CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vì cái gì?” Vương Nguyên đem đồ ăn đổ xong rồi, bĩu môi: “Vì cái gì phải nhìn ta với cặp mắt khác xưa? Đừng cho là ta không biết ngươi châm chọc ta, hừ hừ, ngươi cái gì so với ta đều hảo, lại có tiền, cho nên mượn tiền ức hiếp  ta, hừ hừ, ta biết ngươi dụng tâm hiểm ác” Câụ càng nói càng tức giận, đến cuối cùng quả thực là gầm rú.
“Nói như vậy, ngươi là bất mãn ta dùng tiền áp chế hành vi đê tiện của ngươi?” Vương Tuấn Khải đứng dậy: “Vậy được rồi, cho ngươi tiền còn bị ngươi lên án, nào có chuyện mất công mất sức lấy lòng người như vậy, rõ ràng ta tốt nhất nên thu hồi tiền thưởng của ngươi.” Hắn làm bộ muốn lấy lại tiền, lại đột nhiên bị Vương Nguyên phác trụ, y dùng cả thân mình chặn hai tay hắn, hắc hắc cười nói: “Không, ức hiếp ta đi, cứ mặc sức ức hiếp ta đi, chết ta cũng cam tâm tình nguyện mà”
Nhiệt độ cơ thể của nam hài trong ngực cách một lớp quần áo mỏng truyền đến tay Vương Tuấn Khải, tim hắn giật mình đập nhanh, lại trong nháy mắt thu hồi sự hoảng hốt. Thân là cường giả trong thương trường, điểm tự chủ ấy hắn vẫn phải có, bất quá vì muốn xem kịch vui, hắn vẫn là xấu xa nhéo một cái trên đóa thù du nho nhỏ rồi mới rút tay về, không ngoài sở liệu nghe được Vương Nguyên hít một hơi, phẫn nộ kêu một tiếng đầy sợ hãi.
“Kỳ thật ta nói nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, là bởi vì cảm thấy được ngươi thật sự rất thức thời. Ta nghĩ lúc trước nếu Hồng Thừa Trù biết mấy trăm năm sau lại có anh tài trong lời nói biết thức thời như vậy, Hoàng Thái Cực nghĩ muốn chiêu hàng hắn cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều (7)” Lớp lịch sử gần nhất đang giảng nghĩa sử này, nên Vương Tuấn Khải lấy luôn ra làm ví dụ.
“Ta… Ta… ” Vương Nguyên ít khi đỏ mặt, chợt ngẩng đầu lên: “Không đúng, hắn không thể so với ta, hắn phản bội đầu hàng, chính là bán đứng quốc gia cùng thiên hạ dân chúng, ta hiện giờ vì tiền mà không trả thù, tổn thất chính là tôn nghiêm của bản thân, với người khác không có hại, cho nên hắn làm sao cùng ta so sánh được?”
“Trả thù?” Vương Tuấn Khải gật gù: “Nguyên lai thức ăn vừa rồi là để trả thù a, kia không biết trả thù bằng cách nào? Dùng thạch tín hay là kali cyanua?” Vương Nguyên lại đỏ mặt, nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình nói: “Không… không có, chính là… chính là thả nhiều một chút… muối, dấm chua, tiêu, dầu ớt, rượu gia vị, đường trắng, còn có… Mà thôi…”
Đông Phương Hủ mắt trợn trắng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại: “Ngươi… Vương Nguyên, ngươi có chắc chỉ là thả một chút mà thôi không? Ta ở ngoài cửa chính là nghe thấy được ngươi hát dân dao , tối thiểu mỗi cái nều thả cả nửa lọ.” Lời hắn nói làm cho Vương Nguyên trên mặt hiện lên một đạo kinh ngạc, nhưng liền biến mất, tiền trinh nô  một bên gật gù một bên lẩm bẩm: “Trách không được ngươi bày nhiều trò thế này, nguyên lai đã sớm ở ngoài cửa trinh sát qua, không được, xem ra lần sau phải rút kinh nghiệm học phản trinh sát công phu, hừ hừ”
Vương Tuấn Khải lại đen mặt, Vương Nguyên dám công khai ở trước mặt mình biểu lộ lòng dạ hiểm độc, thật không hiểu nên mói hắn đơn thuần hay là hắn dũng cảm: “Ân, học phản trinh sát làm gì? Đối phó ta sao? Chỉ cần cho một đống đường trắng, tiêu, muối vào đồ ta ăn, sau đó ta hoặc là mặn chết, cay chết, nghẹn chết, ngươi lại có thể thuận lợi rửa sạch tội danh, còn không phải sao, Vương Nguyên? ”
“A a a a, ngươi đang nói cái gì a, ta như thế nào có thể đối đãi kim chủ của ta như thế đâu?” Vương Nguyên nhanh chóng thay một bộ tươi cười: “Cái nửa lọ ngươi nói kia là tổng số lượng, tổng số lượng, biết không? Cho vào thức ăn mỗi thứ chỉ có một chút thôi, thật sự chính là một chút thôi” Y bộ dáng cường điệu phi thường nghiêm túc, kia lại đáng yêu làm cho Vưong Tuấn Khải có chút kích động xoa đầu y.
“Ân, vậy ngươi nói cho ta biết, vì cái gì không dùng đến nước tương?” Vương Tuấn Khải nhìn đống đồ ăn đã nằm yên trong thùng rác, thật sự không nhịn được tò mò: suy nghĩ của thằng nhóc này nhiều khi rất bất ngờ, tùy tiện xem xét một chút thật ra rất có ý tứ, hắn thực chờ mong đáp án.
“Đáp án cũng có thể cho ngươi, nhưng vẫn phải có phí nha…” Vương Nguyên mắt sáng lấp lánh, mà ánh mắt hung dữ của Vương Tuấn Khải lại không địch lại ánh mắt giảo hoạt của tên kia, đành thức thời đem hai xấp tiền mặt đưa đến bên người y.
Hiển nhiên liền có kết quả, Vương Nguyên mang tiền ôm vào trong lòng ngực, nói vào tai hắn: “Ngu ngốc, cho nhiều nước tương vào đồ ăn sẽ có màu rất đậm, vậy ngươi vừa thấy sẽ biết ngay, làm thế nào chịu ăn a.” Đáp án của hắn làm cho Vương Tuấn Khải nghĩ muốn hộc máu, liền vơ ngay chai nước trên bàn ném qua, bất quá, Vương Nguyên né tránh rất nhanh, một tiếng “phanh” vang lên, cái chai bay vào thùng rác.
Vương Nguyên đối với số phận cái chai đáng thương làm như không thấy, nhanh chóng ngồi vào ghế đếm tiền.
“Bây giờ là lúc để đếm tiền à?” Vương Tuấn Khải túm lấy y, trừng lớn mắt: “Ngươi phải đi làm lại, một lần nữa làm lại một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị đến an ủi chủ nhân ngươi cả trái tim và dạ dày đều bị tổn thương, biết không?” Hắn rống to, bất quá Vương Nguyên bất vi sở động , vững như Thái Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro