CHƯƠNG 60: TƯƠNG THÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Thành phố tù nhân. Gian nhà gỗ nhỏ.)

Vương Nguyên tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, hồ máu đã khôi phục lại vẻ trong suốt, xanh biếc ban đầu. Những cánh tay khủng khiếp đó, lũ cá chân người kỳ dị đó cũng biến mất không còn dấu vết, từng cơn gió ấm áp thổi tới, đem theo chút dư vị ngọt ngào, thanh thản. Tất cả những điều kinh hoàng, những hơi thở tanh nồng mùi máu đều tan biến như một giấc mơ, bao trùm khắp ngôi nhà gỗ nhỏ vẫn là vẻ bình yên. Không có Thiên Tố, không có mèo béo, hồ máu cuộn sóng và cả bóng dáng ma quỷ bên bờ đối diện cũng không còn.

Tại sao lại như vậy? Lẽ nào tất cả chỉ là một giấc mơ? Vương Nguyên chau mày, lục tìm trong trí nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó, cậu còn nhớ rõ… Thiên Tố nói ghét nhất mùi hương trên người cậu, sau đó từ từ vén bức màn che mặt ra, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cô ta, đầu óc Vương Nguyên hoàn toàn trống rỗng. Sau đó thì…

Họ đã bị đuổi đi rồi sao? Tương Thành đâu?

Nghĩ đến Tương Thành, trong lòng Vương Nguyên vang lên tiếng “bộp bộp”, vội vã chạy vào trong nhà tìm kiếm. Vừa bước vào trong, Vương Nguyên liền trông thấy Tương Thành ngồi bên giường, hai tay vò đầu. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, mái tóc rối bù, thấy Vương Nguyên bước vào, anh ta vô thức ngẩng lên, chăm chú nhìn cậu vẻ khác thường.

Vương Nguyên chậc lưỡi:

“Bọn họ đâu? Bọn họ cứ thế bỏ đi rồi sao?”

Tương Thành lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên
, rất lâu sau mới lên tiếng, nhưng không trả lời thẳng vào câu hỏi:

“Trên tay cậu rốt cuộc là cái gì vậy?”

Vương Nguyên sững sờ giây lát mới hiểu ra Tương Thành đang nhắc đến hình "tha thu" của Bách Diệp, vô thức nhìn xuống lòng bàn tay phải của mình, thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ nó đã cứu mình sao?”

Đúng lúc đó, Tương Thành nhẹ giọng nói:

“Tôi đã biết vì sao lần đầu tiên Tiểu Hắc nhìn thấy cậu, nó đã có thể gọi tên cậu.”

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Tương Thành, anh ta lạnh lùng nhắm mắt thở dài, nói:

“Vì nó có thể thấy được nội tâm của cậu.”

Nghe thấy vậy, Vương Nguyên chớp mắt, thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy con mèo béo đó trên màn hình máy tính, cậu thấy nó gọi tên Dịch Dương Thiên Tỉ, chẳng phải vì tâm trí cậu lúc đó chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm thế nào để tìm được Thiên Tỉ sao?

Tương Thành không nhìn Vương Nguyên, tiếp tục nói:

“Cho nên tại thành phố tù nhân này, cậu không thể giấu giếm Thiên Tố bất cứ điều gì. Chỉ cần cô ta muốn, cô ta có thể sai Tiểu Hắc thăm dò tất cả suy nghĩ của cậu.”

“Ý của anh là gì?”

“Ý của tôi là gì ư?”

Tương Thành đột nhiên cười lớn, nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt sắc lạnh, chậm rãi nói.

“Vương Nguyên, cậu hiểu không, tôi không thể chết! Để sống sót, tôi có thể hy sinh tất cả!”

Vương Nguyên nghe những lời không đầu không cuối của anh ta vô thức lùi một bước.

“Tương Thành, anh đang nói gì vậy?”

“Đây là vương quốc do tôi tạo ra, là tất cả ước mơ của tôi. Ngay cả khi bị gia tộc xua đuổi, tôi cũng không luyến tiếc, vẫn kiên trì tạo ra thế giới này, vì cái gì chứ? Không phải để bị ném vào đây, làm con mồi cho chúng cắn xé! Tôi cần phải biến nơi này thành chốn giam hãm bè lũ yêu quái, để tất cả bọn chúng phải ngưỡng mộ tôi, bái phục tôi, vì chỉ có tôi mới có thể đưa chúng vào một không gian vô cùng vô tận, nổi trôi bồng bềnh như những bông tuyết lơ lửng trên không trung, hay thế giới dưới đáy nước sâu thẳm… Tôi muốn mọi người trong gia tộc thấy, tôi không phải đồ ăn hại, không phải kẻ điên, vì thế tôi không thể chết được!”

Tương Thành càng nói càng kích động, anh ta thở gấp, nói:

“Là Thương Hy… Thương Hy, tên khốn nạn ấy, chính hắn đã bán đứng tôi! Sau khi thành phố vĩnh hằng được thiết kế xong, hắn đột nhiên trở mặt, ném tôi vào đây, khiến tôi vĩnh viễn trở thành tù nhân và nơi này nghiễm nhiên biến thành chỗ vui chơi cho sủng vật của hắn… Hắn thấy ai chướng tai gai mắt là vứt họ vào đây… Đây không phải là điều tôi muốn! Tôi không thể chết được, nhất định phải thoát khỏi nơi này, sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ tự tay giết chết cái tên xấu xa đó, tôi phải cho toàn thế giới yêu ma biết, tôi mới là pháp sư ảo cảnh lợi hại nhất!”

Vương Nguyên đã bị Tương Thành dồn vào góc tường, vô cùng sợ hãi. Cậu lần mò, sờ thấy cái gáo nước phía sau lưng, cố gắng bình tĩnh nói:
“Tương Thành, anh không nên như thế, chúng ta nhất định sẽ thoát được ra ngoài. Các bạn của tôi rất lợi hại, họ nhất định sẽ nghĩ cách cứu tôi…”

“Bạn của cậu?”

Tương Thành nhíu mày vẻ nguy hiểm rồi nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên, đột nhiên cất tiếng cười điên dại, nói:

“Là ông xã của cậu sao? Vừa rồi Tiểu Hắc đã thăm dò nội tâm của cậu rồi. Chẳng trách bọn họ không dám ăn thịt và tiếp cận cậu, thì ra cậu chính là vợ của đại yêu ma.”

Vương Nguyên khẽ cụp mi mắt.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì. Tương Thành, anh nói rõ hơn được không?”

Tương Thành không trả lời mà thô lỗ bóp chặt cằm Vương Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Thiên Tố ghét nhất thứ mùi trên cơ thể cậu. Tiểu Hắc nói, chỉ có duy nhất một cách để loại bỏ thứ mùi đó…”

Dứt lời, Vương Nguyên trợn mắt kinh hãi rồi bỗng trở nên ngây dại. Trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng khi chuẩn bị rời khỏi cung điện của Lưu Mịch Nhi, cô ta đã thì thầm bên tai cậu:

“Nguyên Nguyên à, A Hoành và Tiểu Khải đều là em trai tôi, cậu chọn ai thì tôi cũng chúc phúc cho cậu. Có điều… nếu cậu thực sự muốn ở bên Tiểu Khải, chuyện là thê tử của A Hoàng, không phải không có cách giải quyết. Đó chính là… cậu phải cùng một người con trai khác giao hợp.”

Cùng một người con trai khác giao hợp…

Sống lưng Vương Nguyên lạnh ngắt. Lưu Mịch Nhi nói, nếu cậu không còn trinh tiết, "tha thu" Bách Diệp và Thiên Hoa in trong lòng bàn tay cũng sẽ tự động biến mất, có nghĩa là, chỉ cần cậu… thì yêu khí của Lưu Chí Hoành sẽ không bảo vệ cậu nữa, đến lúc đó, Thiên Tố có thể xử lý cậu. Thế nên Thiên Tố mới cố ý nói cho Tương Thành biết việc này, không phải là…

“Tương Thành, anh muốn làm gì?”

Vương Nguyên kinh hãi nhìn Tương Thành, răng lợi va vào nhau lập cập. Hy vọng… hy vọng không phải như những gì mình nghĩ.

Tương Thành lặng lẽ nhắm mắt, ngữ khí vô cùng lạnh lùng:

“Xin lỗi, Vương Nguyên, để có thể tiếp tục sống, tôi và Thiên Tố đã thực hiện một giao dịch.”

Vương Nguyên:

“…”

_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách giao dịch_ _ _ _ _

(Thành phố tù nhân. Trong rừng cây khô.)

Vương Nguyên chạy thật nhanh giữa rừng, những tán cây chìa ra vẻ dữ tợn, không ngừng nhe nanh múa vuốt, quệt xước cánh tay trắng nõn và xé rách chiếc váy của cậu. Trong tay Vương Nguyên vẫn nắm chặt chiếc gáo gỗ còn dính máu, trong lúc cấp bách, cô đã dùng nó đập vào đầu Tương Thành để chạy trốn, nhưng đúng như những gì cậu phán đoán… không có Tương Thành dẫn đường, cậu không thể chạy thoát khỏi rừng cây này.

Vương Nguyên thậm chí còn không biết từ nãy đến giờ, mình chỉ loanh quanh một chỗ, đầu óc bắt đầu đình công, không thể suy nghĩ được gì. Trong đầu cậu lúc này chỉ có một mệnh lệnh cứng nhắc: không được dừng lại, không được dừng lại, không được dừng lại!

Cậu cứ lao đầu chạy thẳng về phía trước, đó là cách duy nhất để thoát khỏi nơi đáng sợ này, không ai có thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra. Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, có bị Tiểu Hắc ăn thịt thì vẫn tốt hơn chuyện kia gấp trăm ngàn lần. Việc duy nhất Vương Nguyên có thể làm lúc này chính là phải rời xa Tương Thành bằng mọi cách.

Giữa làn mây đen vần vũ, những tia sét xẹt ngang nền trời, loang lổ những vệt sáng lúc ẩn lúc hiện, rừng cây cũng trở nên hoang tàn, u ám, đượm mùi chết chóc. Mưa ào ào đổ xuống, không giống những cơn mưa bình thường mà cậu vẫn thấy. Mưa nơi này đặc quánh, quyện lại… giống như từng lớp, từng lớp bùn từ trên trời rơi xuống, dần dần tích tụ thành một lớp đất mới, ẩm ướt, nhớp nháp, níu bước chân người.

“A!!”

Vương Nguyên không để ý, bị vướng vào cành cây, vấp ngã, chiếc gáo nước trong tay văng ra xa, còn chưa kịp nhặt, chợt trông thấy một đôi giầy cỏ ngay trước mắt.

Dưới ánh sáng lóe lên từ tia chớp, khuôn mặt lạnh lùng, nhăn nhó của Tương Thành hiện lên.

“Theo tôi về!”

Vương Nguyên lùi lại phía sau,

“Không. Tương Thành, tôi cầu xin anh… Tôi thà chết chứ không…”

“Cậu không thể chết.”

Tiếng sấm nổ vang, vết thương trên đầu Tương Thành vẫn rỉ máu, nhưng anh ta không thèm băng bó. Tương Thành tiến lại gần Vương Nguyên.

“Thiên Tố đã nói, cô ta muốn cậu sống. Xin lỗi…”

“Không!!”

Vương Nguyên hét lên bi thảm, như muốn rạch nát bầu trời, ngay sau đó là tiếng vải vóc bị xé rách. Không còn sức lực để phản kháng, dưới sự cưỡng bức của Tương Thành, quần áo của Vương Nguyên vốn đã bị cành cây quệt rách giờ hoàn toàn nát vụn.

“Cứu tôi, cứu tôi…”

Vương Nguyên ra sức né tránh sự tấn công của Tương Thành, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở.

“Cứu tôi, bỏ tôi ra, a a…”

“Nhắm mắt lại, cơn ác mộng sẽ nhanh kết thúc thôi!”

Vương Nguyên lắc đầu thật mạnh, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, hòa cùng nước mưa thấm ướt khuôn mặt, đôi chân bị ép mở ra, một tư thế nhục nhã, ê chề, ngoài khóc than và cầu xin buông tha, cậu không thể làm gì hơn.

Sau khi trút bỏ hết quần áo trên người, Tương Thành hung dữ nâng mặt Vương Nguyên lên, ánh nhìn có chút không đành lòng.

“Không nên oán trách tôi, tôi không thể chết một cách vô ích như vậy được. Tôi làm thế này, chưa biết chừng còn có thể giữ được mạng sống cho cậu. Hơn nữa, Thiên Tố vẫn cần cậu sống sót.”

Vương Nguyên mở to đôi mắt căm hận, một ngọn lửa từ dưới chân như thiêu đốt lên tận trán. Trong nháy mắt, cậu quên cả việc than khóc, quên cả sợ hãi, ánh mắt vẫn mở to, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tương Thành. Anh ta chết lặng, trong khoảnh khắc đó chợt cảm thấy có chút hốt hoảng.

Vương Nguyên nghiến răng nói:

“Ngươi đừng có lấp liếm mọi chuyện bằng sự ích kỷ và đạo đức giả vô liêm sỉ! Chẳng trách ngươi bị cả Tương gia xua đuổi, còn bị chúng bạn xa lánh, vứt bỏ vào đây. Ngươi chính là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, thất bại của ngươi là do chính ngươi tạo ra, là do lòng dạ hẹp hòi và thói hư vinh xấu xa đã hại ngươi mà thôi!”

Tương Thành nghe thấy những lời này bỗng lặng người, mọi thống khổ như một tia chớp lóe lên trong đáy mắt, anh ta cắn răng, giơ tay tát Vương Nguyên, vẻ mặt dữ tợn và tàn nhẫn. Bốp! Lại một cái tát nữa, anh ta nổi điên, ra sức đánh cậu trai bé nhỏ nằm dài trên mặt đất, phẫn nộ hét lên:

“Ta không sai, chính là bọn họ! Bọn họ! Bọn họ không coi trọng ta, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dành hết cho anh cả. Ta nhất định phải thiết kế thành công thành phố vĩnh hằng, để bọn họ biết, ta mới là người giỏi nhất!”

Tương Thành ra sức tát Vương Nguyên, tiếng than khóc của cậu mỗi lúc một yếu dần, cuối cùng tắt lịm. Thấy khóe miệng Vương Nguyên chảy đầy máu tươi, Tương Thành mới dần lấy lại tinh thần. Trong cơn hoảng loạn, anh ta cúi rạp người xuống, quan sát Vương Nguyên, nhưng vừa cúi xuống liền cảm thấy sống lưng mình truyền đến một cơn đau nhói.

“A…”

Tương Thành đau đớn hét lên, vừa quay người, còn chưa kịp nhìn rõ người phía sau, trước mắt đã tối sầm, người đổ ập xuống, chiếc gáo gỗ trên đỉnh đầu cũng vang lên một tiếng kêu đanh gọn…

Đầu Tương Thành như quả dưa hấu bị vỡ, máu thịt lẫn lộn. Nhặt chiếc gáo gỗ lên, bóng dáng cao lớn kia từ từ bước đến bên cạnh Vương Nguyên, hai tay áp vào má cậu, run rẩy cất lời:

“Vương Nguyên nghe này, tôi chính là Ấp, người bảo vệ cậu. Tôi không cho phép cậu chết, cậu tuyệt đối không được chết!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro