CHƯƠNG 48: LỰA CHỌN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, nhóm người vẫn tá túc trong khu tứ hợp viện. Tùng Dung và Vương Nguyên một phòng, ba người đàn ông ở một phòng. Có lẽ cả đêm không được ngủ ngon giấc, sáng sớm còn bị Lưu đại họa đến gọi đi, cô nàng tê giác mệt mỏi ngóc đầu dậy, sau đó lại từ từ ngã lăn xuống gối. Vương Nguyên cũng lăn qua lăn lại trên giường, không tài nào chợp mắt được, đầu óc rối bời nằm nghe tiếng mưa rơi lộp độp dưới mái hiên.

Thở dài một tiếng, Vương Nguyên thò chân bước xuống giường, định xem cảnh mưa gió trong thế giới ảo và thế giới thực có gì khác nhau, nhưng khi vừa mở cửa ra, cậu bỗng giật mình, khẽ thốt lên:

"Vương Tuấn Khải?!"

Ngoài hành lang, Tiểu Long ngốc nghếch đang dựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn lồng mờ ảo, lúc ẩn lúc lúc hiện. Mưa xối xả cả đêm, thi thoảng lại có những cơn gió lạnh thổi tới làm ướt một bên vai áo của Vương Tuấn Khải.

Thoáng chốc, trái tim Vương Nguyên như bị bóp nghẹt, lặng lẽ bước đến trước mặt Tiểu Long ngốc nghếch, nói:

"Tại sao không về phòng, anh ướt hết rồi kìa, lỡ bị cảm lạnh thì sao?"

Vương Nguyên vừa nói vừa lấy ống tay áo nhẹ nhàng thấm khô những giọt nước mưa còn đọng trên mặt Vương Tuấn Khải, đột nhiên cánh tay mềm mại của cậu bị nắm chặt lấy, xung quanh chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích.

Phải rồi, tại sao mình lại nói như vậy? Tiểu Long ngốc nghếch ngồi trước cửa phòng mình cả đêm, không phải là lo lắng cho sự an nguy của mình sao?

"Vương Tuấn Khải..."

"Tôi không sao!"

Không đợi Vương Nguyên nói hết câu, Vương Tuấn Khải đã gạt cánh tay của đối phương từ trên mặt mình xuống, tránh né ánh mắt cậu rồi ưu tư nói:

"Tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một lát, cậu đừng lo!"

Nghe thấy vậy, Vương Nguyên bất giác giật mình, sau đó lại nhanh chóng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải. Tiểu Long ngốc nghếch đang định rời đi, bỗng bên tai truyền đến một giọng nói véo von như chim hoàng anh:

"Thật trùng hợp, tôi cũng không ngủ được! Vương Tuấn Khải, nói chuyện phiếm với tôi được không?"

Tiểu Long ngốc nghếch nhìn ánh mắt lấp lánh như sao Khuê của Vương Nguyên, nhất thời nghẹn họng, cúi đầu không biết phải làm sao.

"Tiểu Long ngốc nghếch, lần đó chúng ta ra ngoài dạo phố, chẳng phải anh rất thích chú gấu Teddy nhồi bông trong cửa hàng đó sao? Tôi mua tặng anh nhé, có được không? Ồ thực sự đã rất lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi dạo phố. Đúng rồi, tiệm bánh ngọt mà tôi thích nhất vừa cho ra mắt một món kem mới rất ngon, anh..."

Vương Nguyên còn chưa nói hết câu, quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, trái tim bất giác nhói đau, lời chưa kịp nói ra đã nghẹn lại trong cổ họng, không cách nào thốt ra được. Thực sự không nói rõ được vẻ mặt của Vương Tuấn Khải lúc này chất chứa nỗi nhớ thương hay là niềm bi ai, đôi mắt đen láy vẫn sáng lấp lánh, nhưng trong sâu thẳm vẫn có cái gì đó rất mịt mờ, hư ảo. Thực sự Vương Nguyên chưa từng nhìn thấy Tiểu Long ngốc nghếch như thế này, anh ta... làm sao vậy? Đang quá vui mừng vì cuối cùng cũng có được chú gấu Teddy yêu thích, hay là không tin mọi người sẽ thoát được ảo cảnh này?

"Vương Tuấn Khải, anh..."

"Nguyên Nguyên!"

Vương Tuấn Khải lắc đầu ngắt lời cậu, gượng cười, nói:

"Cậu thực sự thích Dịch Dương Thiên Tỉ phải không?"

Kẹt kẹt... Bánh quay định mệnh đang di chuyển từng bước, người nào đó vốn đã rơi vào vòng xoáy nhưng lại không biết cảnh giác, cứ mặc kệ như thế mà bước tiếp... Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Long ngốc nghếch hỏi về vấn đề này, nhưng so với lần trước, lần này Vương Nguyên lại cảm thấy vô cùng khó xử, không biết phải trả lời ra sao. Lẽ nào... anh ta đang ghen?

Hít một hơi thật sâu, Vương Nguyên cố gắng bình tĩnh lại, nói:

"Tôi cũng không biết nữa... Mỗi lần gặp những chuyện có liên quan đến anh ấy, tôi lại cảm thấy rối bời, không biết phải làm gì... Vừa rồi cứ nghĩ anh ấy sẽ biến mất mãi mãi nên thái độ của tôi mới như vậy. Xin lỗi Vương Tuấn Khải, tôi..."

Tiểu Long ngốc nghếch đột nhiên bật cười, anh ta xoa đầu Vương Nguyên, nói:

"Nguyên Nguyên, sau khi thoát khỏi đây, cậu hãy đi tìm anh ta đi!"

"Hả?"

Nghe Vương Tuấn Khải nói một câu không đầu không cuối, Vương Nguyên đang định hỏi tiếp, đột nhiên cảm thấy dưới chân mình truyền đến một cơn chấn động dữ dội, kèm theo đó là những tiếng gầm rú đáng sợ.

"Đó là..."

Trong phút chốc, Vương Nguyên nắm chặt tay, đồng tử hơi dãn ra. Những tiếng gầm rú đó cậu đã từng nghe thấy lúc còn ở Cẩm Thành.

"Là Thiên Đầu Phật!"

Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên đứng dậy. Cùng lúc đó, Tùng Dung, Tương Ảnh và Lưu Chí Hoành cũng từ trong phòng chạy ra.

Cô nàng tê giác vẫn mặc nguyên chiếc váy ngủ hình hoa màu hồng nhạt, sắc mặt trắng bệch, nói:

"Là Thiên Đầu Phật đột nhập vào đây? Tôi nghe nói... nó chuyên ăn thịt yêu ma. Tôi... tôi..."

Tương Ảnh thấy bộ dạng hốt hoảng, lo sợ của Tùng Dung, nói:

"Thực ra Thiên Đầu Phật rất kén ăn, nó mà ăn thịt cô thì sẽ không tiêu hóa được mất."

"Hai người im đi, đừng cãi vã nữa được không?"

Khóe miệng Lưu Chí Hoành thấp thoáng ẩn hiện một nụ cười quỷ dị, nói.

"Thiên Đầu Phật đã vào được đây thì chắc chắn bà chị hay ho của tôi cũng đang ở miệng kết giới... Nếu muốn ra ngoài thì chúng ta phải nhanh chóng chớp thời cơ. Nhanh!"

Vương Tuấn Khải trầm ngâm.

"Trấn Bất Thanh rộng như vậy, miệng kết giới chỉ có một, đợi khi chúng ta tìm thấy thì nó đã đóng lại mất rồi, không lẽ mấy người đã biết miệng kết giới ở đâu sao?"

Nói xong, Vương Tuấn Khải liền nhìn sang Tương Ảnh, ai ngờ tên thiếu niên kiêu ngạo đó lại nói:

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi dùng bát quái trận để đưa mọi người vào đây, miệng kết giới chỉ có một mình Nhi đại nhân có thể mở được, không liên quan đến tôi."

Lưu đại họa xua tay, cười đầy ẩn ý.

"Đừng lo lắng, mặc dù chúng ta không biết miệng kết giới ở đâu nhưng tự khắc sẽ có người đến dẫn đường cho chúng ta. Hắc!"

Dứt lời, Lưu Chí Hoành liền cố ý chỉ tay xuống dưới lầu. Mọi người ngó đầu nhìn xuống, liền thấy một thân hình mờ ảo thoáng xuất hiện. Đến khi Vương Nguyên có thể nhìn rõ bóng hình thì lời nói vô thức thốt ra:

"Thiên Tỉ!"

Lưu Chí Hoành chậc lưỡi làm ra vẻ hiếu kỳ.

"Trước thì tức giận sùi cả bọt mép vì hồng nhan, nay lại cố sống cố chết tiến vào ảo cảnh để dẫn đường cứu hồng nhan, Nguyên Nguyên, cậu thật là có phúc!"

Lúc này, tâm trạng Vương Nguyên rối bời, không biết nên buồn hay vui, nhìn bóng dáng Thiên Tỉ mà lòng cô bối rối trăm bề. Cậu nhìn anh đang thở hổn hển, liền cảm thấy trái tim mình loạn nhịp, trước khi ý thức kịp phản ứng lại thì bước chân cậu đã chạy thật nhanh xuống lầu, để lại Vương Tuấn Khải thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.

Thấy thế, Lưu Chí Hoành liền thở dài, vỗ nhẹ vào vai Vương Tuấn Khải, nói một câu thấm thía:

"Đi thôi!"

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách chọn một trong hai_ _ _ _ _

Vì thời gian miệng kết giới mở ra có hạn, Thiên Tỉ đến còn chưa kịp nói rõ điều gì đã kéo mọi người chạy nhanh về phía tây, đến gốc cây Mạn Đà La dưới chân núi Bất Thanh thì dừng lại. Không giống như trong tiểu trấn, dưới chân núi Bất Thanh không mưa không gió, dưới ánh trăng huyền ảo, bóng cây Mạn Đà La phát ra những tia sáng bàng bạc mờ ảo, bên cạnh đó là một lỗ hổng lớn treo lơ lửng giữa không trung, hút nguồn khí lưu chuyển động xoay tròn xung quanh, nếu không nhầm thì đây chính là "miệng kết giới" mà Lưu Chí Hoành đã nói.

Lúc này, miệng kết giới đang dần dần nhỏ lại, nhưng mọi người chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, không có cách nào vượt qua được. Bởi trước thân cây có một tấm bia đá trống trơn, hết sức bình thường không có vẻ gì là kỳ quái, nhưng khối đá đó lại ngang nhiên đứng chắn trước miệng kết giới, bất kỳ người nào bước tới gần đều bị đẩy ngược trở lại phía dưới gốc cây Mạn Đà La.

Xa xa, Thiên Đầu Phật vừa bị nhốt lại vào trong ảo cảnh đang điên cuồng gầm rú, nện người xuống mặt đất khiến đất trời rung lên từng trận. Không tiến không lùi được, Tùng Dung phát điên, nói:

"Tại sao tự dựng lại có hòn đá đứng chắn ở đây chứ, thử dùng chưởng đánh vào nó xem nó có thể nứt ra không?!"

Thiên Tỉ nhíu mày, nói:

"Lúc tôi vào đây không thấy có tảng đá này."

Mọi người tìm hết cách này đến cách khác mà không được, bỗng nhiên Tương Ảnh nói:

"Chính là câu đố đó. Giải được câu đố đó thì nó sẽ lập tức biến mất."

Cô nàng tê giác nghe thấy vậy, giơ chân nói:

"Đây chẳng phải là lời nói vô nghĩa sao? Vấn đề là giải như thế nào!!"

Tương Ảnh không thèm để ý tới thái độ của Tùng Dung, xoa cằm do dự một lát rồi khẽ chạm ngón tay thon dài vào tảng đá. Kỳ lạ thay, cậu ta không hề bị tảng đá hất văng ra như Lưu Chí Hoành và Tùng Dung lúc trước. Trong nháy mắt, Vương Nguyên nghe thấy từ miệng cậu ta vang lên một câu thần chú kỳ quái. Tiếp đó, lòng bàn tay cậu ta chợt sáng lên, khi Tương Ảnh lùi xuống, trên mặt tảng đá liền xuất hiện hai vật tổ có màu sắc rực rỡ và hình thù kỳ quái.

"Luật chơi đưa ra, ta chỉ có thể làm từng bước một."

Vương Nguyên nheo mắt bước đến, chăm chú nhìn vào vật tổ kia, chỉ thấy đó là hai hình mặt thú kỳ dị đặt đối diện nhau, giống như chim và rùa, mắt sáng như ngọn đuốc, miệng dài như hồng hạc, móng vuốt lợi hại như dã báo, trên lưng lại mang một chiếc mai rùa màu xanh rất lớn, đuôi rắn hướng lên trời giống như đang kêu vang uy hiếp kẻ địch.

Cắn chặt môi suy nghĩ, Vương Nguyên nói:

"Hình như tôi đã gặp con quái vật này rồi."

"Hình như tôi cũng đã gặp con quái vật này."

Cùng lúc đó, Lưu đại họa cũng bất ngờ lên tiếng.

Hai người bất giác nhìn nhau, Vương Nguyên nói:

"Anh đã gặp nó ở đâu?"

Lưu đại họa không nói, lấy từ trong túi ra một chiếc túi gấm, trên mặt túi có thêu hình con quái vật này. Vương Nguyên khẽ kêu lên một tiếng, cũng lấy ra một chiếc túi gấm tương tự. Thì ra trước lúc mọi người chuẩn bị đến núi Bất Thanh, vị đại thúc đáng khinh Nhạc Linh kia đã lặng lẽ đưa cái túi nhỏ này cho Vương Nguyên.

Lúc đó, Nhạc Linh còn cẩn thận dặn dò cậu không được để Lưu đại họa trông thấy cái túi gấm này, khi nào đến núi Bất Thanh, rơi vào thế cùng đường mới được mở ra. Vương Nguyên nghe thấy vậy thì ngứa ngáy như bị mèo cào, buổi tối đầu tiên ở núi Bất Thanh, cậu liền lén lút mở ra nhưng lại vô cùng thất vọng khi trong chiếc túi đó chỉ có vẻn vẹn một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một dòng chữ xấu xí như gà bới:

"Chúc chuyến đi vui vẻ!",

Phía sau còn vẽ một khuôn mặt cười rất lớn.

Thấy thế, Vương Nguyên đờ đẫn thất thần, còn cho là Nhạc Linh cố tình trêu đùa ác ý, không thèm quan tâm đến chiếc túi đó nữa, nhưng không ngờ nó lại liên quan đến câu đố trên tảng đá kia. Vương Nguyên đang muốn hỏi Lưu đại họa tại sao cũng có chiếc túi gấm này, bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình phát sáng, cúi xuống nhìn, chiếc túi gấm đã biến mất từ lúc nào, nhưng trong lòng bàn tay lại hiện lên một quầng sáng chói lòa in hình con quái vật đó. Lưu Chí Hoành thấy thế thì trầm mặc, chiếc túi gấm trong tay anh ta cũng sáng lên.

Vương Nguyên kinh hãi.

"Tại sao lại thế này? Tôi..."

"Sắp không kịp nữa rồi!"

Tương Ảnh hoảng hốt hét lên, lúc này mọi người mới để ý thấy miệng kết giới đã thu nhỏ chỉ còn như một trái bóng rổ. Tùng Dung sợ hãi kêu lên:

"Mẹ ơi, Thiên Đầu Phật đến rồi!!"

Hai mắt Lưu Chí Hoành sáng rực, anh ta cắn răng nói:

"Lưu Mịch Nhi, ngươi điên đủ rồi đấy!"

Nói xong, không đợi Vương Nguyên kịp phản ứng, anh ta liền kéo tay cậu, ấn lên tảng đá, trong nháy mắt, hình vẽ in lên phiến đá, một mũi tên sáng chói hiện ra. Vương Nguyên nhắm chặt mắt, nghe thấy Lưu Chí Hoành kêu to một tiếng, ngay sau đó, cả người cậu bị ném qua miệng kết giới...

Tựa hồ chỉ trong tích tắc, Vương Nguyên cảm thấy chân mình chạm đất. Tim cậu đập dồn dập, mở mắt ra thấy mình đang đứng trơ trọi dưới bóng cây Mạn Đà La. Tuy vẫn là cảnh trí ấy nhưng từ phía xa xa còn vọng lại tiếng nước chảy róc rách và ánh đèn lồng rực rỡ khiến Vương Nguyên vững tâm hơn nhiều. Họ thực sự đã thoát khỏi ảo cảnh.

Văn Trinh đang đứng dưới gốc cây, vẻ mặt đầy lo lắng, thẫn thờ nhìn về phía họ. Trông thấy Tương Ảnh, Văn Trinh vội vàng đẩy gọng kính, vui mừng hớn hở chạy đến.

"Tương Ảnh..."

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Chí Hoành đã vung tay một cái, một luồng ánh sáng bí hiểm xoẹt qua giữa không trung. Văn Trinh nhanh như chớp xoay người tránh đòn tấn công.

Vương Nguyên chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, kinh hãi thốt lên:

"Lưu Chí Hoành, anh làm gì vậy?"

Còn Văn Trinh nữa, đột nhiên lại trở nên lợi hại hơn, tránh được cả đòn công kích của Lưu Chí Hoành, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

Lưu Chí Hoành cau có, trên khuôn mặt không còn nụ cười cợt nhả thường ngày nữa, thay vào đó là ánh mắt nhìn Văn Trinh vẻ uy hiếp. Anh ta rít lên:

"Ngươi còn dám cải trang à?"

"Ha ha!"

Nghe xong câu nói này, Văn Trinh đột nhiên cất tiếng cười quái dị. Trong nháy mắt, dung mạo của cô ta hoàn toàn thay đổi: mái tóc đen dài chấm đất, chiếc áo trắng như tuyết, dung mạo đoan trang, tao nhã, đẹp không sao tả xiết. Vương Nguyên đưa hay tay lên che miệng, đây... đây chẳng phải vị tiên nữ mà mình gặp hôm bị Thiên Đầu Phật truy đuổi sao? Lúc này, Vương Tuấn Khải cũng kích động chạy tới, không nói nên lời.

Tiên nữ áo trắng khẽ hé môi, cười nói:

"Hoành, lâu rồi không gặp chị ruột, vậy mà lại chào hỏi như vậy ư?"

Lưu đại họa nổi cáu, căm hận nói:

"Đương nhiên... không chỉ có thế!"

Dứt lời, anh ta đã bay về phía tiên nữ áo trắng đánh tới tấp, cùng lúc đó, vị tiên nữ cũng bay đi. Thoáng chốc, hai bóng hình một trắng một đen biến mất giữa không trung.

Vương Nguyên rối bời,

"Anh ta... Họ không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"

Tương Ảnh thản nhiên nói:

"Không sao, người thường không nhìn thấy đâu. Cho dù có thấy thì cũng cứ coi như đang được xem phim kiếm hiệp trực tiếp, không sao đâu!"

Vương Nguyên trầm mặc, đang ngây ngốc nhìn hai người bọn họ bay dần xa, ống tay áo liền bị ai đó kéo lại. Cúi đầu nhìn, hóa ra là Tiểu Nhược, đứng bên cạnh còn có một bé gái cao tầm bằng cậu ta, hai người họ cùng mặc chiếc áo trắng thời nhà Hán, khắp người tỏa ra một quầng sáng bạc lấp lánh.

Tiểu Nhược vui vẻ nói:

"Ca ca, đây là Tiểu Hoài, Nhi đại nhân đã giúp tôi cứu sống cô ấy, ca nhìn xem!"

Tiểu Hoài động đậy cánh tay, chớp chớp đôi mắt, tò mò dò xét Vương Nguyên.

"Hơi thở giống Nhi đại nhân như vậy, chẳng trách Vương Tuấn Khải đã nhận nhầm ca là chủ nhân."

Vương Nguyên nhíu mày, dù chỉ là phản ứng rất đỗi bình thường nhưng cảm thấy có cái gì đó quái lạ.

"Nhi? Nhận nhầm chủ nhân?"

Cậu vừa dứt lời, đã thấy Tiểu Long ngốc nghếch chuẩn bị đuổi theo Lưu Chí Hoành. Vương Nguyên thấy thế thì kinh hãi, vội vàng chạy lên túm anh ta lại, nói:

"Vương Tuấn Khải không được đi, nguy hiểm lắm!'

Vương Tuấn Khải liền quay mặt nhìn Thiên Tỉ đang đứng sau Vương Nguyên. Thiên Tỉ không nói, chỉ lặng lẽ nhìn lại.

"Giúp tôi chăm sóc cậu ấy."

Nói xong, Vương Tuấn Khải không chút do dự, hất tay Vương Nguyên ra, bay lên không trung. Cánh tay Vương Nguyên bị hất văng ra, vô cùng trống trải, nói:

"Tại... sao vậy?"

Tiểu Hoài cười khanh khách.

"Nhi đại nhân là chủ nhân của Vương Tuấn Khải, giờ đã tìm thấy chủ nhân rồi, Vương Tuấn Khải đuổi theo cũng là lẽ thường thôi mà?"

Nói xong, trái tim Vương Nguyên ngốc nghếch vỡ tan, đau đớn, cuối cùng cậu cũng hiểu ra:

"Vậy tôi không phải là truyền thế của Nhi gì đó, càng không phải là chủ nhân của Tiểu Long ngốc nghếch?"

Thì ra, mình chỉ là một thứ giả mạo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro