CHƯƠNG 63: MÈO DẪN ĐƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Thành phố tù nhân. Bên rừng cây khô.)

Vương Nguyên ngồi một mình dưới gốc cây, ngây ngốc phóng tầm mắt nhìn ra xa qua lớp sương mù dày đặc. Trước đó nửa tiếng, Thương Hy đã nói, không phải không có cách thoát ra ngoài, thành phố tù nhân cũng không hoàn toàn chỉ là nơi giam giữ những tù nhân. Lúc đó, Vương Nguyên cảm thấy mơ hồ, chẳng hiểu gì, chau mày hỏi lại:

“Nghĩa là sao?”

Thương Hy đảo mắt một vòng, chăm chú nhìn Vương Nguyên, nói:

“Cậu quên lý do khiến cậu bị vứt vào đây rồi sao?”

Vương Nguyên chớp mắt.

“Vì tôi vô tình trông thấy con mèo béo và lũ cá chân người trong trò chơi đó…”

Nói đến đây, Vương Nguyên bất giác dừng lại. Thiên Tỉ vừa nói, thành phố tù nhân là một phiên bản mới trong Huyết kiếm 3, người nào không có tư cách thì không tự nhiên vào được, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy con mèo đen béo mập và lũ cá chân người kia, vậy là chúng có thể tùy ý ra vào nơi này?

Lưu đại họa như ngộ ra điều gì đó, vội lên tiếng:

“Có thể là do nguồn nước? Nước ở đây thông ra bên ngoài nên lũ cá chân người kỳ quái đó mới có thể vào đây một cách tự do như thế?”

Thương Hy gật đầu.

“Ngươi quả thực rất thông minh, chỉ cần một gợi ý nhỏ như vậy thôi đã hiểu ra ngay, có điều…”

Thương Hy còn chưa nói xong, Thiên Tỉ liền lạnh lùng nói tiếp:

“Có điều, bây giờ không thể dựa vào nguồn nước mà thoát ra được.”

Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía hồ nước.

“Lũ cá chân người đều ngủ cả rồi, nếu tôi đoán không lầm thì là vì chúng đã ăn Thiên Tố trùng.”

Thương Hy giải thích:

“Cá chân người là một loài yêu quái cực kì lười nhác, một khi chúng ăn no, liền rơi vào thời kỳ ngủ đông, khi nào đói mới tỉnh dậy, tiếp tục tìm kiếm thức ăn. Cho nên, nếu muốn chúng dẫn đường để thoát khỏi đây thì không kịp nữa rồi.”

Đến lúc này, Vương Nguyên mới hiểu hết ý nghĩa câu nói sau cùng của Thiên Tố, cô ta ngay cả chết cũng không để họ rời khỏi nơi này, quả nhiên… cô ta đã làm được rồi. Lưu đại họa trầm ngâm.

“Như vậy, có thể dẫn đường lúc này chỉ còn lại con mèo đen béo mập kia.”

Thương Hy hơi ngập ngừng, lát sau mới rủ rỉ nói:

“Thiên Tố trùng làm thức ăn cho cá chân người, mà cá chân người lại là con mồi ngon của Tiểu Hắc. Vì cá chân người rất hận kẻ thù nên Thiên Tố và Tiểu Hắc dường như đã thỏa thuận ngầm cái gì đó. Nó là tù nhân duy nhất trong thành phố này không trở thành cái xác không hồn, cho nên có thể nói, nó chính là chủ nhân của thành phố này, mặc dù nó biết cách thoát khỏi đây nhưng… rất khó thuần phục nó. Muốn nó ngoan ngoãn dẫn đường cho chúng ta thực sự không dễ dàng chút nào.”

“Khó thuần phục không có nghĩa là không thể thuần phục.”

Lưu đại họa chau mày, uể oải nói rồi vỗ vai Thương Hy, nói như ra lệnh:

“Người cùng ta đi tìm con mèo béo đó.”

Thương Hy nghe thấy vậy, mặt biến sắc,

“Tôi sao? Tiểu Hắc ở trong thành lũy của Thiên Tố, bên trong đó toàn những con côn trùng đáng ghê tởm, nếu bị chúng phát hiện ra, chưa cần đến một giây, chúng ta đã biến thành cái xác để chúng ký sinh rồi.”

“Lưu đại họa…”

Vương Nguyên mở miệng, nhưng những gì muốn nói dường như lại nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt nên lời. Lưu Chí Hoành vẫn giữ nguyên dáng vẻ bông đùa, chớp chớp mắt, tỏ vẻ cảm động, nói:

“Ai da, Tiểu Nguyên Nguyên, lẽ nào cậu lo lắng cho tôi vậy sao, tôi thực sự cảm động chết mất. Có điều, cậu đã lo xa quá rồi, cậu nghĩ mà xem, tôi là ông chủ của cửa hàng thú cưng kia mà, thu phục một con mèo chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Nói xong, thu lại vẻ mặt bông đùa, Lưu đại họa nắm tay Vương Nguyên, kiểm tra hình totem trong tay, ánh mắt long lanh, nói:

“Nếu như… hình totem này tự dưng biến mất thì các người hãy nghĩ cách khác nhé!”

“…”

Thở dài một tiếng, Vương Nguyên cố ép bản thân không được suy nghĩ lung tung, khẽ hít một hơi thật sâu, nói:

“Không sao, không sao! Lưu đại họa di họa ngàn năm, sao có thể dễ dàng chết được chứ!”

Nói xong, Vương Nguyên cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, ngước mắt nhìn, Tiểu Long ngốc nghếch đã đứng trước mặt.

“Vương Tuấn Khải?”

Tiểu Long ngốc nghếch cúi đầu, đứng im một chỗ, rất lâu sau mới khẽ nói:

“Xin lỗi!”

Vương Nguyên lặng người trong giây lát, lúc này mới hiểu những điều Vương Tuấn Khải muốn nói. Anh ta nói:

“Là tôi không tốt, không thể bảo vệ cho cậu, nếu ngay từ đầu tôi chịu nói hết với cậu chuyện của Thiên Tỉ, có lẽ…”

“Không cần nói nữa!”

Vương Nguyên lắc đầu, ngắt lời Tiểu Long ngốc nghếch.

“Vương Tuấn Khải, nếu để tôi lựa chọn một lần nữa, tôi nhất định sẽ lựa chọn không tiếp tục truy vấn chuyện này. Hai anh đều đúng, người sai chính là tôi.”

Thở dài một cái, Vương Nguyên bất giác ngước nhìn Thiên Tỉ ở đằng xa, nói với giọng trầm ngâm, day dứt:

“Mỗi một kiếp người, mỗi một cuộc đời đều có bao nhiêu vui vẻ, hạnh phúc cũng có biết bao đau khổ, hối hận, hà tất phải nhớ hết làm gì? Nhưng tôi không hiểu, tại sao anh ấy lại muốn đi theo tôi, làm người bảo vệ tôi, thậm chí không quản hiểm nguy đến nơi này tìm tôi…

Mặc dù kiếp đó, tôi bị thiêu sống, có rất nhiều chuyện không cam tâm, nhưng tôi nghĩ, suy cho cùng, cũng là vì tôi đã lừa anh ấy, mắc nợ anh ấy, gánh chịu kết cục đó cũng là trả món nợ ân tình cho anh ấy và Thanh Linh. Nhưng…”

Vương Nguyên cúi đầu, lòng trĩu nặng như bị vô số thứ vây hãm, đè nén khiến cậu không sao thở nổi.

“Vương Tuấn Khải, anh nói xem, vì sao anh ấy lại luôn như vậy, khiến tôi mãi mãi mắc nợ anh ấy, phụ lòng anh ấy?”

Vương Tuấn Khải không nói, chỉ lặng lẽ nắm bàn tay Vương Nguyên. Vương Nguyên nheo mắt mỉm cười, một giọt nước mắt suýt rơi xuống tay anh ta.

“Nếu như không biết những điều này, nếu cứ sống một cuộc sống bình thường, cứ ngốc nghếch, ảo tưởng về một thứ tình cảm xa vời, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Vương Nguyên vừa nói xong, mọi người đột nhiên nghe thấy từ trong lớp sương mờ truyền đến tiếng mèo kêu thảm thiết, tiếp đó là tiếng chuông “leng keng” vang lên. Vương Nguyên đứng bật dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, cùng lúc đó, Thiên Tỉ cũng tiến lại gần bên cậu.

“Là tiếng gì vậy? Có phải Lưu đại họa quay về không?”

“Meo!!!”

Lại một tiếng mèo kêu nữa vang lên, Vương Nguyên còn chưa kịp kiểm tra xem tiếng kêu cất lên từ phía nào đã trông thấy Tiểu Hắc ngoe nguẩy cái đuôi, lăn lộn trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa giơ móng vuốt như muốn tháo chiếc vòng lục lạc đang đeo trên cổ. Đằng sau nó có một bóng người đang cong lưng, cúi gập.

“Là Lưu Chí Hoành!!”

Lưu đại họa không thể gắng gượng bước đến trước mọi người, vừa kêu được một tiếng liền ngã quỵ. Khi Vương Nguyên chạy đến mới phát hiện toàn thân anh ta phủ kín vết mèo cào, trên ngực còn có một vết thương rất nghiêm trọng, máu vẫn ồ ạt chảy thấm ướt chiếc áo rách. Thiên Tỉ thấy thế, vội vàng cởi áo, vừa băng bó cho anh ta vừa hỏi:

“Thương Hy đâu?”

Lưu đại họa nở nụ cười quỷ dị, vết thương trên ngực chợt đau nhói nên nụ cười của anh ta nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cái nhăn mày đau đớn và một giọng nói khàn khàn cất lên:

“Thành phố tù nhân là do anh ta và Tương Thành tạo ra, bây giờ người bạn chí cốt của anh ta đã chết, anh ta tự nhiên cũng không thể sống tiếp được nữa. Lúc này, có lẽ anh ta đã bị Thiên Tố trùng ăn sạch, chỉ còn chừa lại cái xác không hồn mà thôi.”

Dứt lời, Lưu đại họa đau đớn ngã xuống đất, với tay Vương Nguyên, nắm thật chặt, thở hổn hển, nói:

“Tôi đã dùng lục lạc để khống chế Tiểu Hắc, chỉ cần… chỉ cần cậu ra lệnh, nó sẽ lập tức nghe lời, dẫn đường cho mấy người… Ai da, tôi bị trọng thương, sợ không đi nổi…”

Vương Nguyên quen biết Lưu đại họa đã lâu, những trò giả điên giả dại, không biết xấu hổ, cười đùa cợt nhả của anh ta, cậu đã quá quen thuộc… Anh ta lúc nào cũng sôi động, không bao giờ chịu khuất phục, nhưng cậu chưa bao giờ thấy anh ta có bộ dạng đau đớn, tiều tụy như thế này. Trong giây lát, ruột gan Vương Nguyên trở nên rối bời, nước mắt tuôn trào như suối chảy.

“Anh không được nói bừa, mấy vết thương nhỏ như thế sao có thể không đi được chứ! Anh nghỉ ngơi một lúc đi, mọi người băng bó vết thương cho anh xong rồi sẽ về. Lưu đại họa, anh đừng làm tôi sợ, hình totem của chúng ta vẫn chưa hóa giải được, anh không thể chết…”

Lưu Chí Hoành nằm trên mặt đất, sắc mặt tái mét, không còn sức lực để mỉm cười, thều thào nói:

“Nguyên Nguyên, tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Anh không thể xảy ra chuyện gì được.”

“Cậu có thể hôn tôi một cái không?”

Lưu Chí Hoành nói xong, Thiên Tỉ vẫn luôn im lặng, lúc này không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, “hừ” lạnh một tiếng, ôm ngực nói:

“Anh thực sự xem tôi và Vương Tuấn Khải đã chết rồi sao?”

Tiểu Long ngốc nghếch cũng lạnh lùng quay sang:

“Lưu Chí Hoành, đừng diễn trò nữa!”

Vương Nguyên:

“…”

Vương Nguyên rốt cuộc đã hiểu ra, đang muốn đứng lên nhưng bàn tay của ai kia lại nắm chặt, đến chết cũng không rời ra. Lưu Chí Hoành vừa lăn lộn vừa ư ử nũng nịu:

“Nguyên Nguyên, tôi thực sự bị thương mà! Hu hu, cậu xem, vết thương rất nặng đó! Lẽ nào… lẽ nào cậu đối xử với tôi ấm áp một lần, ôm tôi một lúc không được sao?”

Sau khi im lặng hồi lâu, trong rừng cây khô chợt truyền đến một tiếng kêu thảm thiết đến chói tai. Cổ nhân đã nói “Thiên tác nghiệt, do khả vi. Tự tác nghiệt, bất khả hoạt[1].” A Di Đà Phật! Thiện tai! Thiện tai!

[1] Trời tạo điều ác, có thể không theo. Tự tạo điều ác, không thể được sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro