cốlên, Tuấn Khải, cậu nhất định có thể!"

"Ừ, nhất định tôi sẽ cố gắng!", Vương Tuấn Khải ưỡn ngực, tỏ ra tự tin với LưuNhất Lân. Sau đó, Vương Tuấn Khải vui vẻ tiễn Lưu Nhất Lân ra về! Hơ, cái tên LưuNhất Lân này chịu ra về thật sao?

Tôi trợn tròn mắt nhìn anh chàng Lưu Nhất Lân vui vẻ ra về. Sao có thể?Lưu NhấtLân...anh ta...sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy chứ? Theo những kinh nghiệm trướcđây, tôi phải nghĩ đủ mọi cách, làm đủ mọi trò mới có thể thoát khỏi sự đeo bámcủa cậu ta. Vương Tuấn Khải đã dùng phép thuật gì mà lại khiến cho Lưu Nhất Lândễ dàng chủ động bỏ đi như vậy, hơn nữa lại còn là tự nguyện bỏ đi chứ?

"Tiểu Nguyên, em sao thế? Sao mặt cứ nghệt ra vậy? Tạm biệt anh Nhất Lân!", VươngTuấn Khải mặt mày hớn hở chạy lại, vừa ngạc nhiên trước vẻ mặt của tôi, vừa vẫytay tạm biệt Tùng Bình!

"Anh...Nhất Lân?", tôi lắp bắp.

"Đúng thế, Nhất Lân sinh trước anh một tháng mà, anh gọi cậu ấy một tiếng anhthì có gì không đúng?"

Hài...đúng là chẳng có gì không đúng cả, ít nhất thì trong thế giới của VươngTuấn Khải, đây là một chuyện không thể nào bình thường hơn.

Nhưng nếu đổi lại là bất kì người nào khác, việc hai người mới quen nhau chưađến một tiếng đồng hồ mà đã thân mật gọi nhau là anh em thì quả không phải làmột chuyện bình thường!

"Ối, đã 11 giờ rồi đấy. Tiểu Nguyên à, chúng ta phải tranh thủ thời gian mớiđược!", nhìn lên chiếc đồng hồ giữa quảng trường trung tâm, Vương Tuấn Khải thốtlên.

Hừ, không hiểu là tại ai lôi cái gã Nhất Lân ấy sang một góc làm lãng phí mấtcả nửa tiếng đồng hồ, hại tôi chân đau nhức muốn chết đi được!

Tôi khẽ nhíu mày, không cảm thấy chân mình còn có khả năng đi lại nữa.

"Sao thế?", Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi, sau đó từ từ nhìnxuống dưới chân, lập tức anh hiểu ra mọi chuyện, "Tiểu Nguyên, để anh cõng em!"

Vừa nói Tuấn Khải vừa đến trước mặt tôi, ngồi thấp xuống.

"Không cần đâu", mặt tôi đỏ lựng lên, ngại ngùng nhìn sang những người đi đườngđang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.

"Em có thích anh bế em không?", Vương Tuấn Khải ngoảnh đầu lại hỏi.

Quạ quạ...Quạ đen đang bay từng đàn trên đầu tôi.

"Thôi, để em tự đi cũng được!", tôi đáp

"Không được, Tiểu Nguyên, chân em trông có vẻ rất đau mà!", Vương Tuấn Khảinhìn xuống chân tôi, lông mày nhíu lại.

"À, thực ra thì không đau lắm!", tôi nghiến răng, giả vờ bước đi vài bước choanh thấy.

"Thôi được", Vương Tuấn Khải gật gật đầu. Thấy thế tôi liền thở phào, tưởngrằng đã lừa được anh chàng ngốc này.

"Em ở đây đợi anh, anh đi mua cho em một đôi dép dễ chịu hơn!", Vương Tuấn Khảinói dứt lời liền chạy một mạch ra ngoài công viên.

Tôi ngẩn người nhìn theo cái bóng của Vương Tuấn Khải. Cái anh chàng này, hànhđộng nhanh đến mức chẳng cho người ta kịp từ chối. Hoặc cũng có thể vì khôngmuốn để cho tôi kịp từ chối nên anh ấy mới chạy nhanh như vậy.

Tôi cúi đầu nhìn xuống đôi dép cao gót mà mình đang đi, khóe môi khẽ nở nụcười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro