Chương 73: Dịch Dương Thiên Tỉ, em đi đâu??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tạm thời không có, chỉ là qua một thời gian nữa đoán chừng sẽ có!"

Vương Tuấn Khải nâng khóe môi, ra sức làm việc, nếu còn không có bảo bảo, vậy anh sẽ phải đi bệnh viện kiểm tra!

Cody nghe thấy câu nói của Vương Tuấn Khải, trái tim cũng lạnh đi, bọn họ đã có quan hệ, nếu có bảo bảo, anh có còn cơ hội không?

"Cody, tất cả đều nhờ vả anh rồi!"

Vương Tuấn Khải thành thật nói, hoàn toàn không biết vẻ mặt của đối phương khó coi thế nào, nhưng cũng có thể đoán được một chút!

"Được. . . . . Tôi biết rõ!"

Hồi lâu, Cody nghẹn giọng trả lời, nắm tay siết chặt hơn!

"Một việc nữa, nếu Thiên Tỉ điện thoại cho anh, anh cũng đừng nói cho cậu ấy biết, ý định của tôi là sẽ cho cậu ấy một sự ngạc nhiên!"

Vương Tuấn Khải nhẹ giọng, trong giọng nói tất cả đều là cưng chiều, khiến Cody nghe càng khó chịu!

"Dạ!"

Cody nói xong liền cúp điện thoại, mệt mỏi té trên ghế xích đu, nhức đầu vô cùng, không ngờ mình đã chậm một bước, bọn họ đã đến lúc bàn tới việc kết hôn rồi!

Vương Tuấn Khải cúp điện thoại, nhếch miệng lên cười nhạt, Dịch Dương Thiên Tỉ, xem em lần này trốn đi đâu, thích Cody sao?

Trừ anh ra, ai cũng không được thích!

Thiên Tỉ bưng mì sợi đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon cười khúc khích, không khỏi khi dễ, người đàn ông đáng chết, cười đến bỉ ổi như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt!

【Vương Tuấn Khải: Anh nào có cười đến bỉ ổi, anh là cười tràn đầy tự tin có được hay không!)

"A Hoàng, ăn mì!"

Thiên Tỉ cười tà ác kêu, Vương Tuấn Khải  vốn khóe miệng đang cười nhất thời cứng đờ, nhìn vẻ mặt tà ác của Thiên Tỉ, không khỏi than thở.

"Người con trai của A Hoàng, em cũng cùng ăn đi!"

Thiên Tỉ nhất thời không cười nổi, nụ cười cứng ngắc, Vương Tuấn Khải đáng chết, mỗi lần đều có thể hòa nhau một ván như vậy!

Đem mì sợi để lên bàn, xoay người lấy chén của mình ra, ăn rất nghiêm túc.

"Vương Tuấn Khải, về sau không có việc gì không nên nói chuyện với tôi, tôi phát hiện mỗi lần nói chuyện với anh tôi đều vô cùng tức giận!"

Vừa ăn, Thiên Tỉ vừa nói, nhìn Vương Tuấn Khải bên kia đang vùi đầu gian khổ ăn mì, anh cư nhiên không để ý tới cô!

"Vương Tuấn Khải!"

Thiên Tỉ dừng động tác lại, rống to!

Vương Tuấn Khải nhìn cô lạnh nhạt nói.

"Không phải em nói không muốn nói chuyện với tôi sao, nói chuyện có tức giận không?"

Thiên Tỉ nhất thời im lặng, Vương Tuấn Khải câu khóe môi, ăn no! Tâm tình cũng tốt tới cực điểm!

Thiên Tỉ ăn không nổi nữa, sau khi dọn dẹp xong bát đũa sau, cầm túi xách chuẩn bị đi ra cửa!

"Dịch Dương Thiên Tỉ, em đi đâu?"

Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ cầm túi xách chuẩn bị ra cửa, vội vàng kêu, làm anh giật mình nhất chính là, Dịch Dương Thiên Tỉ lại mặc một bộ thun tơ màu xanh nhạt, tóc cũng chải chuốt rất đặc biệt, mà chiều dài chiếc quần lại chỉ trên đầu gối, hoàn toàn không thấy được một chút dáng vẻ của cảnh sát!

Thiên Tỉ nhìn anh, lạnh nhạtnói, "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ, anh ở nhà ngoan chút, đóng kỹ cửayphòng hộ, chờ tôi về sẽ điện thoại cho anh!"

Nói xong bỏ đi không quay đầu lại.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, em quay lại cho tôi!"

Vương Tuấn Khải kêu to mấy tiếng, chỉ thấy một chiếc SCK chạy băng băng ra cửa chính, sau đó cấp tốc biến mất trước mặt anh.

"Dịch Dương Thiên Tỉ!"

Vương Tuấn Khải sắp phát điên, người phụ nữ đáng chết, anh gọi cô đến là để làm vệ sĩ, vậy mà cô lại dám đi ra ngoài!

Một giờ trôi qua, Vương Tuấn Khải âm thầm thề ở trong lòng, chờ cô trở lại, anh nhất định sẽ dạy dỗ cô thật tốt!

Hai giờ đã qua, Vương Tuấn Khải ngồi ở trước cửa kính, nhìn ra ngoài cửa.

Ba giờ đã qua. . . . . .

Bốn giờ, Vương Tuấn Khải rốt cuộc không nhịn được cầm điện thoại lên gọi!

"Dịch Dương Thiên Tỉ , tôi gia hạn trong vòng mười phút em lập tức phải trở về, nếu không em sẽ biết tay đấy!" Vương Tuấn Khải còn chưa đợi đối phương mở miệng liền gầm thét.

"Alo, chào anh!” Một âm thanh phái nam trầm thấp vang lên!
------------------------------
Thấy sao hông??  Đọc rồi nhấn vô nhé,  đọc chùa là hư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh