Chap 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đem bảo bối trong ngực đặt lên giường đá mềm mại, Vương Tuấn Khải từ trong túi xách leo núi lấy ra một cái mền, đem tiểu hồ thân thể quang lõa dính đầy bọt nước kia lau sạch sẽ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng hồng tràn ngập yêu thương hạnh phúc mỉm cười. thân thể tuyết trắng bóng loáng lộ ra ô mai hồng hồng, từng cái một đều là ấn ký tình yêu mình lưu lại. Không nhớ rõ làm mấy lần, tiểu bảo bối khả ái đó rốt cục ở một lần cuối cùng cao trào, thét lên một tiếng liền ngất xỉu.

Vương Tuấn Khải lau khô mái tóc bạch kim của tiểu hồ nhu thuận, kéo lỗ tai hồ ly mao nhung ra tỉ mỉ lau sạch sẽ bọt nước trên đó. Đem cái chăn đắp lên thân thể Tiểu Thiên, cẩn thận đem cái đuôi to xù lông chỉnh cho thoải mái. Vương Tuấn Khải cưng chiều sờ lên khuôn mặt nhỏ bé đã bị nước trong ôn tuyền thấm ướt trơn mịn, không nhịn được lại cúi người hôn một cái:

– An tâm ngủ đi, tiểu yêu tinh khả ái của ta.

Chỉ nhớ ở trong ngực Tiểu Khải đạt tới thiên đường dục vọng, Tiểu Thiên trong giấc mộng thỏa mãn cười, trở mình. Hai tay vô thức di chuyển tìm kiếm vòng tay của người yêu. Sờ a sờ, nửa ngày đều không có sờ tới? Tiểu Thiên nhíu hàng lông mày xinh đẹp, vẫn lưu luyến không muốn thức dậy từ giấc ngủ say.

Tiểu hồ gãi gãi lỗ tai, lỗ mũi cố gắng hít hít. Mùi gì đó? Thơm quá thơm quá! Tiểu hồ nho nhỏ hừ hừ mấy tiếng:

– Tiểu Khải~~Tiểu Khải~~

Cư nhiên không có tiếng trả lời? Tiểu Thiên dụi dụi hai mắt, hàng mi dài dày như cây quạt nhỏ chớp chớp mấy cái, rốt cục mở mắt ra.

Mình đang ngủ thoải mái ở trên giường lông ngỗng, trên người trống trơn chỉ đang đắp một cái cái chăn, không có lông. Tiểu Thiên sờ sờ cánh tay trơn nhẵn của mình, ngồi thẳng dậy. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang ngồi xếp bằng trước một đống lửa, đang đảo cái gì đó.

Tiểu Thiên lung tung đem cái chăn quấn lên người, xuống giường, rón rén hướng Vương Tuấn Khảiđi tới.

Mắt thấy sắp đi đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, Tiểu Thiên đắc ý le lưỡi, đang chuẩn bị bất ngờ nhào qua phía hắn. Ai biết, Vương Tuấn Khải chợt quay đầu lại.

– Ha!

Hét to một tiếng. Tiểu hồ lấy làm kinh hãi, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Vốn định dọa Vương Tuấn Khải một cái, không nghĩ tới bị hắn cướp mất cơ hội dọa mình giật mình. Tiểu Thiên không phục lại không cam lòng bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, dậm chân, hết sức ủy khuất đôi mắt ướt át đẫm lệ:

– Tiểu Khải luôn khi dễ ta!

Vương Tuấn Khải ha ha cười, đem bé con kia ôm vào trong ngực, những nụ hôn mềm nhẹ như mưa rơi xuống trên mặt của Tiểu Thiên, ngọt ngào dụ dỗ:

– Bé ngoan, đừng sợ đừng sợ ~~ không nên tức giận nữa.

Tiểu Thiên không cảm kích đích giãy giụa, nắm tay nhỏ như có như không từng cái một đánh vào ngực Vương Tuấn Khải

– Tiểu Khải xấu nhất ~~

Bắt lại nắm đấm mũm mĩm, đưa lên khóe miệng cắn một cái, Vương Tuấn Khải thông minh dùng một chiêu dời đi sự chú ý của Tiểu Thiên. Đem con cá Tiểu Thiên bắt được nướng trên lửa nãy giờ quơ quơ trước mặt:

– Xem này, đây là cái gì?

Con cá nướng có màu vàng kim, nướng lên mùi thật thơm, thành công làm cho Tiểu Thiên đang nhăn nhó yên tĩnh lại. Tiểu hồ ngây ngốc cắn ngón tay của mình, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm con cá nướng kia, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Tiểu hồ ly tham ăn ngốc nghếch này. Vương Tuấn Khải trong lòng cười thầm một tiếng, lại đem cá nướng lần nữa hơ trên lửa, nhìn thấy ánh mắt tiểu quỷ đó, chớp mắt cũng không chớp chỉ nhìn theo cá nướng.

Mới vừa rồi Tiểu Thiên còn đùa bỡn nháo tới nháo lui, vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, cũng rất không có cốt khí lôi kéo áo sơ mi Vương Tuấn Khải, chu cái miệng nhỏ nhắn, chép chép miệng lẩm bẩm:

– Tiểu Khải ~~ đói bụng đói bụng~~

Vương Tuấn Khải đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang hướng cá nướng nhìn chằm chằm kéo tới trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn một cái:

– Đợi thêm chút nữa, nướng lâu một chút sẽ ăn ngon hơn.

Dứt lời, liền nhìn mấy bình nhỏ hắn tự mang theo bên cạnh, cầm lên một chai tiêu nho nhỏ rắc lên cá nướng, cẩn thận xem cá đã chín đều chưa, lật tới lật lui.

Tiểu Thiên nghe lời vùi đầu trong ngực Vương Tuấn Khải, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn cọ cọ trong ***g ngực của hắn. Trên mặt cảm giác được sau lớp áo sơ mi thật mỏng mềm mại, có một điểm rất nhỏ trước ngực nhô ra. Tiểu hồ tìm được mục tiêu giết thời gian, không chút do dự đem cái miệng nhỏ nhắn tới. Cách một lớp vải, ngậm lấy nhũ thủ của Vương Tuấn Khải, chụt chụt mút vào. Cảm giác được cái bộ vị đó trở nên càng ngày càng cứng rắn, Tiểu Thiên cũng càng ra sức đùa bỡn.

Lâm Tu Chân cũng hít một hơi, đưa tay dò xét vào bên trong cái chăn, nắm lấy vật khả ái giữa hai chân bé:

– Tiểu quỷ không an phận, mới vừa rồi không uy no ngươi sao?

– Từ bỏ, ta không còn khí lực, toàn thân cũng mềm nhũn rồi......

Tiểu Thiên sắc mặt đỏ bừng, ló đầu ra khỏi ngực Vương Tuấn Khải, đem bàn tay đang bao trùm ở bộ vị yếu ớt của mình đẩy ra:

– Ta chẳng qua là cảm thấy chơi thật vui...... khi Tiểu Khải làm như vậy với ta, ta cảm thấy thật thoải mái......

Vương Tuấn Khải nhéo một cái lên gương mặt phấn nộn như trẻ con của Tiểu Thiên:

– Nhìn ngươi mới vừa rồi thoải mái đến ngất đi, hôm nay cũng không làm nữa.

Dứt lời, liền xé một miếng từ cá nướng, lấy hết xương cá, đưa tới bên miệng của Tiểu Thiên:

– Tới, thử một chút xem có ăn được hay không.

Tiểu Thiên hoan hô một tiếng, không kịp chờ đợi trên miếng cá cắn một cái, nửa ngón tay Vương Tuấn Khảicũng bị bé ngậm trong miệng.

– Ăn ngon......

Cái miệng nhỏ nhắn đô đô chứa đầy thịt, tiểu hồ hàm hồ nói. Đầu lấy lòng hướng trong ngực Vương Tuấn Khải cọ cọ.

Chỉ chốc lát, con cá liền bị Tiểu Thiên ăn hết vào bụng. Tiểu hồ ợ một cái, còn chưa đã thèm bắt lấy bàn tay Vương Tuấn Khải, đưa đầu lưỡi béo mập nộn nộn, lưu luyến không dứt liếm sạch ngón tay của hắn.

– Ngày mai sẽ cho ngươi ăn những món nướng thơm ngon khác.

Vương Tuấn Khải sủng ái đem TiểuThiên ôm vào trong ngực, sờ cái bụng căng tròn một cái, cuộn chặt cái chăn, giống như cuốn cái nôi em bé, trước sau bọc kĩ thân thể, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng Tiểu Thiên.

– Ăn no rồi cảm giác ngủ sẽ ngon hơn. Hôm nay Tiểu Thiên cũng mệt mỏi rồi.

Ân một tiếng, Tiểu Thiên nghe lời mị mị ánh mắt, nắm lấy vạt áoVương Tuấn Khải, thoải mái tựa vào trong ngựcVương Tuấn Khải nơi ấm áp nhất thế giới, ngọt ngào ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Tiểu Thiên mới từ giấc ngủ dài tỉnh lại. Còn mắt nhắm mắt mở, theo bản năng sờ bên trái một cái, sờ bên phải một cái. Di? Thế nào không thấy cái đệm thịt người thoải mái đó? Tiểu Thiên đầu còn đang mơ hồ liền lập tức giật mình tỉnh lại. Chẳng lẽ Tiểu Khải lại đang nướng thịt cho ta sao?

Cố gắng hít hít lỗ mũi, không có mùi thịt nướng thơm ngon a. Tiểu Thiên mở mắt, ngồi dậy. Mơ mơ màng màng lắc lắc đầu, chớp chớp mắt hướng xung quanh sơn động nhìn.

Không có! Không có! Mỗi lần nhìn qua một góc trong sơn động. Khắp nơi đều không có thân ảnh của Vương Tuấn Khải!

Ánh mắt linh lợi của Tiểu Thiên vòng vo chuyển một hồi, thân thể lại nằm xuống: Tiểu Khải hư, nhất định lại núp ở nơi nào muốn dọa ta. Tiểu hồ nằm ở trên giường, ôm đuôi to của mình, lăn lộn một trận, chuẩn bị tốt tâm lý bị Vương Tuấn Khảihù dọa rồi. Nhưng qua thật lâu, đều không thấy đại mặt quỷ Tiểu Khải hiện ra.

Tiểu Thiêndo dự lại lần nữa ngồi dậy, sợ hãi kêu:

– Tiểu Khải~Tiểu Khải~ ngươi đang ở đâu a?

Tiểu hồ ở trên giường đá lớn lăn một vòng, mở cái chăn ra, từ trong chăn chui ra một đầu khác. Vẫn như cũ không thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải.

Tiểu Thiên lúc này mới sợ hãi, chỉ thấy bé cắn cắn môi, ánh mắt đen láy ngập nước:

– Tiểu Khải ~ ngươi không nên làm ta sợ ~~ đi ra nhanh một chút a ~~

Trong sơn động không có thanh âm nào, mặt nước ôn tuyền cũng không chút gợn sóng. Tiểu Quai rốt cục ức chế không được, gào khóc lớn lên, nước mắt giống như chuỗi hạt bị đứt, thi nhau rớt xuống giường đá. Trong sơn động trống trải, thật lâu vang trở lại một loạt tiếng khóc.

Tiểu Khải mặc dù yêu trêu đùa mình, nhưng từ trước tới giờ đều không để cho mình khóc, Tiểu Thiên khóc lớn một trận, rốt cuộc minh bạch Vương Tuấn Khải đúng là không có ở trong động. Chỉ thấy cái mũi thanh lệ hấp hấp nước mũi, hướng trên mặt lung tung lau một cái, nhảy xuống giường, lắc mình biến thành một con tiểu hồ ly tuyết trắng, vươn tiểu móng vuốt, hướng ngoài động chạy thật nhanh đi.

Sương dày đặc,Vương Tuấn Khải đang mặc áo khoác dài màu đen, thất thiểu đi trên tuyết ở Trường bạch sơn. Hắn kéo cao cổ áo, buồn bực nhìn tuyết trắng bao phủ khắp núi: Thế nào ngay cả một vật sống cũng không thấy đây. Thế này bảo ta đi đâu tìm máu hút? Chẳng lẽ phải xuống chân núi mới có?

Hắn tựa vào một cây đại thụ, hít một hơi thật sâu. Cảm giác đầu mình đã bắt đầu có chút choáng váng. Làm quỷ hút máu đã lâu, Vương Tuấn Khải rất rõ ràng không tìm được máu hút sẽ như thế nào. Tình trạng tồi tệ nhất chính là mình sẽ rơi vào trạng thái ngủ mê, đợi đến khi có mùi máu tươi đánh thức mình.

Quên đi, hay là xuống núi tìm. Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ lắc đầu một cái: hy vọng cái tiểu tử tham ngủ đó, có thể ngủ lâu một chút. Bất quá, cũng không cần ta quá quan tâm, nói thế nào nơi đó cũng là nhà của Tiểu Thiên. Có lẽ không có ta quấn lấy, nói không chừng bé sẽ tự do tự tại khoái nhạc hơn rất nhiều.

Vương Tuấn Khải có chủ ý, liền hướng chân núi đi xuống. Đột nhiên, trên sơn đạo vang lên thanh âm xé gió của tiểu động vật đang chạy trốn. Lỗ tai Vương Tuấn Khải cũng dựng lên: Chẳng lẽ là có sinh vật sống? Thật tốt quá, không cần đi xuống chân núi kiếm ăn rồi. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm chỗ phát ra âm thanh đó, chuẩn bị tấn công.

Chỉ thấy tuyết trắng bao trùm trên sơn đạo, xa xa chạy tới một con tiểu hồ ly ngân bạch. Lâm Tu Chân lấy làm kinh hãi, nhìn kỹ, đó không phải là bảo bối Tiểu Quai của mình sao? Tiểu móng vuốt chạy thật nhanh, mắt đen láy còn khóc như mưa. Không kịp suy nghĩ, thân ảnh tuyết trắng kia liền như đạn pháo vọt vào trong ***g ngực mình.

Tiểu hồ ly trong ngực, liều mạng đích cắn vạt áo hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Lắc mình một cái, một thân thể quang lõa đã nằm gọn trong ngực của mình.

– Tiểu Thiên? Làm sao vậy?

Vương Tuấn Khải đau lòng ôm lấy thân thể tuyết trắng đó, muốn cởi áo khoác xuống cho Tiểu Quai mặc, bất đắc dĩ tiểu hồ kia tứ chi gắt gao cuốn chặt lấy, làm cho hắn hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích. Hắn không thể làm gì khác hơn là cố gắng đem bé con kia đẩy ra. Ai biết hắn càng đẩy, Tiểu Thiên càng ôm thật chặt.

– Tiểu Khải~Tiểu Khải~

Tiểu Thiênkhóc không thành tiếng đem đầu hướng hõm vai Vương Tuấn Khảichui vào.

– Ngươi không thể không muốn ta ~

Vương Tuấn Khải sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu được. Tiểu hồ tỉnh lại không thấy mình, cũng rất khổ sở. Mặc dù bây giờ cao hứng có điểm không phải lúc, nhưng trong lòng của Vương Tuấn Khải vẫn không cách nào ức chế một chút ngọt ngào nho nhỏ. Hắn yêu thương vuốt ve đầu Tiểu Thiên, tựa như trấn an ghé vào lỗ tai bé hôn nhẹ:

– Đứa ngốc, ta thế nào không cần ngươi chứ?

Thân thể tuyết trắng của Tiểu Thiên quang lõa giữa trời tuyết bị lạnh run lẩy bẩy, nhưng vẫn làm như không biết khóc lớn:

– Tại sao một mình ngươi len lén chạy xuống núi? Ta sau này sẽ rất nghe lời, Tiểu Khải không nên bỏ lại ta một mình a ~~

Vương Tuấn Khải bị cánh tay của Tiểu Thiên siết chặt cổ đã có điểm không thở nổi, vốn là choáng váng sắp ngất, nhất thời cầm cự không nổi, ngã ngồi trên tuyết.

Tiểu Thiên lúc này mới lấy làm kinh hãi, hơi buông lỏng tứ chi đang dây dưa quấn chặt ra, nước mắt lưng tròng khẩn trương hỏi:

– Tiểu Khải~ ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không?

Vương Tuấn Khải vội vàng cởi áo khoác xuống, bọc lại thân thể quang lõa linh lợi của bé thật chặt:

– Không sao, ta chẳng qua là xuống núi tìm ít đồ ăn mà thôi.

Tiểu Thiên chớp chớp mắt, chợt há mồm liền hướng trên cổ tay của mình cắn, may là Lâm Tu Chân lanh tay lẹ mắt, mới không để cho bé cắn chính mình:

– Cắn chính mình làm gì?

Tiểu Quai ôm Lâm Tu Chân khóc thút thít:

– Tiểu Khải ngươi cắn ta đi. Ta là bảo bảo rất khỏe mạnh, máu uống sẽ rất ngon.

Tiểu hồ sợ đau kia, lại muốn cắn cổ tay của mình để cho hắn hút máu, lòng của Vương Tuấn Khải ấm áp cảm động một hồi, liền đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực:

– Đứa ngốc, ta làm sao hút máu của ngươi?

Tiểu Thiên lau nước mắt, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói:

– Ta không muốn Tiểu Khải đói bụng! Trên TV nói, hiến một lượng máu thích hợp là tốt đối với thân thể người.

Dứt lời, liền lại dùng dằng muốn tự cắn mình.

Thấy bộ dáng Tiểu Thiên kiên quyết, muốn xuống núi sợ rằng không thể nào. Vương Tuấn Khải không thể làm gì khác hơn là đem tiểu hồ kia ôm thật chặt vào trong ngực, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm liếm cái cổ tuyết trắng, biến ra răng nanh thật dài......

Tiểu hồ chỉ cảm thấy trên cổ một trận đau nhói rất nhẹ, cảm giác tê dại, rất thoải mái. Ý thức dần dần mơ hồ, mí mắt cũng nặng, nhẹ nói một câu:

– Tiểu Khải, không thể không muốn ta nga ~

Liền an tâm tựa vào trên người của Vương Tuấn Khải, trầm trầm ngủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minhanh