(。♥‿♥。)Cháp 13(。♥‿♥。)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


           Cô gái cười mỉm làm lơ Bảo Khánh, Cô nắm tay Phương Tuấn rồi mới mãn nguyện đi về. Cậu cảm thấy phía sau có gì đó nóng nóng, cậu run run quay đầu lại. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên.

        Cậu ngước mắt nhìn anh:

         - Mấy giờ rồi Khánh...?

         Anh nhìn qua cái đồng hồ gần bàn cúi người xuống hôn môi cậu:

         - 7h 30...

Cậu hốt hoảng nhảy xuống người anh, chạy vào WC ' VSCN '. Anh khó hiểu nhìn cậu

        - Sao vậy?

        Cậu hét lớn:

      

        - 8h đi học rồi kìa!!!

           Anh ngáp vài cái nhảy lên giường nằm tiếp. Cậu đi ra nắm tay kéo anh dậy.

           - Ði học, mau lên,....

         Anh cười lớn ngồi dậy xoa đầu cậu:

        - Rồi Rồi biết rồi.

             Cậu đi lại tủ của anh mở tủ lấy đồng phục mặc vào. Anh đi ra đứng khoanh tay trước ngực nhìn cậu:

           - Làm gì mà gấp vậy?

        Cậu quay qua liếc anh tay thì chỉnh cavat:

            - Anh có nhanh không thì bảo?

  

           Anh vò đầu vài cái rồi đi lại tủ thay đồng phục, lúc anh cởi quần áo cậu cứ nhìn anh chằm chằm. Anh cứ cởi để xem cậu sẽ làm thế nào. Cậu đưa mắt xuống nhìn hạ bộ của anh bất giác đỏ mặt nhưng mắt vẫn dán vào  đó.

        - Heo ngốc em có thấy mình biến thái quá không? (Au: ai biểu anh thay ở đó chi(

         Cậu xấu hổ quay đi la lớn:

         - Làm như em không có vậy á! Xớ ai thèm nhìn của anh đâu. (Au: Đã nghiện còn ngại)

         Anh cười cười nhìn cậu:

         - Lại thắt cavat cho anh nhanh nào!

        Cậu đi lại càu nhàu nói nhỏ:

        - To thế cơ chứ, ăn cái giống gì mà nó to dữ vậy.

    
        Anh nén cười làm vẻ nghiêm túc:

         - Ăn cơm như người bình thường.

           Cậu đỏ mặt đứng thắt cavat cho anh, sau khi xong 2 người vào xe đi thẳng đến trường. Từ xa đã có một đám học sinh nữ đứng đợi trước cổng trường. Đến nơi anh mở cửa xe nắm tay kéo cậu ra ngoài trước bao ánh mắt của mọi người.

        Lúc này ai cũng mở mắt hết cỡ nhìn cho rõ, anh cứ vậy mà mặc kệ vẫn nắm tay vẫn bình thản kéo cậu đi một mạch lên cầu thang. Đi đến giữa bậc cầu thang bỗng có cô gái chạy lại ôm Bảo Khánh, lần này cậu á khẩu tuyệt đối. Cậu đi lại nhẹ nhàng kéo cô gái ra khỏi Bảo Khánh và mạnh dạn đưa chân thẳng vào cái chổ rất ư là Ba Chấm của tụi con trai.

           Cô gái nhìn cậu run run nói:

    

        - Sao cậu dám đánh...  (Moon: chạy ik cô pé coi chừng lại bị anh tui sút cho cái giữa háng đó)

         Cô gái chạy lại đỡ Bảo Khánh đột nhiên hốt hoảng:

          - Cậu ấy ơi... tôi nhận lầm người...

        Nói rồi cô gái cúi đầu xin lỗi rồi chạy đi mất, còn cậu lúc này chớp mặt ngây thơ nhìn xuống hạ bộ của anh:

         - Khánh Khánh anh có sao....

  

          Bảo Khánh khép chân lại 2 tay che gì đó ngồi xuống bậc cầu thang nhăn mặt:

       - Đau đấy con heo ngốc này! Ghét " con trai " anh nhưng em cũng đâu cần mạnh như thế. (Moon: thấy tội anh rể quá nhưng thui cgx kệ zui mà)

          Cậu cảm thấy có lỗi với anh nên đưa tay choàng qua vai anh dìu anh lên lớp. Tới chỗ anh ngồi xuống úp mặt xuống bàn giả vờ thống khổ rên lên:

     

           - " Nó " làm gì sai mà em làm vậy với " nó " từ khi sanh ra tới giờ mới biết cảm giác nó thốn như thế nào. (Moon: hâhah tất nhiên là thốn òi. Anh của em mà tung chưởng là anh chết chắc)

             Cậu mếu mếu nhìn anh:

          - Nên làm gì cho anh hết đau đây?

         Anh cười đắc ý nhưng giả vờ đau đớn:

      - Giúp anh xoa "nó" đi. (Moon: pha dụ dõi trẻ coan đến từ anh rể)




!!!!!!!!!!//////!!!!!!!!!!!///////!!!!!!!!!!!!////////

Link truyện gốc:
Https://my.w.tt/tx4qzLr7I6

     Lênun cho nóng nè mấy con quỷ cái. Ủa mà chẳng thấy ai hết z.😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro