Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thuốc chưa đóng nhãn sao?

- Zkilico chưa được viện hàn lâm khoa học cho phép sản xuất vì sự nguy hiểm của nó. Công dụng làm ổn định tinh thần, giảm ức chế thần kinh và căng thẳng não bộ. Nhưng chỉ có người có hệ thần kinh điều khiển trung ương não bộ cực tốt mới sử dụng được, còn người bình thường sẽ rất dễ rơi vào tình trạng hoảng loạn dẫn đến phát điên.

- Cậu chủ đang định nghiên cứu cách chế tạo à?

- Không. Là ta tìm thấy trong tay của cậu bé!

- Cậu bé? .... Không phải thuốc chưa được phép sản xuất sao? Cậu bé lấy ở đâu ra được chứ.

- Đó mới là điều ta đang suy nghĩ. Gần hết thế giới này chưa biết đến loại thuốc Zkilico. Muốn có nó chỉ có thể thông qua viện hàn lâm. Và giá thuốc của loại thuốc chưa được chấp nhận sử dụng thì không dễ thở chút nào. Chưa kể đến không phải ai cũng giao dịch được với viện hàn lâm, ngay cả với ta cũng là khó khăn lớn.

- Vậy cậu bé làm sao có được?

- Cũng có thể lấy từ chỗ hai anh của ta. Nhưng, 1 trong hai anh của ta sao lại phải sử dụng loại thuốc nguy hiểm này? Và tại sao, cậu bé ấy biết về công dụng của thuốc?... Nếu cơ thể cậu bé sử dụng được loại thuốc này...... thì là cả 1 vấn đề khiến ta suy nghĩ .....

..........

"- Con gái ba thích đọc sách sao? Ba ra thư viện công cộng mượn vài cuốn truyện cổ tích nhé?

- Không cần ạ.

- Vậy vài cuốn về khoa học?

- Không cần, con đọc hết sách ngoài thư viện ấy rồi.

- Vậy sao?.... Ba thật vô tâm. Không biết con gái ba thông minh đến thế. Hôm nay cô giáo gọi cho ba, bảo con ở lớp quá xuất sắc, cô muốn con chuyển lên cấp trung học cho vừa tầm. Con đã tự học tất cả sao?....

- Ba ồn quá! Con đang đọc sách....

- Ôi.... con gái 8 tuổi của ba.... ra ôm nào.....

- Con ngạt thở mất!

- Lớn lên con sẽ thông minh như mẹ con.

- Không phải như ba sao?

- À... cả ba nữa.. hahaha.....

......

- Nguyên Nhi này! Ba yêu con lắm.

- Ba sến quá!

- Ba rất rất yêu con, ba cũng rất rất yêu mẹ.

- Đã xảy ra chuyện gì với ba à?

- Ba có thể..... phải đến 1 nơi rất xa....

- Ba xuất cảnh sao?

- Không.... là đến 1 nơi..... nơi có mẹ của con....

- Ba .... nói..... gì vậy?

- Con gái rất hiểu chuyện nên ba mới nói. Con cũng biết phải không? Công việc ba làm vô cùng nguy hiểm.

- Ba muốn bỏ con sao?

- Không! Không phải! Ba muốn ôm con mãi.... Nhưng ba cũng phải có trách nhiệm với việc mình làm.

- Ba quên là mẹ đã ra đi thế nào à?

- Ba không quên!

- Vậy ba quên lời hứa của chúng ta? Đến 1 bờ biển xây 1 ngôi nhà gỗ nhỏ. Con tin là mẹ cũng đang đợi chúng ta ở đó.

- Ba xin lỗi. Xin lỗi con trai.... Ba chưa bao giờ giữ được lời hứa cả....

- Vậy giờ ba giữ lời hứa đi!

- Ba yêu con nhưng ba không thể rũ bỏ tất cả

- Ba mẹ rất ích kỉ....

- Ba xin lỗi.... Ba phải đi bây giờ. Con trai ngủ ngon nhé......

- Sáng mai tỉnh dậy..... có phải con sẽ không thấy ba nữa....?.....

- Ba.... nhớ mẹ con lắm...... có lẽ ba sẽ gặp được mẹ........ngủ ngon..... con yêu....

- Con.....yêu....ba.....yêu cả mẹ nữa.....

........

- Ba mẹ không muốn thấy con khóc phải không? Lúc trước, ba mẹ chắc mỏi mệt nhiều, còn bây giờ, hai người đang hạnh phúc lắm, phải không?....... Dù chỉ còn mình con trên thế giới này, con cũng sẽ không khóc..... Sẽ có một ngày, con thực hiện được ước mơ của ba mẹ..... sẽ có 1 ngày......

........

....Vương Nguyên chợt bừng tỉnh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thỉnh thoảng những kí ức lại hiện về trong giấc mơ, những kí ức cậu bé không thể quên nhưng cũng không hề muốn nhớ..... Ngồi dậy, cậu bé đưa mắt nhìn khắp xung quanh, không thắc mắc là phòng ngủ của ai, không tự hỏi sao mình lại ở đây. Vương Nguyên định xuống giường thì thấy tay mình vướng phải kim chuyền. Cậu bé dùng tay kia giật phựt kim chuyền ra rồi đứng lên ra khỏi giường. Vương Nguyên thấy đầu óc hơi choáng váng, sờ tay lên trán thì nhận ra vết thương. Chẳng có gì đáng quan tâm cả. Vương Nguyên đứng giữa căn phòng, đồ đạc trong phòng vô cùng ngăn nắp và sang trọng. Bỗng, có tiếng động phía sau, cậu bé quay lại và thấy trên bàn có 1 chú chim đuôi dài sặc sỡ bị nhốt trong lồng. Cậu bé tiến lại phía bàn, cúi xuống nhìn con chim. Con chim đứng yên một chỗ, hơi nghiêng đầu nhìn cậu bé....... Cậu bé từ từ đưa ngón tay và trong chiếc lồng vuốt nhẹ lên bộ lông mượt óng của chú chim. Nó cũng đưacái đầu bé xíu vào ngón tay Vương Nguyên, tỏ vẻ thích thú.......

- Em thích thì ta rất vui.....

Vương Nguyên ngẩng đầu, nhìn ra cử, Chấn Nam đang bước vào.

- Đây là quà của em. Cú chim Palila này giờ rất hiếm, chỉ còn vài chục con ở đảo Hanai. Ta nghĩ là em sẽ thích.

Vương Tuấn Nam đã đứng trước mặt Vương Nguyên, vẫn cái cách lịch sự thường ngày.

- Vết thương của em mất khá nhiều máu, nhưng giờ chỉ cần nghỉ ngơi và ăn bù là ổn.

Vương Tuấn Nam rút chiếc khăn tay từ túi áo, đưa lên thấm mô hôi trên trán cho cậu bé, vô cùng nhẹ nhàng.

- Còn giờ, ta nghĩ em nên ngủ thêm giấc nữa vì mới chỉ 5 giờ sáng thôi. Ta sẽ cho người nấu cháo trước lúc em dậy......

..........7 giờ sáng. Nam ngồi trong phòng đọc, lướt qua vài trang sách và chờ cô quản gia cùng vài người làm.

- Mừng cậu chủ đã về.!!

Vương Tuấn Nam gấp quyển sách đang đọc dở, ngẩng đầu, hai tay đan vào nhau trên bàn.

- Không cần giữ lễ. Nửa tháng ta không ở nhà, mọi chuyện vẫn ổn chứ, Kiều Như!!!

- Dạ..... vẫn ổn ạ.

- Kể cả chuyện tối qua?

-Dạ?!!!

- Ta chắc em không được thông báo ta về. Tối qua mọi người ngủ lúc mấy giờ?

- Cậu ba..... 10 giờ ạ.

- Và sáng nay em không nhận ra điều gì bất thường?

Kiều Như bỗng thấy lúng túng vì cách tra hỏi mục đích không rõ ràng của cậu chủ. Trước khi được gọi đến, cô ta đã cảm thấy bất an vì không tìm được Vương Nguyên.

- Cậu ba. Thực ra, sáng nay dậy, em đã không thấy cậu bé ấy đâu cả.

- Ý em là em không hề biết về chuyện xảy ra đêm qua?

- Chuyện.... gì ạ?

- Ta trở về và thấy cậu bé mà ta nhờ em quan tâm nằm giữa hành lang với 1 vết thương chưa cầm được máu.

Kiều Như mắt trợn tròn, lúc này đã vô cùng lo lắng.

- Sao.... sao lại có chuyện đó dược....

- Thật sự là em không biết j sao?...

- E không biết, không biết mà cậu ba.

- Vây là em đi ngủ mà không biết trong phòng đã đủ người hay chưa?

- Em.....

- Nói đi! Lí do có vết thương đó.

- Nhưng em không biết.....

- Ta bảo là suy đoán của em về vết thương, trong lúc em và tất cả người làm có lẽ đang ngủ ngon trên giường.

- Em xin lỗi vì đã sơ xuất. Nhưng cậu bé cũng không phải trẻ lên ba, cả ngày chằng làm việc gì, cũng chẳng nghe lời em. Có khi nào cậu bé bỏ ra ngoài và....không may..... trượt chân ngã.

- Nếu trượt chân, người ta sẽ ngả về phía sau, vết thương này ở trên trán và cũng không ai sau khi trượt chân ngã lại lết 1 đoạn dài để máu rớt suốt dọc hành lang đâu.

- Có thể.... bị và vào đâu đó mà không biết nên vẫn đi....

- Vậy vài mảnh thủy tinh trên tóc cô bé và vài mảnh vụn thủy tinh trong khu bếp mà chắc chắn trước đó đã được dọn dẹp qua?

- Chắc là....

- Là có người cố ý ném 1 vật bằng thủy tinh vào đầu cậu bé!

- Không! Không phải vậy đâu cậu ba. Tối qua tòa bộ người làm đã lên giường đi ngủ lúc 10 giờ, không ai.....

- Vậy là em kiểm tra cẩn thận số người làm và quên mất cậu bé ấy?

- Dạ....không.... không phải....

Vương Tuấn Nam nhìn mấy người giúp việc đang khép nép phía sau Kiều Như.

- Nếu các em biết gì thì nói ta nghe.

- Tụi em không làm gì cả, cậu ba.

- Phải đó. Em còn chẳng biết thằng bé bị thương lúc nào.

Vương Tuấn Nam vẫn rất bình tĩnh, câu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô quản gia. Bỗng... từ phía trong.... bàn chân trần bé nhỏ của Vương Nguyên bước ra, nhẹ nhàng không tiếng động. Kiều Như giật nảy mình khi thấy cậu bé, hai bàn tay bắt đầu run run , mặt lấm tấm mồ hôi.

- Em không ngủ nữa sao?.... Lại gần đây với ta.... Ta đã định không hỏi em chuyện này, nhưng nếu có em thì chắc sẽ dễ dàng giải quyết hơn.... Ta đang chờ 1 lời giải thích về vết thương không hề nhẹ của em đấy...

Vương Nguyên không quay lại nhìn cô quản gia. Trong khi Kiều Như và mấy người giúp việc mặt đang tái đi và nhìn trân trân vào cậu bé. Cậu ba rất dễ gần nhưng đã trừng trị chuyện gì thì ai cũng phải khiếp sợ. Chỉ một câu nói nói của Vương Nguyên, Kiều Như có thể mất việc và theo quy định là biến mất luôn khỏi thế gian. Kiều Như thì đang hoảng hốt và sợ hãi cực độ, mắt chỉ dán vào chiếc miệng xinh xắn của Vương Nguyên và ước cho nó không mở lời.

- Ta chắc là em biết chuyện gì đã xảy ra. Ta muốn biết, và đây là mệnh lệnh!

Tim cô quản gia như muốn nhảy khỏi lồng ngực sau lời nói của Vương Tuấn Nam. Rốt cục, Vương Nguyên cũng chịu mở lời:

- Ngã!

Vương Tuấn Nam nhíu mày vì không như mình suy đoán. Còn Kiều Như và dám giúp việc thì hoàn hồn sau tiếng nói cụt lủn của Vương Nguyên, thở phào nhẹ nhõm:

- Em đã nói rồi, chẳng ai liên quan cả. Là do cậu bé thôi.

- Được rồi, me về khu A đi. Có lẽ là ta lo lắng quá!

- Vâng!

Cô quản gia ra khỏi cửa, Vương Nguyên cũng quay người trở lại phòng ngủ của Vương Tuấn Nam, bình tĩnh hết mức. Tuấn Nam nhìn theo cậu bé, vẻ mặt đăm chiêu......

......

- Sao nó lại giúp chúng ta nhỉ?

- Nó sợ chị rồi đấy mà.

- Nhưng em thấy cũng nên biết ơn nó. Với trí thông minh của cậu ba thì tra khảo tiếp khó ai biết được cậu ba sẽ tìm được ra những gì.

- Chị thấy suýt rớt tim. Tất cả là tại con điên đó. Chị sẽ không giương mắt nhìn nó quyến rũ cậu ba. Ranh con!!!

..........

Vương Nguyên trở lại phòng ngủ của Vương Tuấn Nam, đơn giản vì muốn ngắm tiếp con chim Palila sặc sỡ đầy thú vị. Cậu bé không quan tâm Vương Tuấn Nam muốn giúp mình lấy lại công bằng hay chuyện Kiều Như sẽ bị Chấn Nam trách phạt ra sao. Nói thẳng ra, Vương Nguyên không hề có ý giấu tội cho Kiều Như hay tốt bụng được đến thế, mà cậu bé chỉ.... ngại nói nhiều. Cậu bé cũng không có ý định ở lại phòng Vương Tuấn Nam lâu. Suy nghĩ trở lại khu A để ngủ cùng cô bạn hay cười lóe lên, Vương Nguyên chợt cảm thấy mình còn thiếu thứ gì đó để có thể ra khỏi nơi đây. Một hộp thuốc nhở trong suốt chẳng hạn! Đến lúc này thì cậu bé mới phát hiện mình không còn mặc bộ đồ người giúp việc nữa mà đang mặc một bộ quần áo bằng vải sa - tanh mềm mại và dễ chịu vô cùng. Kệ, mặc cũng được, quan trọng là hộp thuốc ấy ở đâu. Vương Nguyên đưa mắt nhìn khắp phòng, chậm rãi đi tìm trên giường, trên bàn và các đồ đạc quanh phòng, nhưng vẫn chẳng thấy cái hộp......

- Bay giờ e mới nhận ra mình mất thứ gì sao?

Vương Nguyên quay đầu lại, thấy Tuấn Nam đang đứng cạnh cửa vào, cậu đã đứng nhìn cậu bé tìm nãy giờ.

- Nhưng..... với cái vẻ bình thản mà tìm đồ ấy của em, ta chắc em sẽ chẳng tìm được...... Đây ..... có phải thứ em tìm.... không?

Vương Nguyên chăm chú nhìn chiếc hộp trong suốt đựng đầy những viên thuốc nhỏ lọc xọc trên tay Vương tuấn Nam, rồi từ từ liếc mắt lên nhìn Tuấn Nam như chờ một câu giải thcihs.

- Vì em không thích nói nhiều nên ta sẽ hỏi thẳng những gì ta đang suy nghĩ. Và em.... không có quyền im lặng! .... Em có phải đã biết..... về căn bệnh của mình không.....?

Vương Nguyên vẫn nhìn Tuấn Nam. không ngạc nhiên vì câu hỏi...

- Smitn-agen!

- Vậy....em biết trong chiếc hộp này.... đựng thứ nguy hiểm gì không...?

-..... Zkilico!

Tuấn Nam hơi sững lại vì những câu trả lời gọn ghẽ của Vương Nguyên.

- Em.... làm ta tò mò..... và bất ngờ nhiều.... cậu bé ạ!..... Nhưng em nghĩ là ta tin điều em nói sao? Ta có thẻ đoán được đã xảy ra chuyện gì đêm qua, nhưng em muốn cho qua thì ta cũng không truy đến cùng nữa..... Em.... bắt đầu làm ta lo lắng. Hãy ở lại phòng ta, ít nhất cho đến khi vết thương của em lành.... Trong ngôi nhà này, chỉ khi ở bên ta.... em mới được an toàn....

........

11 giờ đêm, Vương Nguyên tỉnh dậy trên giường Tuấn Nam sau khi ngủ 1 giấc dài từ chiều. Cũng lâu rồi cậu bé  không được ăn 1 bữa no rồi ngủ 1 giấc ngon đến vậy. Dù không sợ bị cô quản gia hành hạ hay chửi rủa suốt ngày, cô bé vẫn biết ở đây mình sống dễ chịu hơn nhiều. Vương Tuấn Nam  ngồi dậy, ra khỏi giường, không cần biết mình ngủ trên giường Tuấn Nam thì cậu sẽ ngủ ở đâu. Cậu bé cảm thấy thoải mái vô cùng vì Tuấn Nam đã để điều hòa chế độ sưởi ấm. Vương Nguyên liếc nhìn lên chiếc bàn, con chim Palila đang đứng ngủ, cạnh chiếc lồng chim là khay đồ ăn nhẹ với 1 cốc sữa nóng chuẩn bị sẵn. Lúc nào Vương Tuấn Nam cũng là người chu đáo và tâm lí, Vương Nguyên chợt dừng lại trước khi bước qua khỏi cửa. Ngoài khu biệt thự, trời đang mưa rất to. Tiếng mưa xối xả đập và thành tường vọng lại từ đâu đó rất xa..... Ngày Vương Nguyên còn một mình cô độc giữa thế gian là một ngày mưa. Ngày đâu tiên cô bé bước vào khu biệt thư cũng là một ngày mưa..... Trong đầu cậu bé, tiếng mưa rả rích trong đêm tĩnh mịch tựa hồ tiếng hàng vạn linh hồn đang kêu than, nghe rờn rợn và ai oán lạ lùng. Bước khỏi phòng ngủ là đến phòng đọc. Giữa căn phòng tối với bốn bức tường kín, tiếng mưa đêm càng vọng về rõ hơn, Vương Nguyên định lần đi tìm cửa ra.... bỗng nhận ra một bóng người ngồi dưới sàn, dựa lưng vào tường.... là Tuấn Nam! Bàn chân Vương Nguyên khẽ bước đến gần..... Vương Tuấn Nam từ từ ngước lên..... giữa bóng đêm, khuôn mặt Vương Nguyên chỉ hiện rõ đôi mắt nâu, sáng lạ kì, như hàng triệu tia sáng chiếu xuống mặt hồ trong veo màu khói.... Một khoảng lặng, khi hai đôi mắt nhìn nhau.....

- Em nghe thấy không?.... tiếng mưa ấy?....

Đôi mắt Vương Nguyên vẫn nhìn Vương Tuấn Nam không chớp.....

- E đã bao giờ trải qua chưa? .... Cái cảm giác..... một mình trong bóng đêm tĩnh lặng..... nghe tiếng mưa vọng vè xuyên qua bức tường... chỉ tiếng mưa..... không gì khác..... chỉ 1 mình.... không ai khác.....

Vương Tuấn Nam cúi đầu, giong nhỏ dần đi.

- Không phải ta.....không phải.... là một người...... Một người..... cô đơn...... và hoảng loạn......

Từ tay Vương Tuấn Nam, 1 chiếc hộp nhỏ chợt lăn xuống sàn..... lọc xọc..... lọc xọc những viên thuốc trắng bên trong.

..........

12 giờ đêm. Phòng 102

Màn hình máy tính vẫn chạy, ánh sáng hắt xuống sàn..... Những viên thuốc trắng nằm tung tóe dưới sàn gỗ, chiếc hộp trong suốt lăn lóc cạnh chân bàn. 1 bằn tay rắn chắc để buông lơi dưới sàn, loang màu đỏ..... máu..... nhỏ giọt xuống, từ những ngón tay.......  Vương Tuấn Khải đang ngồi dưới sàn, ngay dưới chiếc cửa sổ đóng kín, bất động. Bên kia bức tường, tiếng mưa đêm vẫn vọng về. Trong phòng, bên chiếc bàn máy tính, chiếc mp3 nằm trơ trọi, tai nghe đã bị rơi ra, tiếng nhạc buồn vẫn vang lên đều, hòa vào tiếng mưa. Đôi mắt Vương Tuấn Khải nhìn xuống sàn, như vô hồn....

Cánh cửa phòng kẹt mở, chút ánh sáng đèn tường mờ nhạt từ hành lang hắt vào. Đôi chân trần khe khẽ bước. Giữa bóng tối mờ mịt, hiện lên bồ đồ trắng, mái tóc ngắn và đôi mắt nâu..... Một khoảng im lặng......

- Cô đơn..... buồn.... lắm.... phải không.......?

Vương Tuấn Khải chậm rãi.... đưa đôi mắt lên..... chạm vào đôi mắt nâu ấy..... khoảnh khắc này... thời gian như ngừng trôi

Ngoài kia, mưa vẫn rơi........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro