Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bận rộn suốt một ngày, cuối cùng đã tới giờ tan sở.

Vương Tuấn Khải đi vào phòng làm việc, cởi áo blue trắng xuống, mặc lại áo gió màu đen. Nhìn bé con trên ghế sa lon kia, đang thoải mái ngọt ngào ngủ. Đuôi cùng tai hồ ly giấu rất cẩn thận trong áo khoác ngoài, nhìn như đang cuộn mình trong lớp chăn. Tiểu tử kia ngủ rất sâu, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Hắn đi tới, tỉ mỉ kiểm tra băng gạc trên đùi bé một chút. Nhìn bộ dáng khôi phục rất mau hắn cũng yên lòng, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán của Thiên Thiên, nhẹ nhàng nhéo gương mặt nộn nộn, kéo cái lỗ tai hồ ly nhung mao, hắn thổi một hơi bên lỗ tai tiểu hồ:

– Dậy thôi, bé con.

Thiên Thiên dụi dụi hai mắt, miễn cưỡng vươn vai, ôm cổ củaVương Tuấn Khải, ở trên mặt của hắn cọ qua cọ lại.

– Tiểu Khải, phải về nhà sao?

Vương Tuấn Khảicười cười, lấy cái mũ áo lông đội lên đầu Tiểu Quai, cẩn thận đem lỗ tai hồ ly giấu đi. Thuận tiện ở trên gương mặt béo mập nộn nộn của bé hôn một cái.

– Ngươi cần phải nhanh luyện tốt thói quen biến thân. Luôn là bộ dáng nửa người nửa yêu, không cẩn thận bị người ta thấy là không ổn.

Vương Tuấn Khải lại đem tiểu hồ kia kéo lên, giúp bé mặc áo khoác thật dài vào vừa giữ ấm vừa đúng đem đuôi to kia che giấu không chút vết tích.

Thiên Thiên phùng má, bám ở trên người của Vương Tuấn Khải, đầu ngón tay chọc chọc vào ngực của hắn, xấu hổ oán giận:

– Đều là tại Tiểu Khải. Nếu không phải là ngươi dùng sức lôi kéo ta ***, ta cũng không phát tiết chân khí, lộ ra cái đuôi a. Bây giờ toàn thân đều không có khí lực đây.

– Oh? Vậy đều là trách ta sao?

Vương Tuấn Khảichớp mắt một cái, làm bộ như tức giận:

– Ai...... vốn đang tính toán tối nay dẫn ngươi ra ngoài dạo phố, mua mấy bộ quần áo mới. Nếu ngươi không có khí lực, vậy hay là chúng ta về nhà.

– Đi dạo phố?

Ánh mắt Thiên Thiên sáng lên, cả người cũng dán vào Vương Tuấn Khải, đầu dùng sức cọ cọ trong ***g ngực hắn, lôi kéo cánh tay của hắn, cả người lắc lắc.

– Ta muốn đi, ta muốn đi.Tiểu Khải mang ta đi đi......

– Vậy trước tiên ngươi phải đem tai với đuôi thu về.

Vương Tuấn Khải sờ đầu nhỏ của bé một chút, nghiêm túc nói:

– Hơn nữa ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, không thể tùy tiện rời khỏi ta. Biết không?

Ánh mắt đen láy của Thiên Thiên sáng lấp lánh, khuôn mặt nhỏ bé hưng phấn chuyển thành màu hồng, gật đầu như dập tỏi.

– Ân ân ân. ta sẽ ngoan ngoãn, hoàn toàn nghe Tiểu Khải.

Chỉ thấy trong miệng bé lẩm bẩm mấy tiếng, liền đem cái đuôi biến không vết tích.

Thấy dáng vẻ bé hưng phấn, trong lòng Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy rất vui vẻ. Hắn kéo tay của Thiên Thiên, mười ngón tay giao nhau, lại bỏ xuống một cám dỗ thật hấp dẫn:

– Ân. Nếu như biểu hiện tốt, ta liền dẫn ngươi đi ăn cá nướng.

Trong hành lang bệnh viện, một mỹ thiếu niên tinh xảo như búp bê, mặt mày hớn hở, nhảy chân sáo theo sau một đại soái ca, vỗ ngực bảo đảm:

– Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn!

– Bác sỹ Vương, tan sở rồi?

Các y tá có chút kinh ngạc chào hỏi Lâm Tu Chân, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm thiếu niên đẹp trai phía sau, tò mò hỏi.

– Vị này là......

– À, là em họ của ta. Chân bị thương, tới đây bôi thuốc.

Vương Tuấn Khải thuận miệng đáp, cùng mọi người phất phất tay. Mỹ thiếu niên phía sau hắn, có chút sợ thẹn thùng lôi kéo cánh tay của hắn, gương mặt ửng hồng cũng ngọt ngào cùng mọi người mỉm cười.

– Thật là một thiếu niên đáng yêu. Chậc chậc, gia tộc bác sỹ Vương toàn những người đẹp trai a.

– Như vậy, nếu tương lai con trai của ta cũng có thể tuấn tú như vậy thì tốt.

– Tóc của cậu ấy là màu trắng bạc. Không biết là nhuộm hay là bẩm sinh. Chẳng lẽ là người ngoại quốc?

– Đúng rồi, bác sỹ Vương nói chó hồ ly kia là từ nước ngoài mang về. Chẳng lẽ chính là thiếu niên đẹp trai này nuôi?

– Như vậy, thiếu niên như búp bê cùng con chó hồ ly kia thật đáng yêu, đều làm người người yêu thích.

Các y tá trong bệnh viện nhìn hai bóng lưng đẹp trai, hưng phấn nói bát quái.

Đi vào trong đám đông tại trung tâm mua sắm, tiểu tử kia hiển nhiên có chút sợ, ôm thật chặt cánh tay của Vương Tuấn Khải, hận không thể giống như khối thạch cao dính chặt trên người của hắn.

Vương Tuấn Khảitựa như trấn an, nắm tay của Thiên Thiên, vỗ vỗ tay của bé nói:

– Đừng sợ. Có ta ở đây.

Thiên Thiên mắt đen lấp lánh nước, gật đầu một cái, sợ hãi nhỏ giọng nói:

– Ta chưa từng thấy qua nhiều người như vậy.

– Bé ngoan, ngươi không biết phân biệt lòng người thiện ác. Phải nhớ, không thể một mình đi ra ngoài.

Tiểu hồ ly quanh năm lớn lên ở trong núi, không hiểu thế sự, thật lo lắng cho bé sẽ chịu không nổi cám dỗ của thế giới phồn hoa trộm đi ra ngoài. Vương Tuấn Khảilại càm ràm một hồi. Thấy bé con ngoan ngoãn đáp ứng, mới yên lòng.

Hai người tay trong tay quét sạch mấy cửa tiệm thời trang, chỉ chốc lát sau thu được không ít chiến lợi phẩm.

Trong một cửa hàng, Vương Tuấn Khảingồi trên ghế sa lon, sủng ái nhìn tâm can bảo bối ở trong dãy quần áo xanh xanh đỏ đỏ, chọn trái chọn phải, thử tới thử lui.

Lần đầu đối diện với thế giới của nhân loại tiểu hồ ly đối với cái gì cũng đầy lòng hiếu kỳ, vừa mới bắt đầu còn sợ sệt nửa bước cũng không dám rời Vương Tuấn Khải. Vào lúc này, đã hoạt bát nhảy loạn khắp nơi trong đám hàng hóa. Bộ dáng khả ái, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, chọc cho nữ nhân viên bán hàng tâm hoa nộ phóng, thật cao hứng chiết khấu cho Vương Tuấn Khải rất nhiều.

Nhìn tên tiểu tử này, đã đổi một bộ quần áo, quấn một cái khăn len màu trắng, bên ngoài là một cái áo khoác ren lộng lẫy, càng giống một con búp bê tinh xảo của thế kỷ mười tám. Đang ở trước kính thử y phục xoay mấy vòng, chờ mong nhìn Lâm Tu Chân, cười đắc ý.
– Tiểu Khải, nhìn có được không?

Thấy Thiên Thiên khuôn mặt ngây thơ tươi cười, Vương Tuấn Khải cảm giác mình mấy trăm năm cô độc thật sự là sống uổng phí. Kể từ khi có tiểu hồ ly khả ái ngốc nghếch này, mình mới chân thật cảm thấy vui sướng khi sống trên đời. Hắn cưng chiều nhéo một cái trên gò má bé con vì hưng phấn mà hồng nộn kia.

– Rất đẹp. Chúng ta đi thôi.

Nhìn hai người đẹp trai xách theo bao lớn bao nhỏ rời đi. Nhân viên bán hàng hưng phấn nghị luận:  

  – Ngươi nói, bọn họ có phải là cái đó không?

– Ta xem tám chín phần là đúng rồi.

– Ai, thế nào những người đẹp trai đều là như vậy, chúng ta tới khi nào mới tìm người gả được a......(AU: Định luật muôn đời rồi =))~)

– Tiểu Khải, cửa tiệm kia bán cái gì. Thật nhiều đồ sáng lấp lánh a.

Thiên Thiên hưng phấn chỉ một tiệm trang sức.

Vương Tuấn Khải trong bụng vòng vo mấy vòng,liền có chủ ý.

– Tiểu Quai, những thứ kia là tín vật đính ước. Chúng ta cùng đi mua một đôi, có được không?


– Đính ước là cái gì?

Thiên Thiên là một học sinh tốt, không hiểu liền hỏi.

– Chính là giống như ba ba mụ mụ của ngươi, mãi mãi sống bên nhau.

Vương Tuấn Khải đơn giản tóm tắt những điều muốn nói.

– Hảo a hảo a, ta muốn mãi mãi cùng Tiểu Khải chung một chỗ.

Tiểu tử cao hứng gật đầu một cái, liền lôi kéo Vương Tuấn Khải vào tiệm trang sức, nhìn thấy mà chóng mặt:

– Oa, thật nhiều đá phát sáng lấp lánh, thật là đẹp, thật thích.

Vương Tuấn Khải chỉ một đôi bông tai hình con bướm bằng mã não màu đỏ, dùng thanh âm ma quỷ cám dỗ nói:

– Thiên Thiên, cái này nhìn có được không?

– Ân ân. Rất đẹp. Trên núi ta thích nhất con bướm. Tiểu Khải, chờ ngươi đưa ta trở về núi, chúng ta cùng đi bắt bươm bướm có được không? Mặc dù ta tới bây giờ cũng chưa có bắt được......

Bé con liền nghĩ tới những chuyện thú vị trên Trường Bạch sơn, bắt đầu líu lo không ngừng.

Vương Tuấn Khải sờ một cái lỗ tai của bé khi biến thành người, cắt đứt lời của bé:

– Vậy chúng ta đem con bướm đeo lên lỗ tai được không?

Bé con cau mày.

– A? Phải xỏ lỗ tai a? Có đau không a?

– Sẽ không đau lắm. Đây chính là con bướm đính ước ta đưa cho ngươi. Không muốn thì thôi vậy.

Vương Tuấn Khải từng bước dụ dỗ, cảm giác lỗ tai cùng cái đuôi của mình dài ra, cầm đinh ba tựa như ác ma, lừa gạt tiểu hài tử.

– Ta muốn ta muốn.

Thiên Thiên lo lắng nói, nắm chặt tay áo Vương Tuấn Khải tỏ rõ quyết tâm.

Vương Tuấn Khải liền giống như nhân viên bán hàng cầm đồ bấm lỗ tai, thả vào trong tay Thiên Thiên.

– Vậy ngươi đeo cho ta đi.

Thiên Thiên run rẩy cầm đồ bấm lỗ tai.

– Ta...... ta không biết làm sao.

– Dùng sức ấn xuống là được rồi.

Nữ nhân viên bán hàng nhẹ nhàng cười hướng dẫn.

Bé con hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hai tay dùng sức. Sau đó lại run rẩy mở một con mắt, nhìn thấy Vương Tuấn Khải nhẹ cười, trên lỗ tai thêm một con bướm xinh đẹp, gương mặt tuấn mỹ càng thêm mười phần mị lực.

– Nhìn xem, đẹp không? Một chút đều không đau.

Vương Tuấn Khải cầm lấy đồ bấm lỗ tai.

– Đến phiên Thiên Thiên đeo con bướm xinh đẹp nha.

Bé con nhìn thấy nụ cười của Vương Tuấn Khải, còn có con bướm trên lỗ tai, cũng nhao nhao muốn thử, chủ động đem một bên lỗ tai đưa đến trước mặt của hắn.

Vương Tuấn Khải cũng không chào hỏi, thừa dịp bé chưa chuẩn bị liền dùng sức, giúp tiểu Quai đeo khuyên tai vào.

– A!

Thiên Thiên hét to một tiếng, dậm chân, ôm lỗ tai, đôi mắt đẫm lệ đầy ủy khuất đánh Lâm Tu Chân.

– Tiểu Khải gạt người. Đau quá! Đau quá!

Vừa nói, miệng mếu máo, bắt đầu khóc lớn lên.

Vương Tuấn Khải vội vàng đem bé ôm vào trong ngực, cẩn thận dỗ dành nói:

– Thiên Thiên là nam tử hán mà. Đau đớn như vậy tính là cái gì?

Hắn lại chỉ nhân viên bán hàng.

– Ngươi xem, tỷ tỷ xinh đẹp này cũng xỏ lỗ tai. Cô ấy cũng không sợ đau. Thiên Thiênhư thế nào lại sợ.

Bé con ánh mắt đen láy nhìn nữ nhân viên bán hàng một chút, thấy nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, phụ họa nói:

– Đúng vậy đúng vậy. Tiểu đệ đệ đeo khuyên tai lên thật đẹp nha.

Bé lúc này mới hấp hấp lỗ mũi, cố gắng ngừng khóc, thẹn thùng le lưỡi, khuôn mặt nhỏ bé xấu hổ chôn trong ngực Vương Tuấn Khải, dùng sức cọ a cọ, dường như muốn chui vào trong ***g ngực của hắn.

Nhân viên bán hàng không để vuột mất thời cơ hướng Vương Tuấn Khải:

– Tiên sinh, đây là nhẫn bạch kim khảm kim cương mới nhập về. Làm tín vật đính ước cho tình nhân là tốt nhất......

Vương Tuấn Khải lại khoát tay một cái:

– Không cần. Mua một đôi khuyên tai con bướm là được rồi.

Nhân viên bán hàng sao biết được những suy nghĩ trong đầu Vương Tuấn Khải. Nhìn tiểu hồ ly ngốc nghếch kia, vạn nhất biến về nguyên hình, chiếc nhẫn đó có đẹp hơn nữa móng vuốt tiểu hồ cũng không mang được a. Chỉ có cái khuyên tai này, bất kể là tai người, hay là tai hồ ly, ấn ký của mình cũng sẽ vững vàng gắn ở đó. Mặc dù lúc đeo lên bị đau, nhưng như vậy mới đủ khắc cốt ghi tâm a. Hơn nữa còn không dễ dàng lấy xuống. Vương Tuấn Khải đắc ý ở trong lòng cười trộm mấy phen.

Tiểu hài tử luôn là tham đồ mới lạ lại thích đẹp. Đau thì đau, nhưng lại được khích lệ rất đẹp rất dũng cảm, Thiên Thiên đã cao hứng hướng về phía gương nhìn phải nhìn trái, hoàn toàn không biết mình bị Vương Tuấn Khải gắt gao tính toán......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minhanh