CHƯƠNG 35: "TÌNH ĐỊCH" ĐẾN NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cửa hàng đồ ngọt Gấu trúc Wowo, một bầu không khí yên lặng bao trùm, hoàn toàn đối lập với phố xá ồn ào, tấp nập bên ngoài.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên màn hình ti vi, Vương Nguyên nắm chặt chiếc cốc trong tay, lặng lẽ xem phim, cắn chặt môi. Nữ minh tinh Tịnh Lệ yểu điệu vuốt mái tóc dài, đen mượt như nhung, nhưng tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào dòng phụ đề trên đỉnh đầu của cô gái, trên đó viết rất rõ ràng...

Thời gian dành cho quảng cáo chỉ còn mười một giây, mười giây... Khi tiết mục quảng cáo gần kết thúc, Vương Nguyên đếm ngược theo hàng số ở góc màn hình, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Cuối cùng những con số màu đỏ kia cũng biến thành con số 0, mọi người đều mở to mắt. Màn hình chợt lóe sáng, nhưng ca khúc chủ đề của bộ phim không vang lên, thay vào đó là một nữ phát thanh viên ngồi nghiêm trang, phía sau thấp thoáng trông thấy một số nhân viên của đài truyền hình đang bận bịu làm công việc của mình.

"Họ đang làm cái quái gì vậy?"

An Nguyên đập bàn, lên tiếng.

Ở đầu kia quầy bar, một nhân viên phục vụ khác cũng phụ họa:

"Mẹ kiếp, hay là mấy người lại mở nhầm kênh rồi?"

"Không thể nào, đây chính là kênh Mã Đồng[1] mà! Chắc chắn không sai được."

[1] Một kênh truyền hình của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

Trong lúc đám người đang ồn ào tranh luận, giọng nói của nữ phát thanh viên chợt vang lên:

"Kính thưa quý vị khán giả đang xem chương trình phim truyện buổi chiều, bộ phim Kế hoạch mai mối vì một số nguyên nhân khách quan nên tạm thời ngừng phát sóng. Bây giờ chúng tôi xin..."

Không đợi nữ phóng viên nói hết câu, An Nguyên nhíu mày, nhảy từ trên ghế xuống, nghiến răng nói:

"Thiên triều là thế này sao, có chuyện gì mà phải bưng bít, che đậy như thế chứ, có ý gì đây hả? Nhạc Lăng, em xem, anh không nói dối em đúng không? Thực sự là có chuyện kinh dị gì đó đang xảy ra, nếu không tại sao đài truyền hình lại cho ngừng phát sóng bộ phim đó chứ?"

Nhạc Linh thở dài một tiếng, giả bộ hiểu ý, gật đầu:

"Thực ra không phát sóng cũng tốt, nếu dọa chết trẻ con thì biết làm thế nào?"

Mọi người có mặt trong cửa hàng cũng sôi nổi bàn luận, người thì đăng nhập vào Microblogging tìm hiểu, người lại gọi điện thoại càu nhàu, chỉ có duy nhất một người không thèm chú ý đến họ chính là nữ phóng viên kia. Vương Nguyên sờ cằm không nói, bước đến trước quầy bar, ngẩng lên nhìn màn hình ti vi, chăm chú nghe nữ phát thanh viên nói tiếp:

"Đối với một số chuyện kỳ lạ xảy ra trong bộ phim Kế hoạch mai mối thời gian gần đây, ngoài việc điều tra, phỏng vấn đơn vị trực tiếp sản xuất và đạo diễn bộ phim, hôm nay chúng tôi còn mời tới đây Lưu Chí Hoành tiên sinh, một chuyên gia xã hội học nổi tiếng, và bây giờ chúng ta cùng chào đón Lưu tiên sinh!"

Chỉ nghe đến đây, Vương Nguyên đã nhảy dựng lên, miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà. Lưu chuyên gia ư? Là Lưu gạch[2] gia thì có...

[2] 专 và 砖 đồng âm "zhuan" nhưng khác nghĩa, một là "chuyên môn, chuyên ngành", một là "gạch, thứ có dạng viên gạch".

Một lát sau, trên màn hình quả nhiên xuất hiện vẻ mặt yêu nghiệt hại nước hại dân kèm theo một nụ cười đầy mê hoặc của Lưu Chí Hoành. Không giống lúc bình thường, trên màn hình, Lưu Chí Hoành đang mặc một bộ âu phục thanh lịch, dưới chân là đôi giày da bóng lộn, những lọn tóc mái cũng được chải chuốt, hất ngược ra phía sau, thậm chí trên sống mũi còn đeo một đôi mắt kính viền tráng bạc. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thực bày ra trước mắt khiến Vương Nguyên phải đồng ý một điều là... Lưu đại họa trong dáng vẻ mới mẻ này quả thực rất, rất đẹp trai.

Vương Nguyên thở dài một hơi, thầm nghĩ: Không biết sẽ có bao nhiêu người lại bị tên xấu xa này lừa gạt nữa đây?

Người dẫn chương trình hỏi:

"Lưu tiên sinh, nghe nói ngài là chuyên gia trong lĩnh vực phong thủy, bát quái, Chu dịch... vậy ngài có ý kiến gì về chuyện này?"

Lưu Chí Hoành ra vẻ trầm ngâm, nói:

"Bốn tập đầu tiên của bộ phim Kế hoạch mai mối đều hết sức bình thường, tôi cũng đã xem qua mấy tập này và không phát hiện ra vấn đề gì. Suy cho cùng, tôi cho rằng vấn đề chính nằm ở núi Bất Thanh, chắc quý vị cũng đã biết lịch sử núi Bất Thanh đã có từ mấy trăm năm nay, cũng có rất nhiều truyền thuyết..."

Vương Nguyên trợn mắt, không nén nổi cơn tức giận, nói:

"Những lời này chẳng phải rất vô nghĩa hay sao?"

"Bingo, đúng là rất vô nghĩa."

Vương Nguyên đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một giọng nam hoàn toàn giống giọng nói đang phát ra từ ti vi, kinh hãi toát mồ hôi lạnh, quay lại nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành đang đứng ngay phía sau mình, phải rất lâu sau cậu mới hoàn hồn, cất tiếng nói:

"Tại sao anh lại ở đây?"

Lưu đại họa bưng mặt, ra vẻ thẹn thùng, xấu hổ nói:

"Ai da, lần đầu tiên xuất hiện trên truyền hình nên cảm thấy hơi căng thẳng, tôi đến đây để xem khán giả phản ứng ra sao. Ồ, biểu hiện của tôi thật tuyệt, đáng tiếc là người chụp ảnh không chụp được khoảnh khắc này."

Vương Nguyên sa sầm nét mặt, nói:

"Tôi đang muốn hỏi ngài, Lưu đại sư, ngài trở thành chuyên gia xã hội học từ khi nào vậy?"

Lưu Chí Hoành cười gian.

"Nếu muốn thì ngay cả chuyên gia dân gian học tôi cũng có thể làm được, không phải đó chỉ là một câu hỏi trên truyền hình thôi sao? Thực ra lần này là ngoài ý muốn, không biết từ đâu và bằng cách nào mà kênh truyền hình Mã Đồng lại có danh thiếp của tôi, biết tôi được nhân dân tín nhiệm nên mới mời tôi lên để bác bỏ tin đồn này. Cậu xem, tôi rất có lương tâm đấy chứ, nói toàn những lời vô nghĩa, mơ hồ, không phủ định mà cũng chẳng khẳng định chuyện này là thật hay giả."

"Nói như vậy, chuyện này là thật ư? Núi Bất Thanh thật sự có..."

Lưu đại họa buông thõng hai tay, nhún vai ra vẻ không hề phủ nhận.

Vương Nguyên "hừ" lạnh một tiếng.

"Nói đi, anh thu được bao nhiêu lợi nhuận từ việc lên truyền hình hả?"

"Tiểu Nguyên Nguyên, sao cậu lại nói thế chứ! Tôi đâu phải loại tiểu nhân bị cám dỗ bởi đồng tiền!"

Lưu Chí Hoành ôm ngực ra vẻ đau đớn, lát sau lại trở về nét mặt kệch cỡm, cất tiếng cười hề hề, thần bí nói:

"Có điều, đài truyền hình cũng tặng tôi một chuyến du lịch bốn người tới núi Bất Thành. Nguyên Nguyên, chúng ta cùng đi nhé?"

Nhìn ánh mắt giả vờ ngây thơ của Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên chỉ biết im lặng, cậu thừa biết Lưu đại họa chẳng phải người thật thà gì...

"Cảm ơn, tôi không rảnh!"

Ai mà biết được lên núi Bất Thanh rồi cậu bị những thứ kỳ quái gì đó bám theo hay không, vả lại, cậu cũng không muốn trở thành diễn viên bất đắc dĩ trên truyền hình.

"Đi đi mà, đi đi mà..."

Lưu đại họa vừa kéo kéo cánh tay Vương Nguyên vừa nũng nịu nói.

"Cậu lúc nào cũng chỉ biết làm việc, cuộc sống nhiều áp lực như vậy, thỉnh thoảng cũng nên đi du lịch chứ! Đến núi Bất Thanh ngắm cảnh dưới bầu trời xanh thẳm, sương mờ trắng xóa, lại được ngâm mình trong suối nước nóng, thật quá tốt! Tôi phải vất vả lắm mới xin được cho bốn người cùng đi. Cậu, tôi, Tiểu Long ngốc nghếch và một người tùy tùng nữa là vừa đủ, chúng ta..."

Bên này, Lưu đại họa vẫn không ngừng ríu rít, kiên nhẫn thuyết phục, bên kia Vương Nguyên lại khoanh tay trước ngực, im lặng làm ngơ, vì... trong đầu cậu bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

"Lưu xấu xa! Không phải anh muốn đi nghỉ dưỡng, tắm suối nước nóng nên mới cố ý bày trò ma quỷ đấy chứ?"

Anh ta làm như vậy là để đài truyền hình tạo cơ hội cho anh ta được đi du lịch miễn phí chăng??

Lưu Chí Hoành xua tay, lắc đầu.

"Lương tâm trời đất! Tôi sao có thể làm những chuyện đáng mất mặt như thế được chứ! Với cả, yêu quái ở núi Bất Thanh đâu dễ dàng nghe lời tôi, chúng đều coi Thiên Đầu Phật là đại ca. Ách, mấy hôm trước, chẳng phải Tiểu Nguyên Nguyên đã bị Thiên Đầu Phật dọa cho một trận hú hồn sao? Tôi nói cho cậu biết, Thiên Đầu Phật bị phong ấn ngay tại núi Bất Thanh, nói không chừng đến đây còn có thể gặp được một số chuyện vui ngoài dự tính ấy chứ!"

Nghe thấy những lời này của Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên chợt rùng mình run sợ, mặc dù cậu đã nghe Tùng Dung kể qua về Thiên Đầu Phật nhưng cậu chưa từng nói chuyện đó cho tên chủ nhân của cửa hàng thú cưng này nghe, làm sao anh ta lại biết được?

"Nơi Thiên Đầu Phật bị phong ấn chính là núi Bất Thanh ư? Vậy tại sao nó có thể chạy thoát ra ngoài, gây ra bao chuyện kỳ dị ở núi Bất Thanh như thế chứ?"

Lưu Chí Hoành hắng giọng, ho khan vài tiếng, biểu cảm cũng có vẻ chân thật hơn:

"Tạm thời vẫn chưa có gì rõ ràng, nên tôi mới muốn tới đó xem xét một chuyến. Nguyên Nguyên, cậu đi cùng nhé?"

Vương Nguyên vẫn không đáp. Tên xấu xa kia một mực muốn mình đến núi Bất Thanh là có ý gì đây?

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách núi Bất Thanh_ _ _ _ _

Lúc Vương Nguyên về đến nhà đã là năm rưỡi. Gõ cửa một hồi lâu mới thấy Vương Tuấn Khải lề mề đi ra mở. Cậu cũng không để tâm đến chuyện này, vừa thay dép vừa hỏi:

"Tiểu rùa đen đã tỉnh chưa?"

Mấy ngày nay, Vương Nguyên đã làm đủ mọi cách như ủ ấm, ngâm nước, lay gọi... nhưng vẫn không thể khiến tiểu rùa đen tỉnh dậy, nó vẫn án binh bất động, không hề nhúc nhích, luôn trong trạng thái đờ đẫn, vô cảm như khoảnh khắc trước khi hóa đá. Vì thế việc đầu tiên của Vương Nguyên mỗi khi về nhà chính là hỏi thăm tình hình của tiểu rùa đen.

Nhưng hôm nay, hỏi một lúc lâu rồi mà Vương Nguyên vẫn chưa nhận được câu trả lời, ngạc nhiên ngẩng lên, liền trông thấy Tiểu Long ngốc nghếch hướng mắt nhìn vào trong phòng như đang có tâm sự gì đó. Vương Nguyên tò mò, nhìn theo ánh mắt của anh ta, ngay tức khắc cả người lảo đảo, suýt ngã nhào.

"Dịch Dương Thiên Tỉ?"

Thiên Tỉ điềm đạm ngồi trên sofa, thấy chủ nhà về thì chỉ khẽ gật đầu rồi nói:

"Ở quê gửi lên ít đặc sản, cô tôi bảo tôi mang cho cậu một ít."

Vương Nguyên toát mồ hôi, đứng chôn chân, khóe miệng run rẩy, lúc này cười còn khó hơn khóc, không hiểu sao gần đây bà chủ nhà lại nhiệt tình với cậu như vậy? Bà ấy thực sự coi cậu là cháu dâu tương lai nên mới đối xử đặc biệt như thế ư?

Thấy Vương Nguyên không nói gì, Thiên Tỉ lại lên tiếng:

"Xin lỗi, tại tôi quá đường đột. Trước khi đến, lẽ ra tôi phải gọi điện báo cho cậu biết trước."

"Không, không, anh ngồi đi!"

Vương Nguyên vừa xua tay vừa thay dép đi trong nhà, đang bối rối bỗng nghe thấy một giọng nói lảnh lót truyền đến.

"A, a, nhìn đi, nhìn đi! Người theo đuổi cậu ấy xếp hàng dài ngoài cửa, Tiểu Long ngốc nghếch, nếu ngươi không chịu cố gắng, chưa biết chừng chẳng bao lâu nữa, ngay cả giường của Nguyên Nguyên cũng sẽ có người khác leo lên."

Không biết Khuyên Khuyên từ đâu bò ra, trèo lên vai Vương Tuấn Khải, châm ngòi ly gián.

Đáng đứng trước mặt Thiên Tỉ, Vương Nguyên giả vờ như không trông thấy, không nghe thấy, tươi cười đi đến trước sofa, nói:

"Vương Tuấn Khải, nhà có khách, tại sao không biết pha trà vậy! Đi vào phòng bếp lấy ấm trà ra đây!"

Khuyên Khuyên lập tức rung rung hai tai, rồi lại ghé vào tai Vương Tuấn Khải, nói:

"Đúng, đi pha trà mời anh ta đi! Pha đi, pha đi, để anh ta cũng trở thành chủ nhân của ngươi, về sau ngươi sẽ phải hầu hạ cả hai người bọn họ."

Vương Nguyên đứng bên cạnh Thiên Tỉ, siết chặt nắm tay. Lúc đưa Khuyên Khuyên về nhà, cậu luôn tin tưởng những lời Lưu đại đọa nói là đúng:

"Loài Âm Âm này rất nhát gan, sợ nhất là gặp chuyện phiền phức, tham ăn lười làm, sở trường duy nhất là ẩn thân."

Bây giờ xem ra...

Không sai, có thể khẳng định loài chuột hamster đáng chết này đúng là rất ham ăn lười làm, bản lĩnh lớn nhất và duy nhất của chúng là ẩn thân! Ẩn thân châm ngòi ly gián, ngày ngày chỉ biết nói lời ong tiếng ve, đặt điều phá hoại gia đình người khác. Lần trước, chính nó đã giật dây bảo tên "thú cưng" ngốc nghếch kia đến hầu hạ cậu bây giờ lại một lần nữa...

Khuyên Khuyên, ta sẽ ghi nhớ, nhớ thật sâu, thật kĩ mối thâm thù này!!

Vương Tuấn Khải nghe thấy những lời này của Khuyên Khuyên thì đứng bất động, ánh mắt nhìn Thiên Tỉ cũng thêm phần kiêng kị. Vương Nguyên cười, nói:

"Vương Tuấn Khải, cùng chị vào phòng bếp pha trà nào! Thiên Tỉ, anh ngồi chờ một chút nhé, anh xem ti vi đi!"

Nói xong, Vương Nguyên chạy một mạch ra mở ti vi, sau đó lại vụt đến trước mặt tên "thú cưng" ngốc nghếch, ra vẻ vô tình vỗ nhẹ lên vai anh ta, hướng trúng đầu Khuyên Khuyên đập cho vài cái rồi mới đẩy Vương Tuấn Khải đi vào phòng bếp. Vương Tuấn Khải vốn đang buồn rầu, thấy Vương Nguyên chủ động thân thiết với mình thì trong đôi mắt đen sẫm chợt lóe lên những tia sáng lấp lánh, thuận theo lực đẩy của cậu đi thẳng vào trong.

Khuyên Khuyên bị đánh thì giơ chân lên gào thét:

"Tiểu Long ngốc nghếch, không được nghe lời cậu ấy! Lúc này, trong lòng cậu ấy đầy dã tâm. Tình địch đến cửa rồi mà ngươi vẫn ngồi im một chỗ như vậy à! Lại còn mở cửa cho anh ta nữa chứ! Lại còn pha trà mời anh ta... Chít chít!!"

Vương Nguyên cố gắng kìm nén cơn tức giận, liếc mắt cười, nói:

"Vương Tuấn Khải cũng uống chút gì đi, cà phê nhé?"

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên trong ti vi truyền ra một tiếng cười sắc lẹm, Vương Nguyên và tên "thú cưng" ngốc nghếch cùng quay lại, liền thấy Tương Ảnh, nữ diễn viên chính của bộ phim Kế hoạch mai mối đang đứng trước rất nhiều micro, cười tươi như hoa, nói:

"Ma quỷ ư? Ma quỷ đến ư? Người chết đều hóa thành tro bụi, tôi không tin vào những chuyện này đâu. Tôi dự định sắp tới sẽ cùng công ty phối hợp với các phóng viên bên đài truyền hình cùng chuyên gia xã hội học Lưu Chí Hoành đến núi Bất Thanh điều tra, nhất định sẽ điều tra ra chân tướng của hiện tượng kỳ lạ này!"

Ngồi trên sofa, Thiên Tỉ nắm chặt chiếc điều khiển ti vi trong tay, ánh mắt dán vào màn hình ti vi, nhếch môi rồi đưa mắt nhìn từ ti vi đến tượng thạch rùa đen. Bên này, Vương Tuấn Khải chỉ mơ màng nhìn xuống đất, một lát sau lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xuất hiện trên màn hình ti vi, không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro