CHƯƠNG 23: MỘT NẮM TÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những gì thốt ra từ miệng Lưu Chí Hoành đều chẳng khác gì loài quạ đen chuyên dự báo những điều xui xẻo, mấy ngày sau, quả nhiên Vương Nguyên đã gặp phải chuyện kỳ quái.

Thời gian trước, công ty nhận thêm hai đơn đặt báo. Sau khi tạp chí được in ấn xong, phòng làm việc không còn chỗ chứa, chị Tống thuộc phòng Hành chính liền cân nhắc sửa sang lại gian chứa đồ làm nơi để số tạp chí này. Vương Nguyên, Tiểu Trình Tử và chị Tống bắt tay vào dọn dẹp, cuối cùng gian chứa đồ đó cũng được chỉnh trang xong. Nhưng điều khiến họ cảm thấy lo lắng, bất an chính là... họ tìm thấy một nắm tóc ở góc tối phía trong cùng.

Công ty Vương Nguyên chuyển đến tòa nhà thương vụ này chưa được bao lâu, gian chứa đồ lúc bình thường chẳng ai sử dụng, họa hoằn lắm mới có lúc bỏ vào đó mấy thùng tạp chí, báo cũ đã quá kỳ, cũng chẳng mấy khi mở cửa, sao lại xuất hiện nắm tóc này? Đã thế còn được ai đó cố ý vo tròn giống như tổ chim vậy?

Chị Tống hoài nghi nói:

"Lẽ nào là của cô nhân viên nào đó ở công ty đã thuê trước đây? Thật buồn nôn! Trước khi đi còn để ý mà dọn dẹp mà dọn dẹp cho sạch sẽ nữa."

Mặt mũi Trình Trình trắng bệch, liên tưởng đến câu chuyện ma quỷ mà Lưu Chí Hoành kể mấy hôm trước, run rẩy nói:

"Nhưng khi chúng ta mới chuyển đến đây, em nhớ gian chứa đồ này đã được quyét dọn sạch sẽ rồi cơ mà, lúc đó làm gì thấy nắm tóc này đâu. Công ty chúng ta chỉ có mỗi chị là con gái, nắm tóc này không phải của chị, vậy là của ai chứ... Lẽ nào câu chuyện Tiểu Hoành kể là thật, trong này thực sự có..."

"Đừng nói nhảm!"

Chị Tống thấy Trình Trình ôm cánh ta run rẩy thì mặt mũi tối sầm, trách móc:

"Lúc mới chuyển đến, chính tôi đã dọn dẹp gian phòng này, lúc đó tôi cũng chỉ làm qua quýt cho xong, bên trong vẫn còn sót rất nhiều thùng giấy nên cũng không để ý đến nắm tóc này. Được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục dọn thôi!"

Vương Nguyên từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói.

Hôm sau, Vương Nguyên đến công ty từ sớm, cố ý đến gần gian chứa đồ xem xét. Quả đúng như dự đoán... trong góc phòng lại xuất hiện thêm một nắm tóc đen. Vẫn bị vo tròn thành một nắm như cũ, chỉ có điều số lượng có vẻ ít hơn hôm qua một chút.

Vương Nguyên đứng bên ngoài, tay vịn vào cánh cửa, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đấu tranh tư tưởng một hồi mới dám chậm rãi bước vào bên trong. Gian chứa đồ này không rộng lắm, diện tích chỉ khoảng mười mét vuông, vì lúc này bên trong đã đặt một số thùng tạp chí nên chỉ cần nhìn lướt qua là có thể bao quát hết gian phòng. Vương Nguyên bật đèn sáng trưng, đảo mắt một vòng nhưng không phát hiện thấy có điều gì dị thường, đành lẳng lặng đem nắm tóc đen kia vứt vào thùng rác.

Câu chuyện quỷ dị đó cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Sáng nào cũng vậy, Vương Nguyên đều đến văn phòng trước nửa tiếng, lén lút vào gian chứa đồ kiểm tra một lượt, sau khi đem vứt nắm tóc chẳng biết từ đâu mà có kia đi, cậu lại thản nhiên ngồi vào bàn làm việc và tan ca như thường. Ngày hôm sau, hôm sau nữa cũng như vậy. Bất luận là nắm tóc đó có bị chia năm xẻ bảy, vứt mỗi nắm một nơi hay thậm chí đã cho xuống bồn cầu dội nước thì ngày hôm sau, nó vẫn đường hoàng xuất hiện ở chỗ cũ. Điều đó khiến Vương Nguyên ngày càng sợ đến độ nổi da gà, nhưng cũng không biết phải giải quyết ra sao.

So với chuyện tận mắt trông thấy yêu ma quỷ quái thì chuyện này đối với cậu càng thêm phần khủng khiếp. Bởi lẽ khi bạn ở ngoài ánh sáng mà nó ở trong bóng tối thì bạn sẽ luôn có cảm giác sợ hãi, không biết khi nào, lúc nào nó sẽ bất ngờ nhảy ra và làm những trò kỳ quái. Nhưng tính đến thời điểm này, mọi hiện tượng dị thường trong văn phòng chỉ gói gọn trong việc xuất hiện một nắm tóc quái dị ấy mà thôi.

Vương Nguyên cũng hỏi Vương Tuấn Khải về vấn đề này, rằng anh ta có sở thích thu thập tóc con người hoặc lấy tóc của phụ nữ làm công cụ giết người hay không? Vương Tuấn Khải ù ù cạc cạc lắc đầu khiến Vương Nguyên càng rối rắm không biết phải làm thế nào.

Nghi vấn thứ nhất: Tên Lưu vô lại kia vẫn luôn miệng nói mục đích đến công ty làm việc là để trấn trạch bảo vệ công ty, nhưng đã mấy ngày nay, anh ta lặn mất tăm, không biết đi đâu. Vì sao không có chút tin tức về anh ta? Ngay cả chị Tống chịu trách nhiệm chấm công cũng làm ngơ đối với việc anh ta mất tích.

Nghi vấn thứ hai: Vì sao lần này Cường Tổng đi công tác lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về? Lẽ nào ông ta thực sự đã bị dọa cho sợ đến mức vỡ mật rồi?

Đáp án có ngay trong chiều hôm ấy... Đó chính là tin Lưu Chí Hoành và Cường Tổng cùng đi công tác.

Chị Tống:

"Đúng vậy, Trình Tổng nói Tiểu Lưu là một nhân tài mới đến, có chuyến công tác ở Tây An nên ông ấy quyết định cho cậu ta đi cùng để được mở mang kiến thức."

Vương Nguyên bấu chặt móng tay xuống mặt bàn, nói:

"Vậy sao?"

Nhân tài mới đến cái quái gì! Mở mang kiến thức cái quái gì! Lão Cường mập kia sợ đi một mình thì sẽ không biết phải ứng phó với nữ quỷ thế nào nên mới dẫn Lưu yêu nghiệt đi để bảo vệ ông ta chứ gì?

"Vậy họ không nói bao giờ sẽ quay về à?"

"Có thể là sang tuần sau."

Vương Nguyên nghe thấy vậy thì hoàn toàn tuyệt vọng. Tuần sau, như vậy có nghĩa là cậu còn phải chịu đựng chuyện khủng khiếp này những năm ngày nữa. Không đúng! Cho dù tên Lưu tai họa kia có trở về thì chuyện này cũng chưa chắc đã được giải quyết tốt đẹp ngay, mà chưa chắc cậu sẽ không phải trải qua những chuyện kinh dị hơn nữa. Mà cũng có một khả năng, tất cả những chuyện này đều do một tay tên Lưu yêu nghiệt gây ra. Giống như những con Địa Phược Linh lần trước, giờ anh ta lại cố ý để những nắm tóc kỳ lạ ở đây hòng dọa cậu thì sao? Vương Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy bất an. Cậu không thể ngồi một chỗ chờ chết, không thể bị động chờ đối phương xuất đầu lộ diện được, phải nghĩ ra cách nào đó để làm sáng tỏ nội tình và mục đích của đối phương...

Đã nhắc đến là phải làm ngay, Vương Nguyên chợt nhớ mình còn có một tên "thú cưng" ngốc nghếch đang ngủ mê mệt ở nhà – Vương Tuấn Khải.

_ _ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách ngủ mê mệt (= ̄ ρ ̄=) ..zzZZ _ _ _ _ _ _

Một mái tóc đen cố tình làm rối, chiếc áo thun đen cổ chữ V bó sát để lộ chiếc quai xanh gợi cảm, chiếc quần bò suông cùng đôi giày da bóng lộn, dưới tòa nhà thương vụ, Vương Tuấn Khải đút hai tay vào túi quần, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên khuôn mặt điển trai làm lộ rõ những nét ngây thơ, đáng yêu như trẻ con. Vương Tuấn Khải cúi đầu, lặng lẽ chăm chú nhìn vào những viên đá thạch anh, im lặng không nói, trái tim không ngừng đập loạn.

Anh ta đang đợi một người, đợi chủ nhân của mình, Nguyên Nguyên.

Tự đáy lòng anh ta đã âm thầm gọi tên cậu biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhắc đến là một lần trái tim như muốn nổ tung trong lồng ngực, cả cơ thể không sao kiềm chế đươc bỗng mềm nhũn ra. Đây là lần đầu tiên Nguyên Nguyên chủ động cần đến anh ta...

Thực ra trong khoảng thời gian nhàn nhã tu dưỡng ở nhà, tên "thú cưng" ngốc nghếch này ngoài việc ngủ nghỉ ra thì dưới sự quản thúc của chủ nhân, anh ta cũng đã học được không ít những kỹ năng cần thiết, ví dụ như mở cửa, đóng cửa, nhận điện thoại, chơi điện tử, bắt xe buýt công cộng... Nhưng xem ra anh ta vô cùng lười biếng, sau khi học xong kỹ năng "ra ngoài một mình" thì vẫn chưa thực hành lần nào. Đúng lúc anh ta đang cảm thấy chán nản, cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được Vương Nguyên khen ngợi thì cậu đã gọi điện bảo tự đi đến tòa nhà của công ty cậu.

Sau khi Vương Nguyên cúp máy, Vương Tuấn Khải cố gắng kiềm chế không để tiếng gầm rú vì sung sướng của mình vang xa nghìn dặm làm rung chuyển đất trời. Xúc động-ing[1], đây là lần đầu tiên sau giấc ngủ nghìn năm chủ nhân chủ động truyền lệnh cho mình! A a...!

[1] Đây là một cách biểu thị trạng thái phổ biến trên mạng của giới trẻ, diễn đạt một trạng thái nào đó đang diễn ra.

Vì quá hưng phấn nên tên "thú cưng" ngốc nghếch nhanh chóng khóa cửa nhà, ngoan ngoãn đứng đợi xe buýt, ngoan ngoãn lên xe và ngoan ngoãn đứng đợi dưới tòa nhà thương vụ...

Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động, Vương Tuấn Khải vì quá hưng phấn mà đôi tai ửng hồng bỗng nhiên giật giật, sung sướng nghĩ: Đợi lúc nữa Vương Nguyên xuống đây, nhất định cậu ấy sẽ khen ngợi mình, mình đã đến sớm hơn dự tính những mấy phút!

"Hi, anh chàng đẹp trai!"

Vương Tuấn Khải đang chìm đắm trong thế giới hạnh phúc của riêng mình thì một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai. Nghiêng đầu nhìn chằm chằm sinh vật bên cạnh mình, tên "thú cưng" ngốc nghếch thầm phán đoán: là giống cái, vô hại. Vì thế, anh ta quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn nữa.

Đứng phía đối diện, cô gái tóc xoăn thấy Vương Tuấn Khải im lặng không nói gì, đành lấy hết dũng khí lên tiếng lần nữa:

"Anh cũng làm việc tại tòa nhà này à? Hay là... đang đợi bạn tan ca?"

"..."

Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn cô gái tóc xoăn đó nhưng thần trí đã sớm du ngoạn lên chín tầng mây rồi. Vương Nguyên gọi mình đến vì gần đây trong văn phòng của cậu ấy xuất hiện một nắm tóc kỳ lạ sao? Vì chuyện này mà mấy đêm liền cậu ấy không được ngon giấc, thậm chí còn gặp ác mộng, anh ta không có cách nào khác, đành thức trắng đêm ngồi bên giường, canh cho chủ nhân ngủ. Nếu để anh ta bắt được cái thứ quỷ quái làm hại Nguyên Nguyên kia thì...

Nghĩ đến đó, đôi mắt Vương Tuấn Khải bỗng nhiên cau lại. Cô gái kia thấy thế thì tưởng rằng anh ta đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của mình, liền che miệng cười tủm tỉm, nói:

"Ồ, là như thế này. Đồng nghiệp của tôi vừa rồi thấy anh đứng đây thì muốn được làm quen với anh. Anh xem, cô ấy đứng đằng kia..."

Cô gái tóc xoăn chỉ tay về phía cửa chính của tòa nhà thương vụ, quả nhiên ở đó có một cô gái với mái tóc thẳng mượt, dung mạo kiều diễm, đáng yêu đang bị mấy đứa trẻ vây quanh. Khuôn mặt cô ấy đỏ ửng, xem ra có chút ngượng ngùng.

Vương Tuấn Khải vẫn im lặng không nói, phóng tầm mắt nhìn theo hướng ngón tay của cô gái tóc xoăn. Mấy cô gái trong tòa nhà thấy thế bỗng xì xào bàn tán, tiếng tranh cãi mỗi lúc một ầm ĩ hơn.

"Nhìn xem, anh ta đang nhìn về phía này kìa!"

"Ha ha, nhìn từ xa trông anh ta thật đẹp trai, không biết nhìn gần thì như thế nào nhỉ?"

"Ai da, mấy người đừng ồn ào, đừng ồn ào nữa nào!"

...

Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn về phía cửa chính của tòa nhà thương vụ, thần sắc dần tươi tỉnh hẳn lên. Trong không khí bắt đầu lan tỏa một mùi hương quen thuộc. Năm giây, bốn giây, ba giây... Quả nhiên từ trong tòa nhà thương vụ xuất hiện một thân hình nhỏ nhắn, ngập tràn sắc đỏ. Sau khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên sững sờ giây lát rồi không chút do dự chạy thẳng đến chỗ anh ta.

Trong nháy mắt, Vương Nguyên bổ nhào vào người Vương Tuấn Khải. Trên khuôn mặt rạng ngời của tên "thú cưng" ngốc nghếch cuối cùng cũng nở một nụ cười mê hoặc. Anh ta vừa vỗ vỗ vào lưng Vương Nguyên đang thở hổn hển vừa nghiêng đầu, nhếch miệng cười rạng rỡ.

Vương Nguyên vịn vào người Vương Tuấn Khải, sau khi điều chỉnh lại hơi thở mới cất tiếng nói:

"Anh đến đây rồi sao không gọi cho tôi? Sao lại ngốc nghếch đứng đây đợi chứ! Mẹ ơi, tôi thề là từ nay về sau nhất định sẽ không để anh ra ngoài một mình nữa, anh làm tôi lo lắng suốt nửa tiếng đồng hồ, chỉ sợ trên đường đến đây anh gặp phải chuyện gì chẳng lành hoặc là bị lạc đường, mặc dù tôi cũng đã đưa anh đi đoạn đường này mấy lần rồi..."

Tên "thú cưng" ngốc nghếch mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu chủ nhân, thể hiện sự thân mật. Có thể khẳng định rằng một loạt những hành động của hai người họ đối với cô gái tóc xoăn đang đứng lặng trong gió và cô gái tóc thẳng phía xa xa kia chẳng khác nào một đòn tấn công chí mạng. Bên này, Vương Nguyên còn chưa nói hết những gì cần nói thì ở tòa nhà thương vụ bên kia đã nổi lên một trận xì xào mới.

Đương nhiên, với tư cách là người tiên phong, cô gái tóc xoăn kia vẫn còn khá mạnh mẽ, chỉ là lúc này cô ta có chút đờ đẫn than trách ông trời sao quá bất công mà thôi. Vương Nguyên chăm chú nhìn cô gái đang hóa đá trước mặt, chợt nhận ra hình như bầu không khí không được thoải mái cho lắm. Ách, cô lập tức lên tiếng hỏi Vương Tuấn Khải:

"Đây là..."

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu, thuận theo ánh mắt của Vương Nguyên nhìn sang phía cô gái tóc xoăn, tựa hồ đến lúc này anh ta cũng mới biết đến sự tồn tại của cô gái đó. Ngẩng mặt nhìn trời cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng anh ta vẫn lắc đầu, đáp:

"Không quen."

Vương Nguyên nghe thấy rõ tiếng đổ vỡ phát ra từ bên trong cơ thể cô gái đó. Ho khan một tiếng, cậu kéo tay Vương Tuấn Khải, cẩn thận nói:

"Nào, chúng ta lên thôi! Tôi đã gọi KFC rồi, anh có muốn thử không, thử ăn khoai tây một lần xem thế nào nhé?"

"Không muốn!"

"Nếu bây giờ anh ăn khoai tây thì sẽ được tặng một con thú nhồi bông nữa."

"Không... Thôi được, ăn một ít thôi đấy!"

...

Màn kịch khôi hài kết thúc, các cô gái hay buôn chuyện kia chậm rãi bò từ dưới đất lên, quay về nhà, tìm các mẹ. Tiếng chuyện trò của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cũng dần dần biến mất trong đại sảnh tòa nhà thương vụ.

Xa xa, một chiếc xe hơi màu xanh ngọc chậm rãi kéo cửa kính lên, khởi động rồi quét bụi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro