Chương 21: Tôi muốn tắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Tuấn Khải! Thiên Tỉ gần như muốn nhào qua cắn anh đến chết, cái người đàn ông ghê tởm cứ đùa bỡn cậu như vậy, quá ghê tởm!

Vương Tuấn Khải vô tội nhún nhún vai, nhìn bộ dáng phát điên của cậu, nhếch miệng cười nhợt nhạt, âm thanh trầm thấp lại vang lên lần nữa.

Thiên Tỉ, nếu như cậu muốn biết nam nam làm sao làm chuyện yêu, cậu có thể trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ dạy cậu, không cần cố gắng xem CD, cái đó xem nhiều không tốt. . . . . .

Vương Tuấn Khải còn chưa nói hết, Thiên Tỉ đã nhanh chóng cầm một cái gối đầu hướng anh ném tới, vừa đúng đập vào đầu Vương Tuấn Khải, muỗng cháo trong tay Vương Tuấn Khải đổ hết.

Trừng cái gì mà trừng, có tinh lực muốn những chuyện này, tôi để cho anh đói bụng!

Người đàn ông xấu xa, đáng chết, không ngờ anh lại nói những lời đó với cậu, thật là đáng đánh đòn.

Thiên Tỉ vừa mắng xong, thì nhìn thấy gương mặt Vương Tuấn Khải xanh mét, cho rằng anh giả bộ, nhưng một lúc sau đã nhìn thấy băng gạc trên tay anh rỉ ra vết máu.

Vương Tuấn Khải, anh chảy máu!

Thiên Tỉ đi tới nâng cánh tay của anh lên, Vương Tuấn Khải đang đau không muốn nói chuyện với cậu, quay đầu đi, ngã xuống giường.

Vương Tuấn Khải, anh. . . . . .

Thiên Tỉ còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai đang cố chịu đau của anh hiện đầy mồ hôi, vội vàng chạy xuống lầu, cầm băng gạc đi lên.

Vương Tuấn Khải trợn to hai mắt, vết thương đau đớn khiến anh không khỏi cau mày, cậu thật sự là nghiệp chướng a. Liên tục bị cậu giày xéo, thương thế kia lúc nào thì mới có thể khỏi!

Thiên Tỉ vội vàng tháo lớp băng gạc trên tay anh bỏ đi, sau đó sát trùng, rồi lại một lần nữa băng miệng vết thương lại, Vương Tuấn Khải một câu cũng không nói, Thiên Tỉ cũng không dám nói câu nào.

Vương Tuấn Khải, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng chọc tức đối phương nữa, về sau anh ngủ trên giường tôi ngủ trên sofa!

Thiên Tỉ nói xong xoay người xuống lầu.

Vương Tuấn Khải nằm ở trên giường không lên tiếng, điện thoại đầu giường nhà vang lên, thuận tay nhận.

Alo!

Thiên Kình, sống chung như thế nào, thương thế khôi phục như thế nào? Tiểu tử Thiên Tỉ kia không tệ chứ?

Vương Tử Khiêm tốt bụng quan tâm cháu trai duy nhất, nhưng càng muốn biết hơn là hai ngày nay bọn họ có tiến triển gì.

Vương Tuấn Khải trực tiếp cúp điện thoại!

Tiểu Khải. . . . . .

Vương Tử Khiêm hét lớn một tiếng, tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, Tiểu tử thúi, lần sau xem ta thu thập tiểu tử anh như thế nào!

Cúp điện thoại, Vương Tuấn Khải liền nhắm mắt ngủ!

Buổi trưa, Thiên Tỉ nấu xong cơm bưng lên, buổi tối rúc vào ghế sa lon ngủ, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.

Dịch Dương Thiên Tỉ!

Lại qua thêm một ngày, Vương Tuấn Khải không chịu được kêu lên , không ngờ chàng trai này hai ngày nay không hề nói một tiếng, buồn muốn chết!

Có phải muốn đi tiểu không?

Thiên Tỉ buông thức ăn trong tay, hai ngày nay cậu cố gắng không tiếp xúc với anh, chính là vì không muốn trong lúc nổi giận đả thương anh, nếu không thương thế không biết khi nào mới lành, cậu đã có chút nhớ nhung công việc bận rộn ở cục cảnh sát!

Không phải, tôi muốn tắm!

Ba ngày không tắm, trên người anh khó chịu chết rồi, anh nghi ngờ, có phải chàng trai này chê anh thúi cho nên không nói với anh một lời nào không.

Thiên Tỉ cau mày, cúi đầu nhìn vết thương của anh, hai ngày nay vết thương cầm máu rồi, vết thương đã bắt đầu khép miệng lại, có thể tắm sao?

Vết thương vẫn không thể đụng nước!

Thiên Tỉ không chút do dự từ chối, bây giờ cậu thật sự đã coi anh như một đứa bé mà chăm sóc rồi.

Mỗi ngày đẩy anh đi tiểu một chút, đi tiêu, chùi đít, hoàn toàn cảm giác như một ông bố chăm sóc cho bảo bối.

Trên người tôi ngứa!

Vương Tuấn Khải kéo cánh tay của cậu, mấy ngày không có tắm, trên người rất khó chịu.

Vậy cũng không được, bây giờ anh tắm, vết thương sẽ nhiễm trùng, ngoan, ngủ đi!

Thiên Tỉ đẩy tay của anh, kéo chăn đắp cho anh.

Vậy cậu phải lau sạch sẽ cho tôi đi, thật sự dính dấp rất khó chịu, còn ngứa nữa!

Vương Tuấn Khải giờ phút này giống như đứa bé, vô cùng uất ức.

Vết thương của mình không tốt, hành động bất tiện, người duy nhất khả dĩ có thể cầu cứu chính là chàng trau này!

Thiên Tỉ vẻ mặt nghi ngờ theo dõi anh: Anh nhất định phải tắm?

Vương Tuấn Khải không chút do dự gật đầu một cái, Thiên Tỉ đi tới phòng tắm, rất nhanh sau đó xách một thùng nước nóng đi vào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh