CHƯƠNG 53: HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên hành lang nhỏ hẹp, những bậc thang khúc khuỷu, quanh co kéo dài đến vô tận. Vương Nguyên theo Vương Tuấn Khải chậm rãi đi xuống lầu, trong tòa nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cậu và Tiểu Long ngốc nghếch. Nhìn dãy hành lang dài ngút tầm mắt, Vương Nguyên không kìm được thở dài một tiếng, sớm biết phải quay lại thế này thì ngay từ đầu hà tất phải vất vả leo lên làm gì chứ?

Lúc ở tầng thượng, Lưu Mịch Nhi có việc phải rời đi. Trước khi đi, cô ta còn căn dặn đích thân Vương Tuấn Khải phải đưa Vương Nguyên về phòng. Bầu không khí im ắng và xấu hổ dọc đường đi khiến Vương Nguyên bức bối đến nỗi tựa hồ không thể thở nổi. Cậu không hiểu, rốt cuộc giữa cậu và Vương Tuấn Khải đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hai người vốn thân mật, khăng khít lại trở nên xa lạ thế này…

Đang thất thần suy nghĩ, Vương Nguyên không để ý bị trượt chân, chưa kịp kêu một tiếng đã ngã nhào, may mà Vương Tuấn Khải nghe thấy động tĩnh liền quay lại, nhanh tay kéo cậu vào lòng. Nhào vào lòng Tiểu Long ngốc ngếch, cậu vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Vương Tuấn Khải.

“Cậu không sao chứ?”

Nghe thấy vậy, Vương Nguyên mím chặt môi, bồi hồi giây lát mới lảng sang chuyện khác:

“Tuấn Khải, vừa rồi Nhi nói, ngày mai sẽ thả tôi và Lưu Chí Hoành đi.”

Vừa dứt lời, Vương Tuấn Khải nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt ảm đạm, buồn rầu, nói:

“Vậy thì… tốt rồi!”

“Vậy còn anh? Anh có thể…”

Có thể đi cùng chúng tôi không? Nửa câu nói của cậu nghẹn lại, không thể thốt thành lời. Lúc này cậu còn tư cách gì để yêu cầu Vương Tuấn Khải đi cùng mình chứ? Quả nhiên, Tiểu Long ngốc nghếch vô cùng kiên định lắc đầu, nói:

“Tôi muốn ở bên Nhi.”

Vương Nguyên nghẹn ngào, tự đáy lòng trào dâng một nỗi niềm xót xa vô hạn.

“Cũng đúng, anh vẫn luôn mong đợi có ngày được ở bên cạnh chủ nhân của mình…”

Lời còn chưa dứt nhưng giọng nói đã dần nhỏ đi, hành lang tĩnh mịch lại lặng ngắt như tờ. Vương Nguyên cúi gằm mặt, nhìn lòng bàn tay, cảm thấy trong lồng ngực dội lên từng cơn run rẩy. Rốt cuộc cậu và Tiểu Long ngốc nghếch còn chuyện gì để nói với nhau nữa không?

Tuổi thọ của yêu ma kéo dài, Vương Tuấn Khải ngủ một giấc đến cả nghìn năm, cậu và anh ta mới chỉ ở bên nhau có mấy tháng ngắn ngủi, nhất định anh ta sẽ nhanh quên thôi!

Chớp chớp hàng mi ướt, Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, nói:

“Lần này chúng ta chia tay, có phải không còn cơ hội gặp nhau nữa không?”

Vương Tuấn Khải im lặng không nói, bàn tay giấu trong áo khoác siết chặt nhưng vẻ mặt vẫn hết sức kiên nhẫn và cam chịu, nói:

“Đi thôi, muộn lắm rồi!”

Dứt lời, anh ta bước vội, nhưng chợt nghe thấy Vương Nguyên ở phía sau gọi giật lại.

“Vương Tuấn Khải, anh có thể nói cho tôi biết, trong lòng anh đang muốn gì? Anh coi tôi… là gì?”

Vương Tuấn Khải chầm chậm quay người, giây phút ngẩng lên, chỉ cảm thấy trái tim mình đập chậm mất một nhịp. Trên bậc thang. Vương Nguyên đứng dưới ánh lửa lập lòe, chiếc áo màu trắng tung bay. Bóng tối che khuất hơn một nửa khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhưng anh ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng… nơi khóe mắt cậu còn ướt nước.

Cậu hỏi… anh coi cậu là gì…

Đã trải qua biết bao hoạn nạn, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, đến tận bây giờ, đột nhiên cậu lại hỏi anh coi cậu là gì… Nghĩ đến điều này, Vương Tuấn Khải bất giác thở dài, dường như tất cả mọi oán giận và nỗi oan ức chất chứa trong lòng bấy lâu đã vơi đi phần nào.

Trong lòng anh ta rốt cuộc đang muốn gì? Anh ta bày tỏ tình ý với cậu hết lần này đến lần khác nhưng cậu luôn né tránh. Lần đó, cậu còn nói cậu không thể từ bỏ Thiên Tỉ, nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu lại trở thành vợ của Lưu Chí Hoành. Bây giờ, cậu còn hỏi anh ta muốn gì. Anh ta còn có thể muốn gì nữa đây?

“Vương Tuấn Khải...”

Thấy Tiểu Long ngốc nghếch vẫn trừng mắt nhìn mình, Vương Nguyên nhỏ giọng gọi. Anh ta từ từ bước về phía cậu, lạnh lùng nói:

“Tôi coi cậu là gì? Tôi muốn gì ư? Cậu thực sự không biết sao?”

Dứt lời, Vương Nguyên còn chưa kịp lên tiếng, cằm đã bị đối phương nhẹ nhàng nâng lên. Trước khi cậu kịp phản ứng, bờ môi ấm áp, mềm mại của anh ta đã phủ xuống.

Trong thoáng chốc, cả thế giới đều yên lặng.

Vương Nguyên ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, cảm thấy bờ môi và hai má nóng ran, bầu không khí được bao trùm bởi mùi hương nam tính vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Không có sự dịu dàng, nhẹ nhàng trong tưởng tượng, không có vẻ lãng mạn, đẹp đẽ trong mộng ảo, nụ hôn đầu của cậu mang một hương vị bá đạo hòa lẫn niềm oán hận. Trong phúc chốc, đầu lưỡi của Vương Tuấn Khải đã công chiếm toàn bộ khoang miệng cậu, mặc sức cắn mút, dường như còn hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống cậu.

Vương Nguyên nằm trong lòng Vương Tuấn Khải như con cừu non đang hoảng sợ, không thể giãy giụa, cũng không thể phản kháng, chỉ thấy trái tim mình rạo rực như sắp vỡ tung trong lồng ngực. Vương Tuấn Khải, đến bây giờ tôi mới biết bản thân mình muốn gì, tất cả những điều này không ai có thể mang lại cho tôi, chỉ có anh… Nhưng không biết, thổ lộ tình cảm lúc này có quá muộn hay không…

Hai người cứ ôm riết lấy nhau, đến khi không thể hít thở được nữa mới từ từ buông nhau ra. Vương Tuấn Khải ghé sát đầu lên trán Vương Nguyên, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Nguyên Nguyên, cho đến bây giờ, tôi không hề muốn em và Lưu Chí Hoành ở bên nhau.”

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách yêu đương vụng trộm///^///_ _ _ _ _

Lúc Vương Tuấn Khải tiễn Vương Nguyên trở về, Lưu Mịch Nhi cũng đang tiếp một vị khách.

Trong đại sảnh, Lưu Mịch Nhi ngồi trên chiếc ghế chủ tọa, vừa vuốt ve hoa văn tinh tế khắc trên mặt bàn gỗ vừa cúi đầu mỉm cười, nói:

“Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa gặp mặt nhỉ? Ta vẫn nhớ rõ khung cảnh lần đầu tiên ngươi đến tìm ta. Hôm đó, ngươi dùng mồi câu dụ dỗ Bách Diệp, để nó đuổi theo lên đến bờ, thật đúng là dọa ta sợ đến chết, từ đó trở đi, chưa có người phàm nào dám làm càn đến vậy.”

Lưu Mịch Nhi vừa nói vừa uyển chuyển đưa mắt chăm chú nhìn người con trai tuấn tú đang ngồi trên ghế khách, thấy sắc mặt đối phương vẫn lạnh lùng, khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, hỏi:

“Ở trần thế… ngươi lấy tên là gì?”

Chàng trai do dự hồi lâu, thấp giọng đáp:

“Thiên Tỉ...Dịch Dương Thiên Tỉ.”

“Thiên Tỉ.”

Lưu Mịch Nhi chậm rãi nhắc lại, vẻ mặt dịu dàng, đoan trang, nói:

“Kiếp thứ mười rồi phải không? Trải qua nốt kiếp này, coi như tâm nguyện của ngươi cũng được hoàn thành.”

Nói đến đây, sắc mặt của Lưu Mịch Nhi bỗng trở nên sắc bén.

“Nhưng A Ấp à, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi đó! Ngươi còn nhớ khi ta đồng ý cứu người ấy, ngươi đã hứa với ta điều gì không?”

Thiên Tỉ khép mi mắt, không chút sợ hãi, nói rõ ràng:

“Tôi nhớ, tôi đã đồng ý, mười kiếp sau sẽ đem hồn phách của mình hiến dâng cho cô.”

Lưu Mịch Nhi đột nhiên thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

“Ta không phải quỷ, cần hồn phách của ngươi để làm gì? Lúc đó, ta nói vậy cũng chỉ để ngươi biết mà rút lui thôi. Nhưng hình như ngươi đã vội quên mất một điều.”

Nói đến đây, Lưu Mịch Nhi quay người, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Thiên Tỉ, sau đó mới chậm rãi nói tiếp.

“Ta từng nói, trong suốt mười kiếp này, ngươi không được có bất kỳ quan hệ gì với người ấy.”

Nghe thấy những lời này, Thiên Tỉ bất giác rùng mình, cúi xuống như trốn tránh.

“Tôi vẫn không tiếp xúc với người ấy, chỉ là sau khi Vương Tuấn Khải đột nhiên xuất hiện, người ấy sợ hãi nên tôi mới…”

Lưu Mịch Nhi lạnh lùng, thở dài, ảm đạm nói:

“Rõ ràng ngươi chỉ đang viện cớ thôi! Kiếp trước, kiếp trước nữa người ấy đều làm gián điệp, chẳng phải đó là một công việc vô cùng nguy hiểm sao? Tại sao ngươi biết rõ như vậy rồi mà vẫn lao đầu vào?”

Thiên Tỉ bị Lưu Mịch Nhi dồn ép đến mức á khẩu, không nói được một lời, đành ngồi đờ đẫn như đứa trẻ mắc lỗi. Lưu Mịch Nhi liền nói:

“Tóm lại ngươi là… không kìm được. Cũng khó cho ngươi, qua bao nhiêu năm, chỉ có thể đứng ở một góc, lặng lẽ dõi theo, nhung nhớ, ngóng trông, cuối cùng vẫn không thể nhẫn nhịn thêm nữa… A Ấp, ta thấu hiểu tâm tư của ngươi. Kiếp này, khuôn mặt và tính cách của Vương Nguyên giống người ấy vô cùng.”

Nghe thấy cái tên “Vương Nguyên”, Thiên Tỉ không thể giữ được dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững ban đầu, hàng lông mày anh tú bất giác chau lại.

Lưu Mịch Nhi khẽ cười.

“Ta cũng từng gặp cậu bé đó, quả thực cậu ta rất tốt. Tính tình mặc dù hơi ngốc nghếch, nhưng lại rất điềm tĩnh, nhu hòa, dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh, về điểm này cực kỳ giống người ấy.”

“Tôi không có, chỉ là tôi sợ thân phận của người ấy bị Lưu Chí Hoành và Vương Tuấn Khải phát hiện ra nên mới âm thầm giúp đỡ người ấy hết lần này đến lần khác.”

Thiên Tỉ bất lực giải thích.

“Cứ cho là như thế…”

Lưu Mịch Nhi gật đầu.

“Vậy hôm nay thì sao? Hôm nay ngươi đến tìm ta với lý do gì? Mong ta thả cậu ta và Lưu Chí Hoành ? Hay là sợ cậu ta phát hiện ra thân phận thật của ngươi?”

Thiên Tỉ bị câu hỏi của Lưu Mịch Nhi khiến cho ngẩn người, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết nhìn cô ta chằm chằm. Lưu Mịch Nhi lắc đầu.

“Ngươi về đi, chuyện của họ, ta tự có cách giải quyết.”

“Nhưng…”

“A Ấp!”

Không đợi Thiên Tỉ nói hết câu, Lưu Mịch Nhi liền ngắt lời.

“Hãy nhớ lời hứa của ngươi lúc trước, cũng nhớ lại cho thật kĩ, rốt cuộc ngươi vì cái gì mà phải chờ đợi, không được phép tiếp cận Vương Nguyên, điều đó sẽ tốt cho cả ngươi và cậu ta.”

Thiên Tỉ có chút tuyệt vọng, nhắm chặt mắt lại, trong lòng khẽ vang lên câu nói:

“Nếu như tôi chỉ là Dịch Dương Thiên Tỉ, không phải là A Ấp thì tốt biết bao.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro