Chương 8: Chùi giúp tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Tỉ thở một hơi thật dài, bây giờ hoàn toàn không còn xấu hổ, có còn thì cũng chỉ là sự tức giận của

Anh phải mất thời gian bao lâu mới có thể tự chăm sóc bản thân?

Thiên Tỉ đè nút xả nước, giọng điệu hỏi rất quái lạ, sắc mặt Vương Tuấn Khải không tốt.

Cậu chờ một chút hãy lau, tôi còn muốn. . . . . . Phốc. . . . . .

Vương Tuấn Khải còn chưa nói hết, đã nghe “phốc” một tiếng, sắc mặt Thiên Tỉ cũng thay đổi, mùi hôi bốc lên ngất trời.

Có thuốc thanh tẩy không khí không?

Thiên Tỉ bóp mũi, thật sự bị mùi rắm thúi của anh hun đến chết lặng!

Sắc mặt Vương Tuấn Khải rất khó coi, quan sát đáng vẻ của cậu, cậu tìm xem, chắc có!

Hôm nay anh cũng mới đến, tất nhiên không biết rõ, nhưng mà anh biết, bọn họ cũng đã sẵn sàng!

Anh. . . . . . Tiếp tục!

Thiên Tỉ bóp mũi, quăng lại một câu rồi vọt ra khỏi phòng vệ sinh, thuận tiện đóng cửa lại, Vương Tuấn Khải lúng túng, mùi hôi lần này tự mình ngửi!

Chỉ có điều khiến anh giật mình là, mặc dù cậu rất tức giận, nhưng không còn tạt lửa lên người anh!

Điểm này anh thật rất bội phục.

Thiên Tỉ vừa quạt lỗ mũi, vừa thở từng ngụm từng ngụm, vào phòng bếp tìm, cuối cùng cũng nhìn thấy bình thuốc tẩy ở lầu hai, y như tìm được của quý cầm phun xung quanh, cho đến khi trong không khí tràn ngập mùi thơm hoa Bách Hợp, lúc này mới hài lòng thở phào một cái.

Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng đi xong, cả người mất nước đến khô héo, đây lần đầu tiên anh đau bụng như vậy, anh thật hoài nghi có phải Dịch Dương Thiên Tỉ đem bột bã đậu bỏ vào bát cháo cho anh ăn hay không.

Anh thà rằng bị tập huấn quan sự cả một ngày chứ không muốn như vậy, bây giờ tay chân cũng run rẩy, trong bụng trống rỗng.

Dịch Dương Thiên Tỉ , giúp tôi!

Vương Tuấn Khải kêu to một tiếng, nhìn băng gạc trên tay chân, không khỏi cau mày, mới vừa rồi cố gắng dùng sức, bây giờ miệng vết thương lại bị vỡ, anh lần này lại phải phiền toái cậu !

Thiên Tỉ đi vào phòng vệ sinh, vừa vào tới cửa liền cầm chai xịt phòng thơm ngát phun khắp mọi nơi, cũng may, quạt gió đã hút đi một chút mùi hôi, cộng thêm phòng vệ sinh rất lớn, vì vậy không khí cũng thoáng hơn rất nhiều.

Tôi lấy khăn giấy cho anh, tự anh lau!

Muốn cậu chùi đít cho, chẳng phải là cậu sẽ nhìn thấy cái mông của anh, lại còn cái tiểu kê kê kia nữa sao?

Vương Tuấn Khải đứng lên, chân trái chống đỡ thân thể, một cái tay khác cũng chống thân thể, Phiền cậu!

Anh kêu tôi lau, nhưng tôi không muốn nhìn thấy của anh!

Thiên Tỉ nhìn trên trán anh hiện đầy mồ hôi, băng gạc ở tay chân cũng đã rỉ ra vết máu, có thể thấy được bây giờ anh rất đau!

Ừ!

Vương Tuấn Khải nhỏ giọng nói xong, Thiên Tỉ lôi kéo mấy tầng khăn giấy liếc nhìn cái mông khổng lồ, lau, cách tầng khăn giấy, cảm giác tay của cậu đụng vào cái mông của mình, thân thể Vương Tuấn Khải khẽ chấn động.

Chỗ chết người nhất chính là anh cảm giác tiểu huynh đệ của mình lại đang ngẩng đầu lên .

Thiên Tỉ lau qua quít mấy cái đã xong, chỉ sợ mình đụng phải cái gì.

Tôi giúp anh kéo quần!

Thiên Tỉ đứng sau lưng anh, căn bản không nhìn thấy tiểu đệ của anh đã ngẩng đầu rất hùng dũng oai vệ, Vương Tuấn Khải nỗ lực khắc chế dục vọng, gật đầu một cái, chỉ mong cậu đừng chạm vào. . . . . .

Cái gì đó, sao nóng như vậy?

Thiên Tỉ ở phía sau kéo quần, liền đụng phải vật thể nóng rực, lập tức hỏi.

Vương Tuấn Khải cứng ngắc lắc đầu, Không có gì!

Không có việc gì mới là lạ, anh càng muốn nó mềm xuống, thế nhưng nó lại hùng dũng khiêu chiến.

A, vậy tôi kéo khóa kéo lên cho anh!

Không cần, tự tôi có thể!

Vương Tuấn Khải lấy tay kéo khóa kéo lên, trời mới biết giờ phút này cơ thể anh hoàn toàn dựa vào chân trái chống đỡ, cả người run rẩy dữ dội, cho đến khi kéo được khóa kéo lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Phiền cậu quá . Trên mặt Vương Tuấn Khải rất nóng, lần đầu tiên cảm giác mình bị mất mặt, hình tượng vốn chói lọi của mình trong chốc lát bị hủy trước mặt cậu.

Tôi giúp anh thay băng, ướt hết rồi!

Thiên Tỉ nhìn anh, biết giờ phút này anh rất mất thể diện, có người đàn ông nào mà có thể chấp nhận tình huống mất mặt này xảy ra trước mặt một người khác .

Ừ!

Thân thiết gật đầu, Thiên Tỉ đỡ Vương Tuấn Khải  ngồi vào xe lăn.

Cậu biết truyền dịch không?

Vương Tuấn Khải đột nhiên hỏi ra một câu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jh