Chương 4: Thật sự gả cho anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Thật sự gả cho anh.

Trong bệnh viện.
Dịch Dương Thiên Tỷ ngây người như phỗng, mới vừa rồi còn ở nhà họ Vương thảo luận vấn đề có lấy chồng hay không thì lại nhận được một cú điện thoại, nói là cha cậu bị tai nạn xe cộ, chẳng lẽ đây chính là họa vô đơn chí trong truyền thuyết?

"Thiếu phu nhân, cuộc phẫu thuật đã sắp xếp xong xuôi, phu nhân không cần phải quá lo lắng!" Người lên tiếng nói chuyện là người đàn ông trung niên đã "mời" cậu đến nhà họ Lãnh, cũng là quản gia của nhà họ Vương, tất cả mọi người đều gọi ông là chú Khôn
"Vâng'' cậu trả lời, thậm chí còn không nhận thấy danh xưng của mình đã bị đổi thành thiếu phu nhân, điều này có nghĩa là chỉ cần chuyện nhà họ Vương nhận định, ai cũng không thể thay đổi.

Ba giờ sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, gương mặt bác sĩ có vẻ nặng nề, "Cậu Dịch, cha cậu bị chấn thương sọ não, mặc dù được cấp cứu kịp thời đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sợ rằng...... "

Câu nói tiếp theo, Dịch Dương Thiên Tỷ đã quên mất, chỉ biết là từ giờ cha mình vẫn chưa tỉnh lại, chỉ sống như người thực vật, nhưng dù là như vậy, ít nhất ông vẫn còn sống, chỉ có điều phải cần một số tiền rất lớn để nuôi bệnh, nhưng cậu lại mới vừa tốt nghiệp đại học, không có một xu dính túi.

"Thiếu phu nhân, mọi chuyện của ông thông gia đều đã sắp xếp xong xuôi, phu nhân cứ yên tâm. " Lời nói của chú Khôn khiến Dịch Dương Thiên Tỷ đang chìm trong tuyệt vọng lại thấy được hi vọng.

"Có phải tôi gả cho Vương Tuấn Khải thì tiền chữa bệnh của cha tôi cũng không cần lo lắng hay không?" Cậu hỏi rất ngu ngốc.

"Điều đó là đương nhiên!" Chú Khôn cười, lộ ra vẻ ấm áp.

"Được, chú báo lại đi, tôi gả!" Dịch Dương Thiên Tỷ không có chút do dự nào liền quyết định chuyện liên quan đến cả đời mình, chỉ cần cha cậu có thể sống, thì dù cậu có chết cũng cam lòng.

Một tuần lễ sau.

Chiếc áo cưới sang trọng mặc ở trên người của Dịch Dương Thiên Tỷ, nói là sang trọng là bởi vì thân sau của áo cưới dài hơn hai mét, từng tầng từng tầng giống như như sóng biển, khi cậu mặc áo cưới vào ngườibao gồm dưới, giống như một nàng tiên cá xinh xắn.

Nhìn mình trong gương , Dịch Dương Thiên Tỷ cũng không dám tin tưởng cậu đã thật sự kết hôn, nhưng đúng là cậu đã thật sự kết hôn!

Hôn lễ rất rườm rà long trọng, các phương tiện truyền thông tập trung khoảng hơn một ngàn, Dịch Dương Thiên Tỷ bị đèn flash chụp mà choáng váng đầu óc, mà chuyện khiến cậu càng choáng hơn chính là nụ hôn diễn ra trong hôn lễ, từ lúc bắt đầu gương mặt của vương Tuấn khải đều là vẻ lạnh lùng, chỉ khi Mục Sư tuyên bố hôn cậu, cậu mới nhìn thấy nụ cười ở khóe môi anh, nhưng nụ cười này lại rất tà ác, anh ghé sát vào bên tai của cô thì thầm: "Tân nương xinh đẹp của tôi, rốt cuộc cậu đã thỏa nguyện khi kết hôn với tôi, nhưng sau đó, tôi muốn cậu phải chuộc tội vì sai lầm của mình!"

Anh cắn răng nghiến lợi khi thốt ra câu nói này, cảm giách cả hàm răng như muốn rớt ra, sau đó hôn cậu, tàn bạo như vậy, làn môi mềm mại của cậu bị anh cắn chảy ra máu, cũng may có son môi che phủ, mới không bị cánh nhà báo nhìn ra.

Một khắc kia, cậu thiếu chút nữa muốn chạy trốn, nhưng khi nghĩ đến người cha đang hôn mê bất tỉnh, cậu chỉ có thể kềm chế.

Phòng cưới sang trọng, khiến Dịch Dương Thiên Tỷ có chút không biết làm thế nào, nhưng lời nói của Vương Tuấn Khải vừa rồi là điều khiến cậu khó xử nhất trong hôn lễ.

Chuộc tội?

Anh đang ngụ ý nói cho cậu biết, cuộc sống sau này của cậu sẽ vô cùng khổ cực sao?

Nếu như cha có thể còn sống, dù có cực khổ thế nào đi nữa cậu cũng đồng ý, bởi vì nếu không có cha thì cũng sẽ không có Dịch Dương Thiên Tỷ cậu, cậu là trẻ mồ côi, được cha nhận nuôi nên mới lớn khôn như vậy, cuộc sống của cậu và cha tựa như trong bài hát "Ai có vỏ rượu bán không", câu hát này gần như đã khắc họa cuộc sống của cậu và cha cậu.

Phịch một tiếng, cửa phòng mạnh mẽ bị phá ra, suy nghĩ của Dịch Dương Thiên Tỷ bỗng dưng bị cắt đứt, ngẩng đầu lên, nhì thấy Vương Tuấn Khải đang từng bước đi tới, bước chân vô cùng chậm chạp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu chằm chằm, anh như vậy, dù là đáy mắt sáng ngời, thì cũng ảm đạm tối tăm như đêm đen.

Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỷ chợt căng thẳng, cảm giác ánh sáng trước mắt chợt tối đi, thân hình cao lớn của người đàn ông đã ép xuống......






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro