CHƯƠNG 25: CHIẾC THANG MÁY KINH HOÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau đi làm, không biết rốt cuộc Lưu Chí Hoành đã nói với Cường Tổng những gì mà ông ta trước nay vẫn nổi tiếng keo kiệt giờ không những không bắt Vương Nguyên phải đền bù thiệt hại cho cánh cửa kính bị vỡ, lại còn trưng vẻ mặt đồng cảm, bước đến an ủi cậu:

"Cậu cứ yên tâm làm việc cho tốt, những gì đã thấy tối qua cậu hãy quên hết đi."

Sau khi Cường Tổng đi khỏi, Vương Nguyên liếc nhìn sang phía Lưu Chí Hoành, dò hỏi:

"Rốt cuộc anh đã nói gì với ông ta vậy?"

"Ờ..."

Lưu Chí Hoành sờ cằm, vờ như đang suy nghĩ.

"Tôi chỉ kể cho ông ta nghe một câu chuyện liên qua đến công ty..."

"Dừng, dừng, dừng!"

Sớm đã lĩnh hội đủ những câu chuyện ma tà quỷ quái của tên Lưu đại họa này, lại nhớ đến khuôn mặt tái mét của Cường Tổng ban nãy, Vương Nguyên lập tức ngăn anh ta lại.

"Anh không cần nói nữa."

Lưu đại họa cười ngượng.

"Cũng đúng, so với việc kể chuyện ma quỷ thì lúc này chẳng phải cậu nên lo lắng cho Vương Tuấn Khải ở nhà một mình sao? Ai da, đứa trẻ này đã lớn khôn, đôi cánh cũng đã cứng cáp, lại còn biết nói dối nữa chứ!"

Nghe những lời khích bác này, Vương Nguyên cũng chẳng thèm tranh cãi với Lưu Chí Hoành, chỉ trầm tư suy nghĩ. Kỳ thực tối hôm qua cậu cũng đã khéo léo gặng hỏi Vương Tuấn Khải có phải anh ta có điều gì đó khó nói hay không. Nhưng vừa nghe thấy cậu hỏi như vậy, Vương Tuấn Khải liền ôm chặt con vịt bông vào lòng, cúi đầu không đáp.

Vương Nguyên kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói:

"Vương Tuấn Khải, anh phải nói thật cho tôi biết, có phải tối qua trong khu nhà vệ sinh, anh đã trông thấy cái gì phải không. Anh cứ nói với tôi, tôi sẽ không nói lại cho Lưu Chí Hoành biết đâu."

Tên "thú cưng" ngốc nghếch quay đầu, cuộn con vịt bông thành một vòng tròn, im lặng hồi lâu rồi mới thấp giọng nói:

"Nguyên Nguyên không nên hỏi, tôi đã đồng ý với nó là giữ bí mật rồi."

Vương Nguyên:

"..."

Cho nên mới nói, "thú cưng" ngốc nghếch nhà mình vẫn là người hồn nhiên, ngây thơ và chất phác nhất. Những lời này so với việc thừa nhận đã gặp thứ gì đó có gì khác nhau đâu? Nghĩ đến đây, Vương Nguyên đảo mắt một vòng, cầm tay Vương Tuấn Khải, nói:

"Có chuyện gì mà ngay cả tôi anh cũng không thể nói ra vậy?"

Tên "thú cưng" ngốc nghếch khẽ run lên, hai vành tai bất giác đỏ ửng, im lặng không đáp.

"Vương Tuấn Khải, lẽ nào tôi phải lấy tư cách là chủ nhân ra lệnh thì anh mới chịu nói hay sao?"

Nghe Vương Nguyên nói vậy, Vương Tuấn Khải bỗng giống như một chú mèo nhỏ, đột nhiên xù lông, co rúm người lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên chăm chú, trong lòng tràn đầy tâm sự nhưng không sao thốt nên lời, do dự hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói có vẻ không tự nhiên:

"Chính cậu đã nói chúng ta là người nhà, là bạn bè, nhưng lúc cần đến tôi thì lại biến tôi thành sủng vật sao? Các người... các người đều giống nhau!"

Trong lòng Vương Nguyên vang lên tiếng "lộp bộp", thoáng chốc cũng đờ đẫn, không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên cô thấy Vương Tuấn Khải tức giận, lần đầu tiên... anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt giận hờn như vậy.Vì những lời nói của cậu đã làm tổn thương anh ta sao? Vương Nguyên líu lưỡi, lắc đầu nói:

"Vương Tuấn Khải, không phải thế, tôi chỉ muốn nói..."

"Các người đều giống nhau... giống nhau!"

Không đợi Vương Nguyên nói hết câu, tên "thú cưng" ngốc nghếch đã vùng thoát khỏi bàn tay cậu, vùi đầu cuộn tròn trong chăn, nhất định không chịu ra. Cho đến tận sáng nay, khi Vương Nguyên chuẩn bị đi làm, anh ta vẫn bó mình trong chăn không thèm quan tâm đến ai. Bất luận Vương Nguyên nói thế nào, co kéo thế nào, anh ta cũng nhất định không chịu thò đầu ra ngoài. Nhưng khi Vương Nguyên quay đi, anh ta lại như một con ốc sên từ từ thò đầu ra, đôi mắt dáo dác nhìn bốn phía thăm dò. Lúc Vương Nguyên quay lại nhìn, anh ta lại thụt vào trong chăn, cứ như vậy lặp đi lặp lại...

Sau khi nhớ lại tất cả những chuyện này, Vương Nguyên chỉ biết thở dài, im lặng không nói.

Lưu Chí Hoành thấy thế thì nghiêng đầu dò xét:

"Sao? Sắc mặt kém như vậy, xem ra tối qua cậu lại tâm sự cả đêm không ngủ hả?"

Vương Nguyên lườm anh ta một cái, nói:

"Chuyện của tôi không cần anh phải bận tâm, việc anh nên quan tâm nhất lúc này là nhanh chóng tìm cách bắt cho bằng được con quái vật vứt tóc khắp nơi kia ra đây."

"Yên tâm, yên tâm, tôi đã điều tra được đến tám, chín phần mười rồi. Mấy ngày nữa mọi chuyện tự nhiên sẽ minh bạch thôi."

Nhưng qua mấy ngày nữa mà vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu trong câu chuyện quái quỷ về mớ tóc đen đó thì không biết còn xuất hiện những chuyện khủng khiếp gì nữa đây? Vương Nguyên nhát gan không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cậu cũng quyết định đáp ứng yêu cầu của Lưu Chí Hoành, đến cửa hàng thú cưng làm việc không công. Nhưng với điều kiện là phải tháo sợi dây đỏ trên tay cậu ra ngay lập tức!!

Khụ khụ, về nguyên nhân tại sao thì vẫn phải kể tiếp câu chuyện cách đây một ngày.

Một ngày trước, Vương Nguyên và Trình Trình ra ngoài tặng tạp chí cho khách hàng, hai người vừa đi vừa nói cười hi hi ha ha một hồi. Mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường, cho đến khi... họ tình cờ gặp Thiên Tỉ dưới tòa nhà thương vụ. Sau sự việc tự lừa mình dối người lần trước, Vương Nguyên đã cố ý né tránh Thiên Tỉ. Tòa nhà thương vụ nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ cần bạn cố ý không quan tâm tới một ai đó thì rất có thể có một ngày, bạn và người ấy sẽ vô tình gặp nhau.

Bỗng nhiên gặp Thiên Tỉ ở đây, Vương Nguyên và Tiểu Trình Tử đều cảm thấy có chút kinh ngạc. Đúng lúc hai người bước về phía thang máy thì Thiên Tỉ cùng mỹ nhân kia cũng sóng vai nhau đi ra từ đó, bốn người cứ như vậy bước qua nhau. Đây là sự cố ngoài ý muốn nên Vương Nguyên chỉ ngỡ ngàng trong giây lát rồi bình tâm trở lại, vốn cho rằng cũng chỉ là một việc hết sức bình thường nhưng không ngờ, khi bước đến gần thang máy, cậu chợt nghe thấy một giọng nam ấm áp từ phía sau truyền đến:

"Cậu Vương."

Đôi chân Vương Nguyên run rẩy, chỉ muốn trốn chạy mà không sao làm được. Quay người lại, cậu khẽ mỉm cười, gật đầu, động tác và lời nói hết sức liền mạch, tự nhiên lưu loát:

"Anh Dịch, thật trùng hợp!"

Biểu cảm trên khuôn mặt Thiên Tỉ vẫn không thay đổi, anh nhìn cậu không rời mắt, như muốn xuyên thấu tâm can cậu. Hồi lâu sau anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Cô tôi nghe một người hàng xóm nói, hai hôm trước, khu nhà hình ống có trộm lẻn vào, cô ấy bảo tôi nếu có gặp cậu thì hỏi xem trong nhà có việc gì không."

Rõ ràng câu nói này có ý quan tâm nhưng khi thốt ra từ miệng Thiên Tỉ lạnh lùng thì lại có ý như vậy. Vương Nguyên nhìn đôi mắt đen láy, sâu thẳm như đại dương đang gợn sóng mà trái tim loạn nhịp, cắn chặt răng, nói:

"Không sao, cảm ơn anh!"

"Đừng khách khí!"

"Vậy chúng tôi đi trước."

"Hẹn gặp lại!"

...

Nói vài ba câu khách sáo rồi hai bên đều đứng yên tại chỗ, dường như không muốn rời đi. Vương Nguyên lén hít một hơi thật sâu, tự đáy lòng trào dâng những cảm xúc khó tả. Dường như mỗi lần gặp Thiên Tỉ, dù chỉ là tình cờ, trong lòng cậu cũng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt như thế, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Nhưng những lời lẽ trong cuộc đối thoại giữa hai người họ đều chỉ là những từ ngữ điển hình cho một cuộc giao tiếp lễ phép, đúng quy tắc.

Mỹ nhân bên cạnh Thiên Tỉ thấy thế liền mở to đôi mắt xinh đẹp, đảo qua đảo lại giữa hai người, như đang suy nghĩ điều gì đó. Đúng lúc ấy, Tiểu Trình Tử ho khan vài tiếng, cuối cùng Vương Nguyên cũng hoàn hồn, kéo Trình Trình quay người bước đi.

Sau khi vào thang máy, tâm hồn Vương Nguyên vẫn như đang treo ngược cành cây, lặng lẽ chìm đắm trong thế giới nhỏ bé của riêng mình mà không có cách nào thoát ra. Trong đầu lúc thì hiện lên hình ảnh Thiên Tỉ giúp cậu lắp chiếc giường sofa, lúc thì ẩn hiện hình bóng anh sánh vai cô gái kia rời đi... Lúc Vương Nguyên vẫn còn đang ngẩn ngơ thì thang máy bất chợt vang lên những tiếng "leng keng" vui tai.

Vương Nguyên vô thức đưa mắt nhìn màn hình hiển thị số tầng, thang máy đang dừng ở tầng năm. Cậu nhíu mày, nhớ rõ ràng lúc bước vào không có ai bấm lên tầng năm cả.

"Ồ? Tiểu Trình..."

Cậu quay lại gọi Trình Trình, nhưng chợt nhận ra một sự thật kinh hoàng: trong thang máy, ngoài cậu ra thì không có lấy một bóng người.

Vương Nguyên trừng mắt nhìn khoang thang máy trống rỗng, đầu óc như muốn nổ tung. Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng ban nãy có đến bảy, tám người cùng bước vào thang máy, cho dù cậu có bị hoa mắt đi nữa thì cũng không thể không nhìn thấy Tiểu Trình Tử cũng đã bước vào. Rõ ràng cậu ấy đi sát bên cạnh cậu mà!

Chân tay Vương Nguyên bất giác mềm nhũn, cậu lùi lại phía sau mấy bước, đúng lúc đó, cánh cửa thang máy cũng từ từ mở ra. Từ trước đến nay, Vương Nguyên chưa từng đặt chân đến tầng năm, nhưng quả thực nơi này không hề giống các tầng khác của tòa nhà. Bao trùm phía bên ngoài là một màu đen u ám, ngay cả đèn báo hiệu khẩn cấp cũng không có, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ trong thang máy hắt ra, chỗ tối chỗ sáng khiến nơi này càng thêm âm u, rùng rợn.

Vương Nguyên nơm nớp lo sợ có thứ gì đó sẽ từ trong bóng tối lao vào, cậu liều mạng ấn nút điều khiển cho cửa thang máy đóng lại, nhưng xui xẻo thế nào nút điều khiển không hề có phản ứng. Đúng lúc đó, cậu phát hiện sợi dây đỏ trên tay mình bỗng nhiên phát sáng, ánh sáng càng lúc càng rõ rồi dần dần bao phủ toản bộ cơ thể Vương Nguyên. Nhạc Lăng đã từng nói cho cậu biết tác dụng của sợi dây này, trên mặt sợi dây có chứa thần lực của tên "thú cưng" ngốc nghếch kia, khi gặp nguy hiểm, nó sẽ tự động hình thành kết giới để bảo vệ chủ nhân. Lúc này, ánh sáng đỏ phát ra từ chiếc vòng tay đã bao trùm toàn bộ cơ thể cậu, như thế chẳng phải đã quá rõ ràng rằng...

Vương Nguyên run rẩy nuốt nước miếng, đảo mắt nhìn nhanh ra bên ngoài theo phản xạ. Bên ngoài tối đen như mực, có chìa tay ra cũng không nhìn rõ năm đầu ngón tay, càng không thể xác định được phương hướng. Có lẽ phía ngoài cánh cửa thang máy này vốn chẳng phải tòa nhà thương vụ gì đó, mà là một thế giới hoàn toàn khác. Cảnh tượng này giống hệt câu chuyện mà Lưu đại họa đã kể. Nếu như chuyện Cường Tổng gặp mà là sự thật thì lúc này, chẳng phải cậu cũng đang bị một loài nghịch quỷ nào đó trêu đùa sao?

Thang máy không hoạt động, Vương Nguyên cũng không dám ra ngoài, đành ôm ngực ngồi thu lu một chỗ. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên cậu nghe thấy một âm thanh mơ hồ vọng lại, càng lúc càng rõ:

"Bạch, bạch, bạch!"

Hình như đó là tiếng bước chân đang chạy vội về phía này.

Vương Nguyên che ngực, cảm thấy da đầu co giật từng cơn, nhưng tiếng bước chân mỗi lúc một gần, kèm theo đó là tiếng thở gấp gáp. Cuối cùng, "rầm" một tiếng, có thứ gì đó đập mạnh vào thang máy.

"A a...!"

Vương Nguyên ôm mặt hét lên. Lúc này ngoài việc co rúm người rồi la hét, cậu còn biết làm gì nữa đây? Mẹ ơi, cứu con với!

Nhưng đối phương lại không có bất kỳ hành động gì, vẫn thở hổn hển, ngồi lâu sau mới nói:

"Vương Nguyên"

Vương Nguyên nghe thấy giọng nói ấy có chút kỳ lạ, đầu óc bỗng chốc trở nên tê dại. Trong hoàn cảnh này sao có thể... Cậu quỳ gối, ôm lấy cơ thể, nước mắt chực trào ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: nhất định là do mình quá sợ hãi nên mới sinh ra ảo giác, có thứ quái dị nào lại có thể giả dạng người mà mình muốn gặp nhất kia chứ?

"Vương Nguyên!"

Đối phương lại cất tiếng gọi, thừa dịp xích lại gần cậu.

Vương Nguyên có cảm giác đối phương muốn tóm lấy mình, liều lĩnh đưa hai tay lên ôm mặt, miệng không ngừng la hét:

"Không... không được lại gần! Ngươi là yêu quái..."

"Vương Nguyên, cậu mở mắt ra nhìn xem!!"

Vương Nguyên bị đối phương dùng lực nắm chặt cánh tay, trong lúc giãy giụa, cậu mơ hồ cảm nhận được độ ấm trên cơ thể đối phương. Có nhiệt độ... có hơi ấm, vậy không phải là quái vật sao? Vương Nguyên cẩn thận hé mắt nhìn, quả nhiên là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc ấy, nhưng sự khác biệt lớn nhất chính là trong đôi mắt sâu thẳm ấy lại tràn ngập cảm xúc tựa như lo lắng.

Trong phút chốc, nước mắt Vương Nguyên như chực trào, muốn khóc nhưng không thể nào rơi lệ. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, như bừng tỉnh. Bên ngoài là một khoảng không sáng ngời: cửa công ty, dãy sofa khu nghỉ chân, thậm chí phía xa kia còn loáng thoáng vọng lại tiếng chuông điện thoại... tất thảy đều diễn ra hết sức bình thường, chỉ có một thứ duy nhất bất thường chính là cơ thể đang sợ hãi đến run rẩy của cậu.

"Tôi..."

Thiên Tỉ thở phào nhẹ nhõm.

"Vừa rồi thang máy đột nhiên mất điện, cậu hoảng sợ đến mức ngất đi."

"...?"

Vương Nguyên nghiêng đầu, là như vậy sao? Nhưng tất cả cảnh tượng mình vừa nhìn thấy đều rất chân thực, từ đầu đến cuối mình không hề bị ngất, lẽ nào trí nhớ của mình rối loạn thật rồi ư? Lời nói dối của Thiên Tỉ có vẻ không được thuyết phục cho lắm?

Vương Nguyên im lặng, sau khi trấn tĩnh lại. Cậu liền hỏi:

"Vậy làm sao anh biết tôi đang ở đây? Chẳng phải anh và... và bạn gái anh đã đi rồi sao?"

Thiên Tỉ khẽ hắng giọng, lắc đầu đáp:

"Tôi chợt nhớ ra còn có giấy tờ quan trọng để quên ở công ty nên quay lại lấy."

Vương Nguyên ngây ra như phỗng, vô thức gật đầu, nhất thời có chút mơ hồ. Sau đó Thiên Tỉ chậm rãi kéo cậu lại gần, khẽ nói:

"Tôi đưa cậu về công ty."

"Cảm ơn!"

Thiên Tỉ ấn nút thang máy lên tầng mười, cửa đóng lại. Một lúc sau, thang máy kêu "ting" một tiếng, cửa mở ra, tất thảy mọi thứ vẫn diễn ra hết sức bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro