Chương 56: Không ngờ lại ám hại anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải tức giận cắn răng, nhìn vẻ mặt hả hê của Thiên Tỉ, thật sự hận không thể đè cậu trên giường hung hăng giày xéo, để cho cậu ba ngày ba đêm cũng không xuống giường được!

Thiên Tỉ hả hê ngẩng đầu lên, vẻ mặt rực rỡ như hoa, nhìn Vương Tuấn Khải còn ngồi chồm hổm trên mặt đất, tâm trạng rất, thực sự rất gây ấn tượng với anh a!

Vương Tuấn Khải cố gắng đứng lên, nhưng rất nhanh lại ngồi chồm hổm xuống, đau, thật sự rất đau!

Đây chính là nơi yếu ớt nhất của người đàn ông, người con trai này cư nhiên không để ý tới cả đời tính phúc của anh, xuống tay ác như vậy!

- Ồ! Đúng rồi, tối nay phòng này thuộc về tôi, anh tìm một chỗ khác mà ngủ!

Thiên Tỉ đi lên lầu hai không quên quay đầu lại dặn dò một tiếng, con mắt Vương Tuấn Khải trợn trắng như muốn lồi ra:" Dịch Dương Thiên Tỉ, đừng để anh bắt được em, nếu không anh nhất định sẽ làm em ba ngày ba đêm không xuống giường được! "

Vương Tuấn Khải lớn tiếng gào thét, Thiên Tỉ ngoái đầu nhìn anh khẽ mỉm cười, nụ cười quyến rũ chết người!

- Thượng tướng Vương , nếu anh không muốn từ hôm nay đoạn tử tuyệt tôn, tôi có thể thành toàn cho anh!

Thiên Tỉ nói vẻ ngụ ý rồi theo dõi nơi nào đó của anh, lộ ra nụ cười tà ác, nhìn Vương Tuấn Khải giận cắn răng nghiến lợi.

- Người con trai đáng chết!

Xem ra về sau anh muốn chinh phục người con trai này còn một đoạn trường chinh phải đi, nhưng mà Vương Tuấn Khải anh chưa bao giờ sợ hãi những khiêu chiến như vậy!

Cắn răng nghiến lợi nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đóng cửa “rầm” một tiếng, đi tới ghế sa lon ngồi xuống, không chút hình tượng mà che nơi nào đó, khổ sở xoa nhẹ!

Thiên Tỉ tâm trạng hứng khởi ngâm nga bài hát đi vào phòng tắm, khoan khoái tắm.

- Thật là vô cùng thoải mái, nghĩ đến vẻ mặt màu gan heo của Vương Tuấn Khải, gần như cười lăn lộn, ha ha. . . . . .

- Ha ha. . . . . . Thật sự là quá đã!

Sau khi tắm xong, Thiên Tỉ nằm ở trên giường lớn, dang tay chân thành hình chữ đại, thật thoải mái a!

Chiếc giường lớn như vậy, chỉ có một mình mình ngủ, không biết người kia bây giờ thế nào!

Có phải vẫn còn che nơi nào đó khổ sở kêu rên hay không?

Mặc kệ, ngủ! Sính Đình trùm chăn thở phào ngủ!

Vương Tuấn Khải bò vào phòng, lần đầu tiên anh trở về phòng mà phải bò, người con trai này, đợi khi anh hết đau sẽ trừng trị cậu .

Tiến lên cầm quần áo đi vào phòng tắm, khoan khoái tắm một cái, liếc nhìn tiểu đệ nhũn như con chi chi, thật là bị thương nghiêm trọng a.

Nhưng giờ phút này điều anh lo lắng hơn chính là trận đánh ngày mai, Dịch Dương Thiên Tỉ luôn muốn đi, anh làm sao để cậu không đi được đây?

Nếu như không cho cậu đi, người con trai này nhất định sẽ lằng nhằng đòi tham gia , nhưng nếu cho cậu đi, mình lo lắng cậu sẽ bị thương.

Mặc dù bản lĩnh của cậu không tệ, nhưng những sát thủ bên cạnh Hắc Lang kia đều không phải là dễ đối phó, nhức đầu a!

Rửa mặt xong, Vương Tuấn Khải chỉ khoác vào người một chiếc khăn tắm liền bò lên giường, còn chưa kịp nằm xuống liền truyền đến âm thanh u ám của Thiên Tỉ.

- Đi xuống. . . . . .

Người đàn ông đáng chết, không ngờ lại leo cửa sổ vào, cho rằng cậu không biết sao?

Cậu chỉ nghĩ là anh vào tắm, không ngờ lại còn dám leo lên giường của cậu, thật là vô cùng đáng ghét! Vương Tuấn Khải làm mặt dày chui vào chăn, vẻ mặt bi thương nói.

- Dịch Dương Thiên Tỉ, phía dưới của anh bị em đá không thể có phản ứng nữa rồi, em để cho anh ngủ ở đây đi!

Dựa sát vào người cậu, một mùi thơm của con trai bay vào lỗ mũi, chuyện gì xảy ra?

- Phía dưới không phản ứng chút nào!

Vương Tuấn Khải giật mình, từ trên giường ngồi bật dậy, vẻ mặt nặng nề.

Thiên Tỉ bị phản ứng của anh làm cho giật mình, hét lớn.

- Vương Tuấn Khải, anh làm gì thế?

Hơn nửa đêm rồi có để cậu ngủ hay không, thật là phiền chết rồi !

Vương Tuấn Khải nhìn cậu chằm chằm, gương mặt đẹp trai tệ tới cực điểm!

- Dịch Dương Thiên Tỉ , em biến anh thành bất lực rồi!

Vương Tuấn Khải ngấm ngầm tức giận, cảm giác tiểu đệ của mình không phản ứng chút nào, lòng tự ái bị tổn thương rất lớn!

Thiên Tỉ trợn to hai mắt, vẻ mặt không tin.

- Vương Tuấn Khải, dừng có giở trò lừa bịp hai lần!

Lần trước không phải anh cũng bị đạp sao? Sao không thất anh bất lực, còn đem cậu ăn cả đêm bảy lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh