Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Chương Trọng Phẩm mang cậu về nhà, không hiểu tại sao, Thiên Tỉ kiên trì muốn sinh hoạt tự lập. Không lay chuyển được ý chí của cậu, Chương Trọng Phẩm đành phải tìm một căn nhà nhỏ cách chỗ ở của mình không xa, nói là lễ vật mừng cậu ra ở riêng, nhưng thật ra là thay Thiên Tỉ mua luôn căn nhà đó. May là Thiên Tỉ đơn thuần cũng tin đây là lễ vật của Trọng Phẩm đại ca thật. Nếu không, dựa vào tính cách của cậu, đánh chế cậu cũng không nhận.

Trọng Phẩm mở một tiệm sách nhỏ, để cho cậu làm luôn ở chỗ mình. Nhưng y thật sự không nghĩ Thiên Tỉ lại giấu y đi làm tại một quán cà phê. Chương Trọng Phẩm thực sự nổi giận. Y không hiểu tại sao Thiên Tỉ phải làm việc nhiều như thế? Cậu cần dùng tiền sao? Chẳng nhẽ làm việc tại tiệm sách vẫn không đủ?

Vì chuyện này mà hai người họ tranh luận gay gắt. Cuối cùng Thiên Tỉ về giận dỗi mà chạy ra ngoài, thiếu chút nữa thì bị xe đụng. Vì vậy Trọng Phẩm  không thể không nhượng bộ mà để cho cậu đến quán cà phê kia làm việc.

Công việc ở đây thật ra rất vất vã, vừa phải đi hết bàn này đến bàn khác thu dọn chén cốc, giấy mảnh, lại phải phục vụ  mọi yêu cầu của khách hàng, làm cho họ cảm thấy thoải mái dễ chịu. Gạt tàn thuốc đầy phải thay cái mới, nước rớt trên bàn phải lau sạch, ly cạn phải rót thêm nước, còn có đủ loại yêu cầu đợi nhân viên phục vụ đến làm. Đặc biệt là Thiên Tỉ có thân hình nhỏ nhắn, khiôn mặt khả ái dễ thương, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười tươi sáng, vì vậy khách đặt biệt chỉ tên cậu đến phục vụ. Thiên Tỉ chạy ngược chạy xuôi, mỏi mệt mà không có giây nào được nghĩ. ( Merry: Tội con má quá huhu )
-------------------------------------------------------

" Vương tiên sinh... bây giờ tôi đi gọi mấy cô gái đến phục vụ ngài...ngài thấy thế nào?"

Vương Tuấn Khải vẻ mặt chán ghét nhìn tên nam nhân nữa người treo trên người mình. Nếu không phải vì cuộc làm ăn này, hắn đã sớm một cước đá văng tên này ra xa rồi, ở đâu mà còn cho phép hắn bám trên người mình? Bây giờ lại muốn gọi nữ nhân cho mình? Hừ! Vương Tuấn Khải ta còn thiếu đàn bà đến nổi phải cần đến mấy nữ nhân ghê tởm đó hay sao?

Vương Tuấn Khải đem con gấu Koala đang dính trên người ném cho tên quản lí ở đằng sau.

"Từ quản lí, anh tiếp đãi vị khách hàng này đi, cố gắng thoả mãn hắn mọi yêu cầu của hắn, chi phí cứ đến phòng tài vụ mà lấy, tôi có việc phải đi trước!"

"Nhưng mà....Tổng...Tổng giám đốc..."

Quản lí đáng thương của chúng ta tuy dám kháng nghị nhưng cũng bị lơ đẹp, Vương Tuấn Khải đã lạnh lùng bỏ rơi trợ lí của hắn mà đi xa rồi.

Trời mưa không ngừng. Vương Tuấn Khải tùy ý đi trên đường lại trở thành hiện tượng lạ của khô phố. Thân hình Vương Tuấn Khải đặc biệt bắt mắt, tóc dài quá tai tùy ý rũ xuống một bên trán, đôi mắt phượng sáng ngời tinh quang, lông mày rậm dài, khí khái bức người cùng dáng vẻ cao ngạo, tất cả hợp thành một bức tranh " mỹ nam dưới mưa ". Người đi đường thấy hắn đều không tự chủ được mà xì xào tán tụng.

Vương Tuấn Khải đối với chuyện này đã tập mãi thành thói quen, hiện tại xem như bắt được thời cơ nhàn hạ giữa lúc bề bộn. Thật vất vã mới có được một buổi tối nhàn rỗi, có thể nghĩ ngơi, không nắm chắc cơ hội này thì thật uổng phí.

"Chết tiệt..."

Đưa tay vuốt nước mưa đọng trên mặt, Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa tựa hồ ngày càng dày. Ău phục đắt đỏ trên người không thấm ướt, nhưng nhìn bầu trời mưa lại làm cho hắn có cảm giác buồn bực.

Phải tìm một chỗ tránh mưa! Trong đầu hiển hiện ý nghĩ này, Vương Tuấn Khải quét mắt hai bên đường, tùy ý thoáng nhìn, trông thấy một quán cà phê network, ngẩng đầu nhìn tên tiệm.

"MiMic sao...?"

Khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười quỷ dị, Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước vào.

"Hoan nghênh quý khách! Ngài tới một mình sao?"

Giữa đống tạp âm ồn ào trong quán,  một giọng nói trong suốt như tiếng chuông gió nhưng mềm mại dội vào bộ não của Vương Tuấn Khải. Ý đồ mang theo lạnh lùng vào quán để thị sát ban đầu bỗng dưng biến mất không còn tâm hơi, Vương Tuấn Khải không hiểu tại sao lại thay đổi thành ôn hòa, hoài nghi nhìn về phía phát ra âm thanh ấy.

Trước mặt là một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, làm cho anh có cảm giác bị ánh sáng ấy làm lóa mắt.

"Quý khách?"

Vương Tuấn Khải thất thần nhìn chằm chằm nam hài thanh tú có chút trẻ con trước mặt, não bộ đình chỉ mọi hoạt động, tiến vào cõi thần tiên nào đó. Thẳng đến khi cái âm thanh mê người kia lại lần nữa nhẹ nhàng bay vào trong tai, Vương Tuấn Khải mới hồi phục tinh thần.

"Một phòng VIP"

Vương Tuấn Khải đáy lòng không vui phát hiện, lúc hắn mở miệng, trong mắt nam hài kia lại mang theo chút e sợ. Đáng giận, ta đáng sợ như vậy sao?

"Phòng VIP sao? Vâng, vậy mời ngài đi theo tôi."

Vẫn là mang theo bộ dáng tươi cười lễ phép, nam hài bước nhanh hướng tới phòng VIP. Nhìn nam hài nhỏ nhắn cao chưa tới bả vai mình, Vương Tuấn Khải mỉm cười. Thật thú vị! ( Merry: câu này quen lắm na )

"Xin hỏi ngài có muốn chỉ định nhân viên phục vụ đặc biệt nào không?"

Vương Tuấn Khải đáy mắt xẹt qua một tia sáng. Hắn bỗng nhiên đứng lại, một tay nắm chặt vai nam hài, làm cho cậu quay đầu lại, tức giận phát hiện trong mắt tiểu gia hỏa này ý sợ hãi lại càng sâu sắc thêm. Mắt lướt qua bảng tên trước ngực cậu.

"Thiên Tỉ phải không? Cậu họ gi?"

"...Dịch." E dè trả lời.

"Tên đầy đủ?"

"Dịch...Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Dịch Dương Thiên Tỉ sao? Tốt, tôi chỉ định cậu!"

Nhút nhát gật đầu, Thiên Tỉ tránh được ánh mắt của Tuấn Khải, mở cửa vào phòng, Vương Tuấn Khải ung dũng đi vào.

"Xin hỏi ngài có muốn uống chút gì không?"

Tiểu gia hỏa này tại sao lại không dám nhìn mình? Vương Tuấn Khải nội tâm buồn bực, hắn lập tức không chút khách khí nắm lấy cầm Thiên Tỉ, khiến cậu ngẩng đầu.

"Tại sao cậu không nhìn tôi? Chẳng nhẽ cậu không biết nói chuyện mà không nhìn vào mắt người khác là thiếu lễ phép sao?"

Thiên Tỉ bởi vì động tác đột ngột của vị khách trước mặt hù đến mà ngây ngốc tại chỗ. Thật lâu sau đó, Vương Tuấn Khải mới kinh ngạc phát hiện trong mắt tiểu gia hỏa kia phát ra lệ quang.

Có người có thể không chớp mắt mà nước mắt cũng chảy ra hay sao?... Không đúng! Bây giờ không phải là lúc để ý cái này!

Vương Tuấn Khải phát hiện, từ khi vừa vào cửa nhìn thấy tiểu đông tây này, cả người hắn đều trở nên kỳ dị. Tỉ như hiện tại, chỉ vì người này không nhìn hắn mà không khống chế được tức giận. Mình đây là xảy ra chuyện gì? ( Merry: Êu rồi giề...)

Tay không tự giác buông lỏng lực đạo, Thiên Tỉ lập tức ngã ngồi xuống, mặt chôn ở hai tay khóc nức nở.

"...Đúng, thực xin lỗi...Tôi sai rồi...hức hức...Tôi sai rồi...Thực sự xin lỗi...Xin hãy ta thứ cho tôi...Xin đừng đáng Thiên Thiên...Ô ô...Đừng đánh Thiên Thiên mà....ô...ô...."

Đánh tiểu hỏa này sao? Cậu ta đang nói cái gì vậy?
__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro