Chương 42: Chăm sóc tốt người của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vương Tuấn Khải, gì thế?

Câu nói của Thiên Tỉ chưa dứt đã bị anh điên cuồng hôn chặn lại, kế tiếp chính là một cái hôn sâu, cho đến khi cậu sắp không thể hít thở, lúc này mới buông cậu ra.

- Oh o. . . . . .

Thiên Tỉ thở hổn hển, hung dữ nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải chưa thỏa mãn dục vọng, tính khí vừa dịu lại, lại một lần nữa bốc cháy mắng to.

- Vương Tuấn Khải, có phải anh thiếu  phụ nữ đến như vậy hay không, vì cái gì mà cứ phải . . . . . . Ưmh. . . . . .

Thiên Tỉ vẫn chưa nói hết lại bị Vương Tuấn Khải hôn, hôn cho đến khi cậu choáng váng mới buông cậu ra.

- Nhớ, đừng kêu anh đi tìm người khác nữa! Nếu không em sẽ không thể đến phi trường nữa đâu!

Chàng trai ngốc này, người ta còn ước gì người đàn ông của mình mạnh mẽ một chút, như vậy mới có thể hạnh phúc, còn cậu thì ngược lại, cư nhiên ghét bỏ anh, thật là đáng đánh đòn.

Thiên Tỉ lập tức dừng lại, không thể không thừa nhận, công phu uy hiếp của người này rất lợi hại.

Không phải dự tính cứ tạm thời thừa nhận sao? OK, cậu có thể thừa nhận tạm thời cậu sẽ ngoan ngoãn , đợi sau khi cậu rời đi, xem cậu còn có thể nhớ anh hay không, nhất định sẽ cậu sẽ quên sạch anh không còn một mống, cái chó má gì mà hứa hôn từ nhỏ, cái gì mà thượng tướng, thượng tướng thì sao?

- Tôi biết rồi, Vương Tuấn Khải, tôi có thể đi được chưa?

Thiên Tỉ kềm nén tức giận, theo ý của anh hỏi, Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, vẫn như cũ không buông tay!

Thiên Tỉ vốn đang kềm nén lửa giận lại muốn bùng lên!

" Anh đưa em đến phi trường! "  Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng nói, tay ôm lấy hông của cậu, thân mật khiến Thiên Tỉ muốn tát một cái quật chết anh.

Hai người chỉ là quen biết nửa tháng rồi đưa nhau lên giường, mà bây giờ như vậy, tính là cái gì?

Người yêu? Chó má, cậu mới không cần trở thành người yêu của anh!

Chỉ có điều vừa mới được dạy dỗ, Thiên Tỉ chỉ biết ngoan ngoãn ngậm miệng!

Không phải là đưa đến phi trường sao? Cậu nhịn, đến phi trường sẽ rất nhanh rời khỏi anh, sau đó cậu cũng không còn bị anh ép buộc nữa!

Nản lòng, nản chí đi theo Vương Tuấn Khải ra khỏi biệt thự, điện thoại di động kêu lên.

- Alo, Cảnh sát trưởng….Cody!

Thiên Tỉ vốn định kêu Cody, ai biết Vương Tuấn Khải vừa nghe thấy cậu kêu Cody thì lông mày cũng nhíu lại, chua xót nhìn cậu chằm chằm, làm hại cậu khẩn trương muốn chết.

- Đội trưởng Dich, đã tới chưa, máy bay sẽ lập tức cất cánh!

Giọng nói của Cody ở bên kia rất nóng nảy, cũng đã tám giờ năm mươi phút rồi, Thiên Tỉ vẫn còn chưa tới.

Thiên Tỉ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, má ơi, 50 phút rồi, cô tới không kịp!

- Cody, anh chờ tôi, tôi lập tức tới đây!

Giọng nói của Thiên Tỉ rất nóng nảy, Vương Tuấn Khải đã đi ra mở chiếc xe thể thao cao cấp hiệu SKC của Thiên Tỉ , cầm chìa khóa trong tay cậu, Thiên Tỉ cắn răng nghiến lợi trừng mắt liếc anh một cái, ngồi lên xe.

Vương Tuấn Khải nịt chặt dây an toàn cho cô, sau đó dặn dò.

- Ngồi cho vững vào!

Vừa dứt lời, chiếc xe thể thao “vèo” chạy đi, tốc độ nhanh khiến Thiên Tỉ hét lên một tiếng, Cody ở một chỗ khác bị tiếng thét chói tai chấn động màng nhĩ cầm điện thoại di động cách xa ra.

- Vương Tuấn Khải, anh đang làm gì!

Cái này giống như là đua xe, đây quả thực là liều mạng đi, cậu tự nhận tài lái xe của mình đã là hạng nhất, không ngờ người này cư nhiên lại điên cuồng đua xe giống như không muốn sống vậy!

Tám phút sau, xe thuận lợi chạy tới phi trường, vốn lộ trình phải mất 25 phút, nhưng Vương Tuấn Khải tám phút đã chạy tới rồi !

- Đội trưởng Dịch!

Thiên Tỉ còn chưa tỉnh hồn, còn chưa kịp mắng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cody, trầm thấp mê người!

- Cảnh sát trưởng Cody!

Vẻ mặt Thiên Tỉ lập tức tươi tỉnh đi ra khỏi xe, trên mặt tất cả đều là nụ cười, Vương Tuấn Khải mím môi rất không hài lòng, đi tới, ôm bả vai Thiên Tỉ.

- Xin chào, tôi là Vương Tuấn Khải, làm phiền anh chăm sóc cho người của tôi thật tốt !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh