Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhiệt độ từ cốc nước thủy tinh cầmtrong tay khiến cậu ấm áp hơn. Thiên Tỉ nhìn theo bóng lưnganh, dường như cốc nước ấm trêntay đã khiến nỗi trống vắng trong cậukhông còn.Cốc nước này có nghĩa là anh quantâm cậu sao?Đáy lòng cậu tràn đầy vui sướng,nhưng đồng thời lại thấy có chút bấtan, nếu lỡ anh chỉ vô tình nhìn thấythì sao?Loại cảm giác lo được lo mất nàythực sự gay go.Bồi bàn đứng bên cạnh thấy Thiên Tỉ nhận lấy cốc nước, mỉmcười, thân thiết hỏi: "Phu nhânVương, cậu có cần em lấy ít thuốcđau dạ dày không ạ?"Thiên Tỉ nhìn lại, khẽ mỉmcười, "Không cần, tôi uống nướcđược rồi. Cám ơn."Bồi bàn lễ độ vòng người đi phía sau.Cửa sổ thủy tinh ánh ra bóng dángThiên Tỉ xinh đẹp diễm lệ.Uống ít nước ấm, dạ dày cậu cũngthấy bớt đau. Lại thêm vài chínhkhách vây quanh Vương Tuấn Khải,tựa như anh mới là chủ nhân đíchthực của buổi tiệc.Thiên Tỉ mỉm cười, ánh mắtcậu nhìn anh nồng nàn tình yêu vàkính trọng.Hít sâu một hơi, Thiên Tỉ cảmthấy trái tim mình rất ấm áp. Cậu vừamuốn dời tầm mắt thì thấy cách đókhông xa có một cô gái đang đi tới.Cô gái đó mặc một chiếc váy dạ hộidài màu oải hương, tà áo buôngthõng một bên, hiện ra vẻ đẹp nóngbỏng, mê người. Màu váy này làm côgái thần bí nhưng lại không mất đi nétdịu dàng nữ tính. Làn váy kết đầy phalê óng ánh bật lên phong cách lộnglẫy và rực rỡ. Cô gái này nhìn quatuổi còn rất trẻ, có lẽ chưa tới bamươi, đường nét ngũ quan là sự hòaquyện giữa hai dòng máu Á Âu. Côgái mang phong thái nhiệt tình củangười phương tây và trang nhã củangười phương đông, mái tóc dài đơngiản xõa sau lưng càng lộ thêm sựthông minh giỏi giang.Thiên Tỉ phát hiện, cô gái nàyrất được hoan nghênh trong giớichính khách. Ngay cả vài người cótiếng trong giới kinh doanh có vẻcũng nhún nhường cô ba phần.Thiên Tỉ đang khó hiểu thìthấy cô gái đó đi về phía Vương TuấnKhải.Tim cậu bỗng đập mạnh hơn, ngóntay mảnh khảnh vô thức báu chặt vào cốc thủy tinh. Không biết vì sao, cậurất hy vọng Vương Tuấn Khải khôngnhìn thấy cô gái đó, vô cùng khôngmuốn.Chỉ tiếc, trời cao không thấu nỗi sợtrong lòng Thiên Tỉ . Cậu thấyrõ ràng Vương Tuấn Khải xoayngười, cô gái kia tiến lên, hết sứcmạnh dạn chủ động ôm anh. VươngTuấn Khải tuy rằng không đáp lạinhưng cũng không cự tuyệt, khóemiệng anh vẫn duy trì độ cong màchính khách nên có, cười mà nhưkhông cười.Rõ ràng hai người họ vô cùng cậucùng thân quen. Nét mặt cô gái trànđầy tình cảm nồng nhiệt mà Thiên Tỉ rất quen thuộc, loại tình cảmmà cậu thường gặp ở chính bản thânmình. Cậu thấy Vương Tuấn Khảinhìn cô gái bằng ánh mắt chan chứanhu tình, tiêu biểu của say đắm vàchiếm hữu. Rồi cậu lại thấy cô gái đóhết sức tự nhiên khoác tay anh, hầunhư cả người cô gái dán sát vàongười Vương Tuấn Khải, chỉ cầncánh tay anh khẽ động thì sẽ chạmđến bộ ngực đầy đặn của cô gái.  Cô gái lén nói gì đó vào tai VươngTuấn Khải, nụ cười từ đôi môi đỏmọng của cô gái có thể nhấn chìmbất cứ người đàn ông nào. VươngTuấn Khải nghe xong, môi mỏng anhkhẽ cong, vẻ mặt ngầm đồng ý.Trái tim v cũng theo độcong trên môi Vương Tuấn Khải màkinh hoàng, từng cơn đau ùa vào lòngcậu. Cậu rất muốn tiến lên kéoVương Tuấn Khải lại, thế nhưng đôichân cậu như bị đóng đinh trên mặtđất, muốn động mà không thể.Dường như Vương Tuấn Khải ở phíaxa cũng cảm nhận được cái nhìn trântrân của cậu, anh giương mắt nhìnthẳng qua bên này. Ánh mắt anh vẫnsâu thẫm như đại dương nhưng lạidọa Thiên Tỉ sợ, cậu cuốngquýt dời tầm mắt, xoay người nhìn rabóng đêm ngoài cửa sổ. Nhịp tim cậuđập mạnh vào màng tai, đau đớn cảcõi lòng. Chưa được bao lâu thì cô gái đó liềnkéo Vương Tuấn Khải rời khỏi đạisảnh câu lạc bộ.Thiên Tỉ không kìm được quayđầu lại, chỉ còn thấy bóng lưng củaanh.Cao lớn, mờ nhạt.Cậu có nên đuổi theo phía trước, chíít cũng hỏi anh một câu, cô ấy là ai?Chỉ tiếc cốc nước ấm cầm trong tayđang run bần bật, Thiên Tỉ vẫnkhông có dũng khí để tiến lên trướcgiành lại chồng mình.Đêm tiệc này, chưa bao giờ thuộc vềcậu, không phải sao?Dạ dày cậu lại bắt đầu đau buốt từngcơn, so với vừa rồi, lần này càngthêm không đúng lúc. Thiên Tỉ vịn cửa sổ, cảm giác mệt mỏi chưabao giờ có bủa vây cậu, ánh mắt nhìnVương Tuấn Khải sớm đã không còntiêu cự, thật lâu cũng không cách nàodời đi."Cô ta là Hạ Đồng, đương nhiên, đâylà tên tiếng trung cô ta tự đặt chomình. Cô ta còn có một tên gọi khácrất êm tai Vera Jador." Một giọng nóiôn hòa đột nhiên vang lên cạnh cậu,ngữ khí vô cùng thong thả, tựa như vịngọt thanh nhẹ của hoa cúc.   Mọi lực chú ý của Thiên Tỉ đềudồn vào Vương Tuấn Khải, khôngngờ có người đi tới, cậu ngây ngườimột lúc lâu rồi mới quay đầu nhìn. Làmột người đàn ông mặc âu phục, caolớn như Vương Tuấn Khải, nhìn đãngoài bốn mươi. Ngoại hình ngườiđàn ông này không anh tuấn nhưngông có sự tự tin và vững chãi của mộtchính khách, khiến người khác khôngthể coi nhẹ sự hiện diện của ông.Người đàn ông này nhìn quen mắtnhưng trong lúc nhất thời Thiên Tỉ không nhớ đã thấy ở đâu.Người đàn ông thấy cậu nhíu màynghi hoặc, khẽ mỉm cười, đưa tayhướng về cậu, "Chào Vương phunhân, tôi là Giả Ny."Giả Ny?Tên này tựa như sét đánh nổ tungtrong đầu Thiên Tỉ . Cậu nhanhchóng liên tưởng người đàn ôngtrước mắt này với bộ trưởng kinh tếđối ngoại mà cậu thường thấy trên tivi, à không, nói đúng hơn thì lần nàyông có giữ chức được hay không vẫncòn là ẩn số."Hóa ra ngài là bộ trưởng Giả, vừa rồithật thất lễ." Thiên Tỉ vội vãđáp lại cái bắt tay của ông.Giả Ny nhìn qua đúng là người từngtrải sóng to gió lớn, nụ cười ông hài hòa nhưng không ấm áp, ánh mắtông nhìnThiên Tỉ trước sauđều lộ rõ say mê, "Từ lâu đã nghe nóihai người co của gia đình điều chếhương họ Triệu xinh đẹp như hoa.Ngày hôm nay tận mắt trông thấy,thực đúng là vinh hạnh."Quả nhiên rất xinh đẹp, cậu chỉ đứngở đây, liền như hoa lan lặng nở tronghang tối, rực rỡ tỏa sáng."Bộ trưởng Giả quá khen rồi ạ."Thiên Tỉ lịch sự đáp, tronglòng không khỏi cẩn thận, "Gia đìnhđiều chế hương chỉ là lời khen ngườingoài dành cho thôi ạ."Đây dẫu sao cũng là tiệc của chínhkhách tổ chức, lời nói nông sâu khólường. Hơn nữa hiện tại, Giả Ny cũnglà một trong những người ứng cử,ngộ nhỡ cậu nói gì đó không thỏađáng sẽ ảnh hưởng đến danh dự củaVương Tuấn Khải.Giả Ni tiếp xúc với vô số loại người,hiển nhiên nhìn ra tâm tư củaThiên Tỉ , cười cười, "Vương phu nhânnói cũng đúng. Người ngoài khi nhắctới gia đình điều chế hương thì chỉnghĩ đến nhà họ Triệu, nhưng vàichục năm trước đây, mọi người đềubiết gia đình điều chế hương thật sựphải là nhà họ Vương. Tôi đến nay ítnhiều vẫn còn nhớ mùi hương của"Đào Túy". Chỉ tiếc rằng tập đoànTriệu thị ngày nay đã không còn làm.""Đào Túy" là tên của một loại nướchoa, cũng là sản phẩm giúp nhà họVương thành danh chỉ trong mộtđêm. Từ lúc đó, nhà họ Vương liềndựa vào kỹ thuật điều chế hương đểquảng bá tên tuổi.Nhà họ Dịch, chính là gia đình củamẹ Thiên Tỉ . Mỗi một ngườinhà họ Vương đều có tình cảm đặcbiệt với nước hoa.Tất cả chuyện này Thiên Tỉ đều nghe từ mẹ.Mọi thứ có liên quan đến nhà họ Triệuvà nhà họ Dịch "Đào Túy" là nước hoa mà mẹ Thiên Tỉ dùng cả cuộc đời để điềuchế. Có người nói hương thơm thanhnhã của nước hoa này bỏ xa đại đasố nước hoa nổi tiếng hiện đang cóngoài thị trường, nó như là nước hoacó hương thơm kéo dài đầu tiên trênthế giới. Chính vì vậy, nhà họ Dịch mới có thể gây được tiếng vang lớntrong nghề. Từ khi đơn đặt hàng ởnước ngoài không ngừng tăng nhanh,nhà họ Vương liền xem sản xuấtnước hoa là nghề chủ lực. Vì toàn bộnguyên liệu nước hoa đều nhập khẩu,nên khi mở rộng kinh doanh, nhà họ Dịch lợi dụng phong thái đó để tiến  nhập vào thị trường nước hoa quốctế. Có thể nghĩ ra lượng sản phẩmtiêu thụ là bao nhiêu.Lúc đó, ba Triệu Tấn Bằng củaThiên Tỉ chỉ là quản lý chịutrách nhiệm hoạt động của nhà họ Dịch, nhưng không ngờ được mẹ Dịch Ánh Vân của Thiên Tỉ coi trọng. Dịch Ánh Vân xinh đẹp,mỗi lần Triệu Tấn Bằng nhìn bà đềumặt đỏ tim đập. Thường xuyên gặpgỡ, giữa hai người nảy nở tình yêusay đắm. Triệu Tấn Bằng từ nhỏ đãkhông cha không mẹ, nhà họ Dịch đối xử với ông như người thân. Bamẹ Dịch Ánh Vân cũng thật tâmthích cậu thanh niên giàu có đẹp trainày, tuy Dịch Ánh Vân là con mộttrong nhà nhưng thuận theo nguyệnvọng của cậu, cho phép hôn sự này.Nhà họ Triệu và nhà họ Dịch saukhi kết thân, Triệu Tấn Bằng càng tíchcực chủ động gánh vác việc kinhdoanh. Tuy rằng, hiếm có được nhàđiều chế hương nào như Dịch ÁnhVân nhưng suy cho cùng thì bà cũngkhông hiểu chuyện làm ăn buôn bán,lại thấy chồng mình dụng tâm nhưvậy, dần dần bà cũng chuyển trọngtâm công việc từ kinh doanh sang giađình. Rất nhanh, việc kinh doanh củanhà họ Dịch được Triệu Tấn Bằngtrông coi càng lúc càng phát đạt,lượng tiêu thụ của mỗi loại nước hoa đều bỏ xa các công ty cùng ngành.Kỹ thuật điều chế hương của nhà họ Dịch nhận được sự đồng thuận từquốc tế nên càng có thêm nhiều côngty nước hoa nổi tiếng muốn mời riêngngười nhà họ Dịch điều chếhương, nhưng đều bị Dịch ÁnhVân khéo léo từ chối.Ba mẹ Dịch Ánh Vân vô cùng hàilòng Triệu Tấn Bằng. Một thời giansau liền đưa hết toàn bộ tài sản nhàhọ Dịch cho Triệu Tấn Bằng quảnlý, thẳng thắn buông hết mọi quyềnhành. Về sau nữa, Dịch Ánh Vâncó thai, Triệu Tấn Bằng càng thươngyêu vợ mình hơn. Ba mẹ Dịch ÁnhVân cũng mỉm cười mà chết. Dịch Ánh Vân một lòng một dạ yêuthương chồng. Sau khi sinh con lớn,bà càng chuyên tâm hơn vào gia đìnhđể Triệu Tấn Bằng toàn quyền quyếtđịnh công việc. Vào năm Dịch ÁnhVân mang thai Thiên Tỉ , TriệuTấn Bằng mở rộng quy mô công ty,ngoại trừ nước hoa còn làm thêmngành khác. Dịch Ánh Vân đã lấyngười họ Triệu, đương nhiên cũngđồng ý đem toàn bộ của cải nhà họ Dịch xác nhập vào tập đoàn Triệuthị. Kể từ đó, vốn liếng và nền móngcủa tập đoàn Triệu thị càng thêmvững chắc.  Tất cả vốn rất hoàn mỹ, mãi cho đếnsau khi sinh Thiên Tỉ đượctám năm.Bạch Sơ Điệp xuất hiện, hoàn toànphá tan yên ổn của nhà họ Triệu. Dịch Ánh Vân đòi ly hôn, Triệu TấnBằng luyến tiếc liền mang tài sản củanhà họ Triệu và nhà họ Dịch  ra uyhiếp. Ý định ban đầu của ông là tốt,chỉ muốn giữ lại quyết định của vợmình, đáng tiếc tính cách Dịch ÁnhVân kiên cường, lại tận mắt thấy cảnhchồng mình và Bạch Sơ Điệp thắmthiết, mặc cho Triệu Tấn Bằng uy hiếpthế nào bà đều kiên quyết ly hôn.Triệu Tấn Bằng hổ thẹn trong lòng,cũng đành buông tay. Dịch Ánh Vân sau khi ly hôn khônglấy bất cứ thứ gì, chỉ dẫn Thiên Tỉ ra đi. Triệu Tấn Bằng cũngthử hằng năm gửi tiền tặng quà cho Dịch Ánh Vân nhưng đều bị bàmắng đến bỏ chạy.Thiên Tỉ luôn không hiểu vìsao khi mẹ ra đi chỉ dẫn theo cậu màkhông phải chị gái. Đến năm lênmười tuổi, cậu mới hoàn toàn hiểuhết dụng tâm của mẹ.Mẹ sinh hai người con, kém nhau haituổi nhưng chỉ có một người thừahưởng thế trội mấy đời của nhà họ   Dịch. Đó chính là khả năng điềuchế hương bẩm sinh.Không sai, nhà họDịch có thể làmông tổ của nghề điều chế hươngkhông phải là ngẫu nhiên, tất cả đềunhờ vào khả năng thiên bẩm mẫncảm với mùi hương của con nhà họ DỊch. Nói cách khác, trời sinh khứugiác Thiên Tỉ rất nhạy, chỉ cầncậu ngửi bất kể mùi hoa nào đều sẽnhớ kỹ trong đầu. Một nhà điều chếhương xuất sắc chỉ cần nhớ ba nghìnnăm trăm loại hương khác nhau, mà Thiên Tỉ từ nhỏ đến lớn có thểphân biệt nhanh chóng hơn nămnghìn loại hương khí. Đương nhiên,dựa vào mũi thì không thiếu ngườilàm được như vậy. Khả năng lớn nhấtcủa Thiên Tỉ chính là cậu cóthể ngửi ra ý nghĩa của nước hoa màcậu chưa từng biết đến sự tồn tại củanó. Đây là tài năng bẩm sinh mà chịgái cậu Triệu Vy không có. DỊch Ánh Vân luôn tin rằng chỉ cầnđào tạo Thiên Tỉ chuyênnghiệp, thì cậu có thể dùng ý niệm, trínhớ và tình cảm để sáng tạo ra loạinước hoa mà cậu muốn, trở thànhnhà điều chế hương đáng mặt bậcthầy.Tiếc rằng, bóng ma thời thơ ấu đã lưulại vết tích rất sâu trong lòng Thiên Tỉ . Mỗi khi ngửi thấy mùi nước hoa, Thiên Tỉ có thể nhớ tớicảnh ba mẹ cãi nhau. Vì vậy tới tậnngày hôm nay, với nghề này Thiên Tỉ đều thấy rất mâu thuẫn.Không biết là Triệu Tấn Bằng hiểutâm tư con gái hay là nỗi thẹn tronglòng với Dịch Ánh Vân mà kể từsau ngày ly hôn, tập đoàn Triệu thịliền không còn làm về nước hoa, thàrằng phải tốn nhiều tiền đầu tư vàongành nghề khác.Cùng với việc Triệu Tấn Bằng khôngtiếp tục kinh doanh nước hoa, "ĐàoTúy" cũng dần trở thành huyền thoại.Về sau, người bên ngoài cũng chỉ biếtcó một loại nước hoa tên là "ĐàoTúy" sớm đã thất truyền, cũng khôngai biết nguồn gốc của "Đào Túy", mà Thiên Tỉ , cậu con trai đượctrời phú cho khả năng đặc biệt, bàcũng tận lực che đậy.Cho nên, khi Thiên Tỉ ngheGiả Ny nói thì kinh ngạc muôn phần,suy cho cùng hiện tại rất ít người biết"Đào Túy" vốn là do nhà họ Dịch tinh chế.Cậu mỉm cười, khẽ nói: "Bộ trưởngGiả có lòng."Giả Ny thấy cậu không muốn nhiềulời, hiển nhiên không tiện hỏi thêm,nhưng cũng không nỡ tách rời ngườiđẹp như vậy, liền cười nhã nhặn,  "Chức bộ trưởng này có giữ đượchay không vẫn còn là một ẩn số. Cậuphải biết rằng chồng cậu không phảingọn đèn không nhiên liệu, tuy nóiđằng sau tôi có vài tập đoàn tài chínhhỗ trợ, nhưng phía sau Vương TuấnKhải chính là nhà họ Triệu của cậu,bàn về tài lực tôi liền thua.""Bộ trưởng Giả nói vậy là sao ạ?" Vẻmặt Thiên Tỉ vẫn yên ổ nhưcũ, khóe miệng cong lên nụ cười hiềnhậu như nước, "Chức bộ trưởng kinhtế vốn gần gũi với các công ty nên tôicho rằng ý dân mới là nhân tố quyếtđịnh. Cố gắng hoàn thiện chức trách,đây là cách tốt nhất để thuyết phụcdân chúng.""Được, một câu cố gắng hoàn thiệnchức trách. Vương phu nhân quảnhiên nổi bật, lời nói đáng giá ngànvàng." Giả Ny khẽ cười, "Chắc hẳnVương phu nhân cũng biết, tôi đangchịu cùng một cáo buộc của quốc hội.Trong giới chính trị biến hóa khólường này, rốt cuộc là người làm hayý trời, không ai có thể nói chính xác.Hơn nữa, Vương Tuấn Khải chồngcậu cũng rất có mánh khóe chính trị,sở trường nhất của anh ta chính là lôikéo lòng người, muốn tôi bại dướihậu bối này, thực sự là không camlòng." Thiên Tỉ không muốn cùngông tiếp tục đề tài này, điềm đạm nói:"Tôi chỉ là một cô gái trẻ, không candự vào chính trị đại sự. Con người tôinghĩ rằng mọi thứ chỉ cần cố gắng hếtmình thì phán quyết của ông trời chắcchắn tốt, của mình cuối cùng vẫn làcủa mình, không phải của mìnhcưỡng cầu cũng không được. Bộtrưởng Giả, ngài nói phải không ạ?Giả Ny gật đầu, thấm thía nói: "Ngàyhôm nay lần đầu gặp cậu, tôi thực sựrất cảm phục. Cậu tuổi còn trẻ đã cóthể hiểu rõ vinh hoa quyền quý,không ỷ vào quyền thế, quả là đángkính phục. Chỉ tiếc rằng, Vương TuấnKhải không xứng với cậu."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro