Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Min đền cho m.n nha.......cái Chương nài dài nhất thế kỷ.....đọc mỏi mồm nhá......=.="
Cơ mờ đọc xong thỳ cho Min pt m.n đọc cái Chương nài trong bao lâu nha......Min bỵ tò mò.....

Cơ mờ hoy....nhảm đủ gòy vô fic hoy.......:)))

__________________________________________________________________________


  KTV vô cùng náo nhiệt, mười mấy người vừa ngồi vừa đứng để hát.

Mọi người để Micro thành một dàn, tiếng cười, tiếng cãi nhau, tiếng nhạc, ầm ĩ tạo thành một thế giới vui nhộn.

Mấy chai bia đã hết, cảm xúc của mọi người có thể là đã lên đến đỉnh cao nhất.

Thiên Tỉ ngồi ở gần cửa góc bên ngoài, mà Vương Tuấn Khải lại bị bao vây ở bên trong, trái phải đều bị Vương Nguyên và các người đẹp quảng cáo vây quanh.

Giọng hát của Vương Tuấn Khải rất ôn hòa, giọng thấp mang chút tang thương, âm cao như đi vào lòng người. Anh thích hát tình ca, cũng giống con người anh, ôn nhu đa tình, thật sự rất dễ dàng làm động lòng phái nữ.

  Thiên Tỉ chỉ cần ngồi một bên lẳng lặng nghe anh hát, đã cảm thấy thỏa mãn. Bởi vì cậu chưa từng nghĩ, họ sẽ có một ngày gặp lại nhau.

Tất cả dường như đều là một giấc mơ, anh đang ở rất gần cậu, nhưng cậu không hi vọng có thể gần anh thêm chút nữa.

Đó đã là chuyện cách đây rất lâu, ký ức trong ánh đèn vàng, dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Bốn năm trước, cậu vừa tốt nghiệp đại học, vào một công ty máy tính làm trợ lý kế toán, Vương Tuấn Khải vừa xuất ngũ trở về, cùng làm việc trong công ty về lĩnh vực internet.

Anh có phong thái mê người, khiêm cung lễ độ, Vương Tuấn Khải như cơn lốc xoáy trong công ty. Không chỉ có phái nữ ái mộ anh, Giám đốc thích anh, đến cả những người lao công cũng khen anh không dứt miệng.

Bất quá những nữ đồng nghiệp đều chỉ có thể cắn răng nuốt hận, bởi vì anh rất nhanh chóng đã cùng nữ Giám đốc kết giao, tâm tư đều đặt vào người phụ nữ hạnh phúc ấy, mà Thiên Tỉ cũng chỉ có thể vụng trộm thầm mến, vụng trộm nhìn anh, tìm bóng dáng anh…

Ngày đó cậu đi pha trà, không nghĩ tới Vương Tuấn Khải đã ở phòng trà.

Phòng trà ngập mùi cà p hê, còn môi anh hơi nhếch lên với một ý cười.

Tuy rằng khi còn học cậu đã từng kết giao với bạn trai, anh em tốt cũng có vài người, nhưng không biết tại sao, thấy Vương Tuấn Khải, cậu giống như trở lại tuổi mười bảy ngây ngô, khiến cậu thấy mình thật ngốc nghếch.

Bởi vì cậu vụng trộm thầm mến người con trai trước mặt, cậu nhanh chóng bị làm cho bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ miễn cưỡng cười với anh một cách lễ độ.

Cậu vội vã đặt ly trà vào xuống dưới bình, ban đầu dự định ấn nước ấm, nhưng không cẩn thận ấn vào nước nóng, sau đó lại càng không cẩn thận, tay phải ấn nút, để nước nóng dội thẳng vào tay trái, thảm cảnh đã xảy ra như vậy….

   “A!” Tay trái của cậu bị nước nóng làm bỏng, dù không đau lắm, nhưng cậu vẫn chảy nước mắt. Cậu từ khi sinh ra đã hay khóc, nước mắt dường như lúc nào cũng chảy được, không chỉ khóc khi xem phim, đọc tiểu thuyết cũng khóc, cho là nhìn thấy một người ăn xin trên đường, cậu cũng phải lén lau đi một hai giọt nước mắt, mọi người đều nói cậu tâm địa tốt, nên đặc biệt cảm tình.

Vương Tuấn Khải vội vàng đặt cốc cà phê xuống đi tới, không nói gì liền cầm cổ tay cậu, trước sự ngạc nhiên của cậu, anh kéo cậu đến trước bồn rửa tay, bật vòi nước, đặt bàn tay cậu dưới làn nước lạnh.

Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh hẳn đã thấy bộ dạng ngu ngốc của cậu rồi. Cậu vừa thẹn vừa mắc cỡ, nước mắt càng rơi nhiều.

“Đau lắm sao?” Anh nhíu mày hỏi.

Thiên Tỉ lắc đầu, chính tại mình vô dụng, anh không cười cậu thì sao cậu lại khóc.

Vương Tuấn Khải cho tay vào trong túi lấy khăn tay, đưa ra trước mặt cậu.

 

  “Lau nước mắt đi!”

Anh cái gì cũng không nhiều lời, cũng không giễu cợt tính hay khóc của cậu, một tay nắm tay cậu, một tay cầm khăn.

Cậu cúi đầu cầm khăn tay, không dám nhìn ánh mắt thâm sâu của anh.

Đây là lần đầu cậu tiếp xúc với anh, nhưng hiển nhiên anh cũng không để tâm, bởi vì với bất cứ người phụ nữ nào, anh cũng đều làm như vậy…..

“Thiên Tỉ lại chọn bài hát đi, đừng có chỉ nghe như vậy!”

Tiếng Vạn Đại Phú kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ miên man, những người đồng nghiệp nhiệt tình đưa danh sách bài hát đến trước mặt Thiên Tỉ.

“A…. Tôi không hát đâu.” Cậu không còn nhớ đã bao lâu mình không nghe nhạc, hiện tại lưu hành ca khúc gì, cậu không hề có chút khái niệm nào.

“Có bao giờ hát hợp ca không?” Vương Nguyên không buông tha cậu.

“Đương nhiên, mình mỗi ngày đều hát với con mình.” A! Nếu không hát chắc không thể yên rồi. Thiên Tỉ đành nhận lấy tập danh sách.

Vốn định chậm rãi như vậy cho thời gian trôi qua, nhưng bên tai thỉnh thoảng có người nhắc nhở cậu, muốn cậu chọn mau mau một chút.

Đột nhiên có một bài hát đập vào mắt cậu, chậm rãi đâm xuyên vào trái tim cậu….

Cậu chọn bài ấy, nhờ các đồng nghiệp hát cùng.

“Đơn ca đi.” Vạn Đại Phú bất chợt nói.

“Đúng vậy! Mọi người đều thích nghe cậu hát, ca khúc này có đã lâu rồi, không cần phải hợp ca, một mình cậu hát là được.” Vương Nguyên nhanh nhảu nói.

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ ngồi bên cạnh, thật trùng hợp! Bài hát cậu chọn cũng là bài mà anh thường hát khi đi KTV, không nghĩ cậu cũng thích bài hát ấy.

Tiếng nhạc vang lên, bởi vì là Thiên Thỉ hát, không gian trong thoáng chốc trở nên im lặng mọi người cùng chuyên chú nghe, bởi vì chuyện này có thể nghe để kể cho hậu thế, đợi Thiên Tỉ cùng mọi người ra ngoài, chỉ sợ phải chờ đến mấy trăm năm sau!

Thiên Tỉ cầm micro, đối mặt với màn hình tivi, bởi cậu ngồi ở góc trái ghế sofa, khuôn mặt hoàn toàn giấu trong ánh đèn mờ ảo, mọi người không thể nhìn rõ mặt cậu.

Miệng cất lời hát, nước mắt lặng lẽ đong đầy khóe mắt, bài này cậu từng cùng anh hát, nay anh vẫn đang ngồi đây, nhưng chỉ còn một mình cậu hát bài tình ca bi thương này.

Cậu tưởng dã đem nước mắt trôi vào tận trong tim, tôi luyện nhiều năm như vậy, tại sao cậu vẫn dễ khóc như vậy?

Cậu không dám quay đầu lại, không dám nhìn sang anh đang ngồi ngay phía bên phải, không muốn anh nhớ lại ngày cậu bị bỏng ấy!

Hát được một đoạn, nước mắt cậu đã lăn dài, cậu đặt micro xuống.

“Tôi đi toilet.” Cậu vội vàng nói, mặc kệ sự ngạc nhiên của các đồng nghiệp, cậu chạy ra khỏi phòng KTV.

Thiên Tỉ vừa chạy ra, Vương Tuấn Khải cũng đứng lên. “Tôi cũng đi toilet.”

Bởi vì là tiểu mĩ nhân, không ai hoài nghi hành động của Vương Tuấn Khải, dù sao Thiên Tỉ cũng đã kết hôn, mọi người vẫn vui vẻ ca hát.

Vương Tuấn Khải không biết tại sao mình lại đuổi theo, đợi đến khi nhận ra, anh đã đứng ngoài cửa toilet.

Anh không làm phiền cậu, lặng lẽ đứng một bên, nhìn cậu đứng ở trước bồn rửa tay nhẹ nhàng lau nước mắt, động tác này có cái gì vô cùng quen thuộc làm tim anh đau nhói.

Giọng hát của cậu không hoàn mỹ, nhưng lại đem lại cảm giác xao xuyến, khiến anh động lòng.

Chẳng lẽ cậu có nỗi đau gì trong lòng?

Kỳ lạ là nước mắt cậu, sự thương tâm của cô, lại làm cho anh đau lòng đến thế?

Thiên Tỉ mở vòi nước, dùng tay vốc nước lạnh, sau đó vã lên mặt, giúp bản thân mình tỉnh táo lại một chút, để tình cảm lấn át như vậy sẽ làm hỏng mọi chuyện.

Hít thật sâu, cậu nhìn lại mình trong gương, cố gắng điều hòa hơi thở, buộc nước mắt ngừng chảy.

Vốn nghĩ sau khi làm papa sẽ trở nên kiên cường hơn, không ngờ lại vẫn vô dụng như vậy. Tưởng đã tự biến mình thành sắt đá, không ngờ vừa thấy anh lớp tường bảo vệ lại hoàn toàn sụp đổ.

Cậu tự giễu mình trong gương, mới chỉ là một bài hát, lại làm cậu khóc lóc thế này.

Sửa sang lại một chút, dùng giấy vệ sinh lau hết nước mắt trên mặt, cô khẽ hấp háy mắt, may là ánh điện ở KTV rất tối, những người khác chắc sẽ không nhìn ra dấu vết nước mắt của cậu.

Vừa ra khỏi toilet, ở khúc quẹo, không ngờ thiếu chút nữa đâm sầm vào một người.

   “Anh….” Thiên Tỉ sợ hãi lùi lại vài bước.

  “Xin lỗi, làm cậu hoảng sợ rồi, tôi cũng định đi toilet.” Vô tình làm cậu sợ hãi.Vương Tuấn Khải vội vã thanh minh.

“Không có, anh không làm tôi sợ.” Cậu có chút không tự nhiên cúi đầu. Anh có thấy bộ dạng cậu khóc không? Cậu chưa kịp nghĩ, thì tiếng điện thoại đã reo lên.

“Hm? Tề Vĩ…. Sao anh lại gọi? Cái gì! Thiên Ngọc (hí hí....Min lại đk xuất hiện....:)) đem Tiểu Khải cho anh…. Được được, mười lăm phút sau gặp nhau dưới lầu.” Vì bảo bối, cậu khi ra ngoài cũng không lúc nào rời điện thoại, đề phòng có chuyện khẩn cấp cần liên lạc.

Vương Tuấn Khải ở bên cạnh, không phải muốn nghe lén điện thoại riêng tư của cậu, chẳng qua anh còn chưa đi vào toilet, cậu cũng không có ý định tránh đi, anh liên quang minh chính đại nghe xong mới đi vào.

“Làm sao vậy? Cậu phải về sao?” Anh quan tâm hỏi, giống như bạn bè quan tâm nhau, chỉ có ông trời biết anh đã cẩn thận tính toán, còn biết đã gần mười giờ!

“Ừm! Con tôi nhớ papa, nó luôn luôn ngủ lúc chín giờ, không có tôi nó không ngủ được.” Cậu thản nhiên giải thích.

“Chồng cậu sẽ đến đón cậu sao?”

“Ừm!” Cậu nhẹ nhàng gật đầu, chỉ dám chạm vào ánh mắt anh một chút, sau đó nhanh chóng quay đi. Cậu giống như một tên trộm, lúc nào cũng lén lút.

“Vào nói với mọi người một tiếng, tôi đưa cậu xuống dưới.”

Cậu mở to mắt, hay tay vội vã xua đi, “Không cần, không cần, tôi tự xuống được.” Đừng có đối tốt với cậu như vậy được không? Anh thật sự không đổi được tật xấu, như vậy sẽ làm cậu không thể tự kiềm chế được.

“Không được, KTV là nơi hỗn tạp, tôi phải chắc chắn cậu lên xe an toàn.” Mạnh Thừa Kiệt kiên trì nhất quyết đưa cậu xuống.

“Cám ơn! Làm phiền anh quá.” Quên đi, cậu không muốn cùng anh dây dưa, Tiểu Khải - bảo bối tâm can của cậu cần cậu, cậu phải nhanh chóng về nhà.

Cậu chậm rãi trở về phòng, chào tạm biệt mọi người, mọi người biết cậu còn con nhỏ, cũng không khó dễ, vẫy tay tiễn cậu.

“Tôi đưa Thiên Tỉ xuống dưới.” Lời nói của Vương Tuấn Khải cũng không ai chú ý tới, bởi Vương Nguyên đang cùng Vạn Đại Phú nhiệt tình gào thét, một đám người vỗ tay hò hét tưởng như muốn làm bay mất mái nhà.

Hai người đứng trước thang máy, cũng không biết nói cái gì, bước thẳng vào bên trong…

“Cậu…..”

“Anh…..”

Hai người liếc nhanh người kia, đồng thời mỉm cười.

“Anh nói trước đi.”

“Cậu quả là người papa tốt. Người vợ hiền.” Anh quên mất những gì định nói, nhất thời chỉ có thể thốt ra những lời khen ngợi.

“Cám ơn, anh thật sự không cần đưa tôi xuống, cứ ở lại hát với mọi người!” Cậu không muốn tiếp xúc nhiều với Vương Tuấn Khải, lại càng không Chu Tề Vĩ gặp anh. Đêm nay không biết thế nào, cậu cảm thấy bất an, máy mắt liên tục, hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.

“Cũng không vội, dù sao cũng không mất đến năm phút.” Vương Tuấn Khải mỉm cười nghịch ngợm, “Ít nhất cũng phải để tôi thể hiện chút phong độ đàn ông chứ.”

Được rồi! Thiên Tỉ tròn mắt không nói được gì. Dù sao trời tối như vậy, Chu Tề Vĩ lại bị cận thị, hẳn sẽ không nhận ra Vương Tuấn Khải.

Đi ra khỏi cửa KTV, cậu khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn xuống chân.

A! Số phận thật kì lạ, cậu tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh, cho dù là gặp lại, cũng chỉ là ngẫu nhiên trên đường, sau đó ngay cả nhìn nhau cũng không có, chỉ đơn giản là lướt qua nhau.

Không hề nghĩ, lại có ngày cậu và anh trở thành đồng nghiệp!

Lúc này, một chiếc xe màu xanh ngọc đang đứng ở lề đường, hai tiếng còi vang lên.

“Thiên Tỉ, là chồng cậu à...?!? Vương Tuấn Khải hỏi.

“Tôi cũng không biết!” Kỳ thật cậu không thể nhớ Chu Tề Vĩ đi xe loại gì, hơn nữa cách lớp kính cửa sổ cô lại không thể thấy được mặt người bên trong, không dám tùy tiện lên xe.

“Cậu không biết chồng cậu đi xe gì sao?” Anh giật mình cao giọng hỏi.

“A!” Cậu thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình. “Không phải! Tôi….” Đáng ghét, cậu bình thường rất thông minh lanh lợi, nếu không thì đâu thể đảm nhiệm được vị trí kế toán như vậy, nhưng là, sao vừa nhìn thấy anh, thần kinh của cậu tự động như ngắn lại vậy?

May là, chưa đợi cậu hao hết khí lực tìm cách giải thích, lái xe đã hạ kính xuống.

“Thiên Tỉ, em không nghe thấy tiếng còi xe của anh sao?” Giọng Chu Tề Vĩ không được tốt, vừa bị tiểu tử làm cho đau đầu, tâm tình vốn đã không tốt.

“Có nghe rồi!” Thiên Tỉ chạy nhanh đến, trừng mắt với Chu Tề Vĩ, nhưng tên Chu Tề Vĩ thô thiển này không hiểu ám hiệu.

Quái lạ, bọn họ dù sao cũng là thanh mai trúc mã, sao lại kém ăn ý như vậy!

“Vậy em tốt xấu cũng phải nhận ra xe của anh chứ, nơi này không phải chỗ dừng xe, lên nhanh lên.” Chu Tề Vĩ chẳng những không hiểu ám chỉ của Thiên Tỉ, giọng điệu vẫn giống như trước.

Một bên Vương Tuấn Khải khẽ nhăn mày, người con trai trước mặt có vẻ thô lỗ, một chút đều không xứng với Thiên Tỉ dịu hiền ôn nhu, anh vì cô cảm thấy không đáng, không hiểu sao lại thấy ghen với người con trai kia.

Thiên Tỉ quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải. “Giám đốc, tôi đi trước, ngày mai gặp.”

Chu Tề Vĩ cuối cùng cũng nhìn thấy Vương Tuấn Khải, miệng hắn cơ hồ thành hình chứ O. “Thiên Tỉ, hắn là…. Vương…..”

Thiên Tỉ nhanh chóng ngắt lời hắn. “Là Giám đốc mới của bọn em, đi thôi, phía sau có xe.”

Cậu muốn nhanh chóng rời đi, bất đắc dĩ hai người con trai này lại không cho cậu làm vậy.

“Xin chào, tôi là Vương Tuấn Khải, đồng nghiệp mới của Thiên Tỉ.” Vương Tuấn Khải sợ Chu Tề Vĩ hiểu nhầm, liền giải thích, nếu làm cậu về nhà bị mắng, thật sự là không tốt.

“Anh thật là Vương Tuấn Khải, anh và Thiên Tỉ.....….” Chu Tề Vĩ chưa nói xong đã bị Thiên Tỉ cắt ngang.

“Chu Tề Vĩ, miệng anh sao rộng thế, anh còn không mau lên lái xe, cẩn thận em nói với Mạn Ny.” Cậu liều mình nói, bất đắc dĩ tên đại ngốc này chẳng có chút sâu sắc nào, hại cậu mệt người!

Nhắc đến Đỗ Mạn Ny, giống như lời niệm chú kim cô đối với Chu Tề Vĩ, là vết thương trí mạng đối với hắn, khiến hắn sợ tới mức chạy nhanh lên xe.

“Giám đốc, cám ơn anh, tôi về đây.” Cậu gật nhẹ đầu với Vương Tuấn Khải, sau đó chui vào xe, nếu không đi, cậu chỉ sợ không còn đủ sức chống đỡ.

Vương Tuấn Khải nhìn chiếc xe nhập vào dòng xe cộ trên đường, có chút nghi vấn, anh nhận ra người con trai kia vừa bật lên họ anh, hơn nữa khi anh giới thiệu là Vương Tuấn Khải, Chu Tề Vĩ giống như gặp phải quỷ, câu nói “Anh thật là Vương Tuấn Khải” rõ ràng là hắn biết anh…. Nhưng mà hôm nay anh mới quen Thiên Tỉ mà!

Tuy rằng anh từ nhỏ đến giờ quen biết không ít người, nhưng tuyệt đối không có ai là Chu Tề Vĩ, giữa anh và người này có chuyện gì sao?

Mờ mịt không rõ, như làn sương mù trong đầu anh.

Vì sao khi anh nhìn thấy Thiên Tỉ, trong lòng bỗng có sự rung động không thể nói lên thành lời?

Anh suy nghĩ cẩn thận, có lẽ có thể tra hỏi được cái gì đó từ Vạn Đại Phú.

Chu Tề Vĩ vừa lên xe, vội vã hỏi: “Thiên Tỉ, Vưong Tuấn Khải… Anh ta….”

“Tề Vĩ, em cảnh cáo anh, trăm ngàn lần cũng không được nói với Thiên Ngọc và Mạn Ny là thấy Vương Tuấn Khải, nếu không, anh cứ chờ đấy, em nhất định sẽ có biện pháp chia rẽ anh và Mạn Ny.” Thiên Tỉ nói cảnh cáo hắn, nhưng tiếng nói ôn nhu, không có chút uy lực cảnh cáo nào.

“Thiên Tỉ, đừng vội uy hiếp anh, em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì không? Anh tò mò chết mất.” Chu Tề Vĩ cũng biết Thiên Tỉ ngoài miệng thường xuyên uy hiếp anh, nhưng cậu chưa bao giờ thật sự làm vậy.

“Anh thấy rồi đó, em làm sao mà biết được Vương Tuấn Khải là bạn học khóa dưới của Vạn Đại Phú.” Thiên Tỉ đành phải kể lại chuyện Vương Tuấn Khải đột nhiên đến làm Giám đốc ở công ty quảng cáo kể lại.

“Cho nên hắn không biết Tiểu Khải là con hắn?” Trò hay kịch tính đây! Quả thực là một vở kịch đáng xem.

“Đúng vậy, anh ấy thậm chí không nhớ sự tồn tại của em, cho nên anh không được lắm chuyện, cũng không được kể cho ai nghe chuyện này, bằng không em sẽ mang Tiểu Kải trốn đi.” Cậu tiếp tục uy hiếp Chu Tề Vĩ, mà người đàn ông này, trên giấy tờ là bố của con cậu và cũng là chồng trước của cậu.

“Thiên Tỉ, em đừng có hại anh! Nếu để cho Mạn Ny biết anh có chuyện giấu cô ấy, cô ấy sẽ không để cho anh yên.” Chu Tề Vĩ vẻ mặt đau khổ, tỏ ra nghiêm trọng, khiến Thiên Tỉ không nhịn được bật cười.

“Không thể gạt Mạn Ny, thì cũng xác định chắc chắn là không lừa được Thiên Ngọc, em chỉ muốn sống yên ổn với Tiểu Khải, không hề nghĩ sẽ có ngày gặp lại Vương Tuấn Khải. Tề Vĩ, trước tiên anh đừng nói với Mạn Ny, cho em chút thời gian, em cần bình tĩnh suy nghĩ lại.”

Chu Tề Vĩ thản nhiên liếc cậu một cái, thở dài, “Lúc trước em nhất định muốn sinh con, chúng ta đã nói có khổ cùng chịu, anh nghĩ em nên tìm cơ hội nói với Mạn Ny và Thiên Tỉ, nếu không hai cô ấy nhất định sẽ không tha cho em.”

“Em biết, em sẽ tìm cơ hội hỏi ý kiến họ.” Cậu dùng ngón trỏ xoa bóp lên thái dương, đầu cậu đau nhức!

Về nhà, Đỗ Mạn Ny đang dỗ dành Tiểu Khải.

“Papa, không có papa Tiểu Khải không ngủ được.” Một cậu nhóc mập mạp vừa thấy papa về, chạy nhào vào lòng Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt khuôn mặt Vương Tuấn Khải, âm thầm quyết định, cậu nhất định phải giấu Tiểu Khải đi, tuyệt đối không thể để cho Vương Tuấn Khải biết sự tồn tại của nó.

“Không có Tiểu Khải, papa cũng không ngủ được nha!” Ôm con vào lòng, Tiểu Khải ba tuổi mà chỉ có mười sáu cân.

“Tiểu Khải không ngoan, không ngủ cùng mẹ nuôi, mẹ nuôi giận Tiểu Khải, lần sau không mua đồ chơi cho Tiểu Khải nữa.” Đỗ Mạn Ny ghen tức, tốt xấu gì cô cũng là mẹ, thằng nhóc này rõ ràng là không coi cô ra gì.

“Mẹ nuôi, Tiểu Khải muốn đồ chơi.” Cậu bé nghe thấy đồ chơi, đôi mắt vốn nhập nhèm buồn ngủ, ngay lập tức tỉnh táo lại.

“Chậc! Nhỏ như vậy đã biết chiếm lợi thế của mình, sớm biết như vậy đã dùng đồ chơi đến dỗ nhóc.” Đỗ Mạn Ny nhẹ nhàng kéo múi Tiểu Khải.

“Người lớn như vậy, còn so đo với một thằng bé ba tuổi.” Vừa bước chân vào cửa, Chu Tề Vĩ thay Tiểu Khải đòi công bằng.

“Chu Tề Vĩ, anh nói cái gì? Chính anh ấy, lúc Tiểu Khảibuồn ngủ, khóc lóc, anh một chút nhẫn nại cũng không có, dù gì anh cũng là bố của Tiểu Khải!” Đôi mắt đẹp của Đỗ Mạn Ny nhíu lại, báo hiệu sắp phát hỏa.

“Không có, anh không nói gì, là anh không tốt, chúng ta về nhà thôi!” Chu Tề Vĩ vội vàng tươi cười, ôm eo bạn gái. “Đợi Thiên Tỉ đưa Tiểu Khải đi ngủ, chúng ta cũng về nhà ngủ.”

“Giờ mới chín giờ, ngủ sao được! Huống hồ, em không cần về nhà anh, em muốn về nhà em.” Đỗ Mạn Ny lườm hắn.

Đỗ Mạn Ny luôn khi dễ sự thành thật của Chu Tề Vĩ, mọi người cũng đã quen, ngay cả đương sự cũng cảm thấy như vậy mới thể hiện tình cảm ngọt ngào. Cho nên tiết mục như vậy không ngừng được trình diễn.

“Mạn Ny, Thiên Ngọc đâu? Cô ấy có nói cô ấy đi đâu không? Cô ấy phải giúp mình trông Tiểu Khải, sao lại đem Tiểu Khải quăng cho các cậu?” Chờ Thiên Ngọc về, cậu nhất định phải hỏi tội.

“Thiên Tỉ ở lại công ty tăng ca, cậu khó khăn lắm mới chịu đi liên hoan, cậu ấy đương nhiên không nói hai lời đã đồng ý, dù sao Tiểu Khải đã lớn như vậy, chỉ cần cho ăn là được, ai trông cũng giống nhau.”

“Mạn Ny, đêm nay cám ơn cậu.” Thiên.Tỉ cảm động nói với người bạn tốt.

“Làm ơn đi, giao tình của chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn sao? Huống hồ dù gì thì Tiểu Khải cũng là con mình, về sau khi mình già, nó nuôi mình, mình hiện tại đương nhiên là nịnh bợ nó!” Đỗ Mạn Ny ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc. “Tiểu Khải, con về sau có nuôi hay không nuôi mẹ?”

“Nuôi!” Tiểu Kiệt không hiểu mẹ nuôi nói gì, chỉ thì thào lặp lại âm cuối.

“Oa! Tiểu Kiệt ngoan! Mẹ nuôi quả không thương nhầm con.” Đỗ Mạn Ny sờ sờ tóc cậu nhóc.

“Mạn Ny, đi thôi! Để cho Tiểu Khải ngủ, nói với Tiểu Khải cái này nó cũng không hiểu đâu.” Chu Tề Vĩ nắm tay Mạn Ny, kéo cô đứng lên. “Em yên tâm, em già đi, anh sẽ nuôi em.”

“Nói vài lần Tiểu Khải đã hiểu, em mới không cần anh phải nuôi!” Đỗ Mạn Ny cực kỳ thích Tiểu Khải, luôn tìm cách trộm bóp bóp hai cái má hồng hồng beo béo của nó.

“Tiểu Khải, chúc mẹ nuôi và bố ngủ ngon đi” Thiên Tỉ nắm lấy bàn tay ngắn ngắn phì phì của Tiểu Khải, vẫy vẫy Đỗ Mạn Ny và Chu Tề Vĩ.

“Mẹ nuôi, bố, ngủ ngon.” Tiểu Khải ngoan ngoãn nói.

“Tiểu Khải ngoan, lần sau bố đưa con đi công viên nhi đồng chơi.”

“Tề Vĩ, không được lừa trẻ con!” Thiên Tỉ cảnh báo.

“Anh là cảnh sát, cảnh sát sẽ không lừa trẻ con.” Chu Tề Vĩ nắm tay Đỗ Mạn Ny đi ra khỏi nhà Thiên Tỉ, sau đó bước vào căn nhà đối diện.

“Cảnh sát đều là lưu manh, em nghĩ anh gạt người là giỏi nhất.” Đỗ Mạn Ny hừ một tiếng. Tiếng đấu võ mồm của hai người vang đến tận cửa nhà đối diện.

Thiên Tỉ cười yếu ớt, đóng cửa lại, ôm Tiểu Khải, đi vào phòng cậu và Tiểu Khải, nằm trên giường kể chuyện cổ tích, hát nhạc thiếu nhi, nhẹ nhàng dỗ dành Tiểu Khải vào giấc ngủ.

Thiên Tỉ, Thiên Ngọc, Đỗ Mạn Ny và Chu Tề Vĩ từ nhỏ đã lớn lên với nhau trong cùng một khu, trong đó Chu Tề Vĩ lớn tuổi nhất, Thiên Ngọc nhỏ nhất, Thiên Tỉ và Đỗ Mạn Ny cùng tuổi với nhau. Họ học cùng trường tiểu học, trung học, là thanh mai trúc mã hoạn nạn có nhau.

Hai anh em cậu từ nhỏ không có bố, mẹ một tay nuôi lớn, mà mẹ cô gần đây đã đến ở cùng nhà với dì và chú cô, tổ chức đi du ngoạn đại lục, trong đoàn có cả bố mẹ Chu Tề Vĩ và bố Đỗ Mạn Ny.

Thiên Tỉ rất thích nơi này, một ngôi nhà năm tầng, có gần ba mươi năm lịch sử, rất nhiều hàng xóm đều là ở từ khi trẻ đến lúc già, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có lúc tức giận với nhau, nhưng cảm tình lâu năm như vậy trong thành phố này khó mà tìm được nữa.

Nhìn Tiểu Khải ngủ say, Thiên Tỉ trong lòng tràn lên cảm giác hạnh phúc.

Bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất khi nhìn khuôn mặt tươi cười của con.

Nhớ ngày đó, cậu chưa kết hôn mà mang thai, mẹ và Thiên Ngọc đều cực lực phản đối cậu sinh con, hai người cho rằng cậu còn trẻ, còn tương lai phía trước, hơn nữa cậu cũng không có cơ sở kinh tế gì, nuôi một đứa trẻ không phải chuyện dễ dàng, huống hồ cậu căn bản không muốn nói cho bố đứa trẻ biết, lại càng không muốn bố nó chịu trách nhiệm.

Nhưng mà, cậu lại nhất định muốn sinh đứa trẻ là con của người đàn ông cậu yêu thương.

Vì thế mẹ cậu huy động toàn bộ người trong khu nhà đến khuyên can cậu, vừa đấm vừa xoa, kết quả nếu không vì Đỗ Mạn Ny và Chu Tề Vĩ, cậu không chừng đã bỏ nhà đi.

“Con sẽ cưới Thiên Tỉ.”

Cậu còn nhớ rõ Tề Vĩ lúc ấy nói với mọi người, đầy tình thâm nghĩa trọng trong lời nói, làm mọi người sợ hãi, đương nhiên cũng bao gồm cả bố Chu và mẹ Chu.

“Được, để Tề Vĩ cưới Thiên Tỉ, đứa trẻ sẽ có bố, hơn nữa còn con còn muốn làm mẹ nuôi của nó, về sau con có thể không cần sinh con.” Đây hết thảy đều là lời đề nghị của Đỗ Mạn Ny, Chu Tề Vĩ thật đáng thương, chỉ có cách làm theo mệnh lệnh của bạn gái.

Mọi người đều biết từ nhỏ Tề Vĩ đã thích Mạn Ny, hai người cũng là một đôi, mọi người đều chờ uống rượu mừng của đôi kim đồng ngọc nữ này, chuyện này thật sự khiến mọi người rơi kính mắt.

“Dù sao thì cũng chỉ cần đăng ký hôn nhân, lại không cần lao động nặng nhọc gì, tôi cũng không cần trả tiền gì, không có gì đáng nói!” Chu Tề Vĩ nói thản nhiên.

Thiên Tỉ cảm kích đến mức mắt rơi lệ, quả thật không biết phải cảm tạ những người bạn tốt như thế nào.

“Hừ! Xem như anh nhặt được tiện nghi, không cần lao động nặng nhọc, không cần trả tiền cho ai, tự nhiên lại được làm bố.” Đỗ Mạn Ny trào phúng nói với Tề Vĩ.

Thiên Tỉ biết Đỗ Mạn Ny áp chế Tề Vĩ, nếu không giả kết hôn với Thiên Tỉ, cậu sẽ không bao giờ cùng hắn kết hôn.

Sau đó Chu Tề Vĩ đưa cậu đi công chứng, Mạn Ny và Thiên Ngọc làm chứng hôn nhân, như vậy Tiểu Khải sinh ra sẽ không rơi vào cảnh không rõ xuất thân, sau khi cho Tiểu Khải một giấy khai sinh rõ ràng, cậu và Chu Tề Vĩ sẽ làm thủ tục ly hôn.

Tiểu Khải sinh ra, bộ dạng đáng yêu của nó lập tức lấy được cảm tình của mọi người, người lúc trước phản đối nhiều nhất, kết quả cũng là người thương yêu nó nhất.

Mẹ quả thật luôn nâng niu Tiểu Khải, bố mẹ Chu Tề Vĩ cũng coi Tiểu Khải như cháu đích tôn, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Khải rất ngọt, luôn gọi bà ngoại, ông nội, bà nội, ba vị lão nhân cười ha ha, tâm trạng vui sướng, thường vì cháu mà hợp lại với nhau, hơn nữa còn cố tình sống ở hai nhà đối diện, để khi cháu la cà đi đâu còn có người bên cạnh ngay.

Tiểu Khải tuy không có bố, nhưng cậu cố gắng bù đắp lại bằng tình yêu của mình.

Cầm lên tấm ảnh chụp đặt trên đầu giường, bức ảnh chụp trên sân bóng rổ, trong ảnh một người con trai chăm chú nhìn về phía trước, trên mặt còn đọng vài giọt mồ hôi.

Đó là bức ảnh chụp sau một trận đấu bóng rổ.

Lúc trước Đỗ Mạn Ny chỉ có duy nhất một điều kiện, muốn cậu nói ra tên bố Tiểu Khải, cậu nói, bởi cậi tin chắc rằng hai người sẽ không gặp lại, lúc đó Vương Tuấn Khải đã ra Mĩ.

Không nghĩ vận mệnh cuối cùng vẫn kéo Vương Tuấn Khải lần nữa đến bên cậu.

Cậu kéo ngăn kéo trên đầu giường lấy ra một chiếc khăn tay, đây là vật năm đó Vương Tuấn Khải đưa cho cậu lau nước mắt, cậu đã trộm giữ lại.

Nếu cho anh biết, cậu vụng trộm sinh con của anh, anh nhất định sẽ cho là cậu có mưu đồ?

Cho nên, cậu trước kia đã không nói cho anh biết, hiện tại cũng sẽ không nói với anh, sau này lại càng không thể nói.

Cậu không muốn làm anh nghĩ cậu có mưu kế với anh, hoặc không biết an phận.

Huống hồ, Vương Tuấn Khải là kẻ lãng tử, tuyệt đối sẽ không có chút chân tình nào với phụ nữ.

Yêu anh là tự mình chuốc lấy đau khổ, nhưng cậu đâu phải cố tình muốn yêu anh?



m.n đọc hết bnhiu tiếng.......?!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro