Chap 3: Phân vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huynh...thức dậy..mau thức dậy đi"

"Lại gì nữa đây Thiên Thiên." Ngày thứ 100 Tuấn Khải bị cậu nhóc ngổ ngáo phá giấc ngủ

"Anh mau rửa mặt đi. Em mới tìm ra một phương thuốc rất tốt cho việc điều hòa máu của anh" Thiên Tỉ dìu Tuấn Khải vào phòng vệ sinh. Trao cho anh bàn chải đã được phết kem sẵn và chỉ cho anh mọi thứ trước khi ra khỏi phòng.

"Lúc trước để gọi em đi học, tụi anh thiếu điều phải dỡ cả nốc nhà của em. Giờ thì sao, em ngày nào cũng thức lúc 6h và đồng nghĩa với việc anh phải thức đúng giờ ấy. Làm ơn đi mà Thiên Thiên , anh có thức thì cũng chẳng làm được gì"

"Anh lại lây cái tính càu nhàu của Vương Nguyên rồi đấy. Đợi khi em làm xong, em sẽ cho anh ngủ" Thiên Tỉ kéo anh lại giường và buộc anh phải ngồi và để 2 chân thòng xuống sàn trước khi anh tiếp tục càu nhàu

"Em lại muốn giở trò gì đây"

"Hôm qua Chí Hoành đã đưa cho em một cuốn sách rất hữu ích về cách điều hòa máu. Anh chỉ cần ngồi yên là được" Thiên Tỉ ngồi bệch xuống sàn tiếp tục công việc của mình

"Em đang làm gì vậy!" Tuấn Khải la lên khi cảm thấy nhồn nhột ở lòng bàn chân

"Trong sách nói, chỉ cần thoa một ít dung dich thuốc vào lòng bàn chân sau đó xoa đều thật đều rồi ấn mạnh nhiều lần. Như thế chẳng những giúp đều hòa được máu mà còn phát hiện ra anh có vấn đề về đường ruột không đấy. Anh để yên chân mình coi huynh"

"Em đâu cần phải làm thế Thiên Thiên " Tuấn Khải tuy không nói nhưng anh luôn cảm động vì những gì Thiên Thiên đã làm cho anh. Rốt cuộc thì vì cái gì mà cậu đối xứ tốt với anh như thế.

"Sao lại không cần. Bất cứ đều gì có lợi cho anh thì đều cần thiết hết"

"Em bỏ ra nhiều thời gian với anh như thế này thì đam mê của em, em đã vứt đi đâu rồi, việc tập nhảy của em sẽ như thế nào?"

"Tập nhảy ??? Em học nó là vì có người đã từng nói với em "trông em thật đẹp kia đang tập nhảy ạ!". Nhưng giờ thì người đó đã không thể khen em nữa cho nên em chỉ múa lại khi người ấy có thể khen em."

"Yaaaa...ai là người có thể khiến Thiên Thiên bé nhỏ của anh hi sinh mọi thứ chỉ vì một lời nói như thế nhỉ?"

Tuấn Khải mỉm cười trêu ghẹo trong khi Thiên Tỉ chỉ có thể cố gượng cười "Anh thật sự không nhớ những gì đã từng nói với em sao Tuấn Khải. Hay từ bấy lâu nay, tâm trí anh chỉ lắng đọng lại mọi lời nói của Hạ Mỹ Kỳ . Hay thật, vậy mà em đã coi nó như mục tiêu sống của đời mình đấy anh ạ"

"Thiên Thiên. Sao em không nói gì thế?"

"À không có gì, em chỉ là đang chuyên tâm vào việc đọc các chỉ dẫn tiếp theo trong cuốn sách này thôi. Giờ thì anh có thoải mái chút nào không?" Thiên Tỉ thả 2 chân Tuấn Khải vào chậu nước ấm đã pha sẵn.

" cám ơn em, Thiên Thiên"

"vì điều gì ạ?"

"vì đã ở bên anh, vì đã không bỏ lại anh một mình" Giọng Tuấn Khải trầm hẳn xuống, Thiên Thiên hiểu anh lại đang nhớ về người ấy

"Mọi người đều bên cạnh anh mà huynh " Thiên Tỉ dựa đầu vào gối Tuấn Khải. Tay quệt nhẹ dòng nước mắt đang rỉ ra khỏi bờ mi.


"Em đang dẫn anh đi đâu vậy Thiên Thiên?"

"Bí mật"

" anh Thiên Tỉ !" Tuấn Khải nghe được tiếng của đám trẻ đang lao nhao chạy về phía anh và Thiên Thiên

"dạo này các em sao rồi, có nghe lời các sơ không?" Thiên Tỉ xoa đầu những đứa trẻ đang bám vấy cậu

"dạ có. Anh Thiên Tỉ , sao lâu quá anh không tới, ở đây ai cũng nhớ anh, các sơ cũng hay nhắc tới anh lắm"

"anh xin lỗi mà, do thời gian qua anh hơi bận. Các em xem hôm nay anh dẫn ai tới đây!"

"a. Chú này là ai thế anh Thiên Tỉ...chú đẹp trai quá đi mất" tiếng những đứa trẻ lại lao xao lên.

"Tuấn Khải . Để em giới thiệu cho anh. Những thiên thần đáng yêu này từ bé đã lớn lên trong nhà thờ với sự nuôi dưỡng của các sơ. Chúng thật sự ngưỡng mộ tài năng của anh lắm"

"Chú ơi! Chú là thợ làm ca sĩ nổi tiếng phải không! Thế thì tụi cháu biết rồi không cần giới thiệu nữa đâu, anh Thiên Tỉ đã kể rất nhiều về chú đó"

"Im nào mấy đứa" Thiên Tỉ nhanh chóng bịt miệng tên nhóc lanh lợi trước khi nó nói lộ ra cái gì đó không nên

"Em nói gì với bọn trẻ vậy Thiên Thiên?"

"Em chỉ nói là em có một người anh trai rất tài giỏi. Và từ lâu chúng đã muốn được gặp anh và nghe anh hát nhưng anh quá bận. Giờ thì anh rãnh rồi, hãy giúp em hátcho bọn nhỏ nhé huynh"

"Em quên anh đang trong tình trạng nào à Thiên Thiên?"

"Huynh . ở đây chỉ có 3 đứa trẻ sáng mắt. Còn lại là những em nhỏ khiếm thị bẩm sinh. Nhưng anh xem, anh không cảm nhận được những đứa trẻ này vẫn đang sống rất vui tươi sao?"

"Nhưng....em muốn anh phải làm sao để hát cho lũ trẻ khi anh hoàn toàn không thấy gì?"

"Cảm nhận. Chẳng phải hát là phải cảm nhận sao anh Huynh . Hãy dùng cảm nhận của anh thôi !"

"Lại một lần nữa phải nói lời này với em rồi Thiên Thiên , cám ơn em, cám ơn em khiến anh không cảm thấy mình vô dụng."

"có một điều em muốn nhờ anh đấy huynh"

"ya, hôm nay Thiên Thiên lại khách khí nhờ anh đấy, nói xem, chuyện gì nào?"

"đừng cám ơn em. Làm như thế, em cảm giác mình là người xa lạ, rất xa lạ với anh"

"ôi thằng nhóc này, lại có suy nghĩ kì lạ rồi"

"huynh..."

"Ok, Ok, anh biết rồi, không cảm ơn nữa"

"Chú ơi, thế chừng nào chú dạy cho bọn cháu hát sao ạ?"

"Không được rồi mấy em nhỏ, gọi cậu này là anh thì cũng phải gọi anh là anh Tuấn Khải chứ, anh không già đến mức đó đâu?"

"Anh thật sự là già rồi đó thầy Khải " Thiên Tỉ trêu ghẹo anh

"Em dám trêu anh sao Thiên Thiên "

"sao lại không dám chứ ở đây em có đồng mình đấy huynh "

Cả 2 đã ở nhà thờ và dạy lũ trẻ hát . Tuấn Khải giảng dạy trong khi Thiên Tỉ đứng kế bên nhìn anh hát

"Thiên Thiên à, anh không ngờ em lại đến những trại trẻ mồ côi " Tuấn Khải khẽ cười khi cả 2 đang trên xe trở về nhà

"sao nào, trước đây anh luôn nghĩ em luôn là một thằng nhóc quậy phá chẳng làm được việc gì phải không?" Thiên Tỉ cong môi vờ giân dỗi

"đúng là anh đã nghĩ vậy đấy!"

"TUẤN KHẢI!"

"hahaaha đùa thôi. Dĩ nhiên là anh biết em trai anh tài giỏi và lanh lợi như thế nào mà."

"anh nói xạo, làm sao anh biết được chứ?"

" thằng nhóc thật khó chìu. Nói sao cũng không chịu." Tuấn Khải lắc đầu ngao ngán với tính khí của cậu nhóc này "Anh biết vì em là em trai của anh, em trai của Vương Tuấn Khải thì không thể nào là kẻ bất tài được"

"huynh, em còn tưởng anh khen ngợi em, hóa ra là anh đang tâng bốc mình, huynh thật là...hết nói" Thiên Tỉ phì cười.

Tuấn Khải và Thiên Tỉ đùa giỡn suốt chặng đường về nhà. Bỗng chốc Thiên Tỉ nghe tiếng phanh mạnh. Chỉ kịp nhìn phía trước một chia xe đang đâm ngang, không nghĩ ngợi Thiên Tỉ lao sang ôm chặt lấy đầu Tuấn Khải.

RẦM!!!!!!!!!

Tiếng mọi người hoảng loạng. Tiếng gọi hoảng hốt của người tài xế khi nhìn về phía sau, Thiên Tỉ vẫn đang siết chặt lấy Tuấn Khải

"2 vị thiếu gia, 2 vị không sao chứ ạ? Có cần gọi cấp cứu ngay không ạ!"

"Thiên Thiên , chuyện gì đang xảy ra vậy, em có sao không?" Tuấn Khải khẽ đẩy Thiên Tỉ ra khỏi mình sau khi trấn tỉnh đôi chút, anh lo lắng cho Thiên Tỉ, nỗi lo không nói thành lời.

"Tuấn Khải . Em không sao? Anh xem lại coi mình có đau chỗ nào không? Cả anh nữa anh tài xế, anh không sao chứ, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tôi xin lỗi, do đột nhiên có chiếc xe đâm ngang tôi phanh không kịp. ÔI! Thiếu gia , đầu cậu chảy máu kìa"

" THIÊN THIÊN !!!" Tiếng Tuấn Khải vang lên đầy thảng thốt và lo lắng. Anh lần mò sờ vào đầu cậu " là máu sao? Thiên Thiên , em chảy rất nhiều máu" Tuẩn Khải cảm nhận được qua bàn tay ươn ướt của mình

"em không sao oppa, chỉ va chạm nhẹ thôi đừng lo" Thiên Tỉ bụm lấy một phần trán đang rỉ máu của mình. Cậu có thể cảm nhận được một mùi tanh nồng đang phát ra. Thiên Tỉ dần lịm đi với dòng máu tươi chảy dài trên trán

"Thiên Thiên ???? THIÊN THIÊN....MAU GỌI CỨU THƯƠNG? ANH CÒN CHỜ GÌ NỮA HẢ???"

Bệnh viện 12h đêm

" Tuấn Khải ah, cậu về nghĩ đi. Đã ngồi đây từ chiều tới giờ rồi còn gì." Đình Tínkhẽ giọng nhìn vào kẻ mà ai cũng biết đang ngồi cạnh bên giường của Thiên Tỉ

"Làm sao tớ có thể về ngủ khi Thiên Thiên lại đang ở đây. Mà nguyên nhân lại chỉ vì tớ mà ra. Tớ phải có trách nhiệm trong chuyện này" Tuấn Khải trầm giọng

"Trách nhiệm??? TẤT CẢ LÀ VÌ TRÁCH NHIỆM SAO? CẬU Ở ĐÂY CHỈ VÌ TRÁCH NHIỆM VỚI NGƯỜI ĐÃ KHÔNG NGẠI AN TOÀN CỦA BẢN THÂN MÀ HỨNG CHỊU TỔN THƯƠNG VÌ CẬU? KHÔNG MỘT CHÚT TÌNH CẢM NÀO SAO?CẬU CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG VẬY?" Vương Nguyên phẫn uất hét lên.

"cậu đã phản ứng mạnh quá rồi Vương Nguyên " Đình Tín nhanh chân chạy lại kéo Vương Nguyên ra trước khi Tuấn Khải bị Vương nghiền nát

"phản ứng mạnh ư? Rốt cuộc thì các người đang nghĩ cái gì hả?" Vương vẫn không thể giữ được bình tĩnh.

"Vương Nguyên, cậu sao vậy, đương nhiên là tớ ở đây vì trách nhiệm của người được cứu, cũng là trách nhiệm của người anh trai quan tâm chăm sóc em trai rồi, sao cậu lại đột nhiên nổi giận thế" Tuấn Khải hỏi một cách khó hiểu

"ha...hay thật! trách nhiệm của anh trai. Vương Tuấn Khải , mọi người đều gọi tớ là đồ ngốc nhưng tớ thấy người ngốc nhất mới là cậu. Chẳng lẽ từ trước đến nay chúng ta bên nhau, cậu không nhận ra Tiểu THiên y-"

"Vươ..ng..Ngu..yê..n..hu..ynh!" Giọng nói thều thào của kẻ mới tỉnh cắt ngang lời bộc bạch của Vương Nguyên

"Tiểu Thiên " lúc này, mọi người đều hướng mắt về phía cậu

"Em không sao chứ Tiểu Thiên ? Sao này đừng làm chuyện ngốc nghếch như thế có biết không?"

"Ai trong tình trạng của em thì cũng đều làm thế thôi huynh " Thiên Tỉ mỉm cười siết nhẹ tay Tuấn Khải nhằm ngăn anh tự trách mình

"Nhưng dù gì anh cũng là con trai, có đau đớn gì anh cũng chịu được. Tóm lại, anh cấm em sau này hành động ngu xuẩn như vậy" Tuấn Khải nghiêm khắc ra lệnh

"DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ !" lần này là tiếng hét bất chợt của Đình Tín . Vốn từ đầu anh là kẻ im lặng nhất

"huynh...."

"em đã hứa với tụi anh những gì em không nhớ sao?"

"đây chỉ là sự cố thôi huynh, anh không cần phải lo lắng như vậy"

"sự cố? chỉ mới là sự cố thôi mà đã sứt đầu mẻ trán như thế này, em còn muốn gì hơn nữa Tiểu Thiên " đến lượt Nhất Lân chất vấn

"thôi thôi cho tôi xin. Tiểu Thiên vừa mới tỉnh đã phải nghe mọi lời rầy la như thế này cậu ấy sẽ đau đầu chết mất. Mọi người hãy ra ngoài bớt để em giúp Tiểu Thiên thay đồ đã" Chí Hoành nhanh chóng giải vây khi thấy ánh mắt cầu cứu của Thiên Tỉ

Đợi đến lúc mọi người ra ngoài hết Thiên Tỉ những tưởng mình có thể thanh thản mà nghĩ ngơi, ai dè......

"Lại cậu nữa sao Chí Hoành, tớ tưởng cậu hiểu tớ chứ?"

"hiểu cậu, đương nhiên tớ hiểu, hiểu cả tình cảm ngốc nghếch của cậu dành cho Tuấn Khải-"

"Chí Hoành " Thiên Tỉ cắt ngang trong giận dữ "tình cảm của tớ không ngốc nghếch"

"được rồi, coi như tớ lỡ lời, tớ xin lỗi, nhưng cậu hãy nhìn lại mình xem Thiên Tỉ , cậu bao nhiêu tuổi rồi. Đến lúc này cậu còn muốn chạy theo và yêu đơn phương anh ấy như ngày bé sao. Lúc nhỏ, tớ không nói không có nghĩa là mãi mãi không nói. Tớ không muốn bạn thân mình thiệt thòi chút nào. Đặc biệt khi người được cậu hy sinh cho tình yêu này lại không đáng, cô ta đã rời bỏ Tuấn Khải mà không để lại bất cứ lý do gì. Người như thế không đáng đế nhận được tình yêu!"

" Chí Hoành , chính vì Hạ Mỹ Kỳ đã ra đi mà không có lý do, chính vì vậy nên tớ không dám để anh ấy biết tình cảm thực sự của tớ. Lỡ như....lỡ như Mỹ Kỳ ra đi vì một lý do chính đáng, một lý do đáng tha thứ mà cô ấy đã không thể nói ra. Thì lúc đó, chẳng phải người khó xử nhất là Tuấn Khải sao?"

"DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ ! CẬU NGHĨ CHO BẢN THÂN MÌNH MỘT CHÚT ĐI ĐƯỢC KHÔNG? Cậu là ngốc hay giả vờ ngốc. qua cách Mỹ Kỳ đối xử với Tuấn Khải cậu còn không nhận ra, nếu vì lý do nào đó thì cô ta đã bỏ đi từ sớm chứ đâu đợi đến khi Tuấn Khải bị tai nạn và mất đi ánh sáng như thế này. Cho đến cùng cô ta vẫn là kẻ ích kỷ và cậu vẫn là một kẻ ngốc"

"Được rồi mà Chí Hoành. Tớ sẽ nghĩ về việc cậu nói. Giờ thì tớ muốn ngủ. Cậu về với mọi người đi, tớ muốn một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro