(。♥‿♥。)Cháp 18(。♥‿♥。)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Cậu từ từ mở mắt dậy vì ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào trong, cậu định ngồi dậy dựa vào thành giường thì lập tức từ phía sau truyền đến cảm giác đau nhức khó tả. Cậu đưa tay bịt miệng khóc vì sợ làm phiền giấc ngủ của anh, mà cậu nào biết anh đã thức từ lâu để ngắm gương mặt cậu lúc cậu đang ngủ đâu.

        Anh liền ngồi dậy nhìn cậu đưa tay kéo cậu vào người mình, xoa xoa lưng cậu an ủi.

    - Ðau không hả Vợ?

      Cậu đánh mạnh lên ngực anh mà khóc lớn:

     - Vậy anh để tôi đút vào thử thì biết cảm giác.

     Anh cười cười đứng dậy ẵm cậu vào WC, tắm cho cậu xong anh thay ðồ cho cậu để cậu ngồi lên giường. Anh luống cuống mặc đồng phục, chạy lại bàn soạn cặp cho cả hai. Khi soạn xong anh đeo hai cái balo trước ngực, quay lưng về phía cậu ngồi chòm hỏm.

     - Vợ ơi.... lên đây anh cõng.

       Cậu ngồi trên giường trầm ngâm một lúc lâu rồi mới chịu leo lên lưng anh. Anh cõng cậu xuống canteen trường, trên đường đi thuận tay xoa xoa bóp bóp mông cậu vài cái. (Lala biến thái vẫn hoàn biến thái ko bỏ đc cái tật biến thái)

    - Vợ ngốc em muốn ăn gì anh lập tức đi mua.

        Anh cẩn thận đặt cậu lên ghế ngồi trước mặt mọi người.

          - Bánh mì ngọt.

        Anh hôn vào má cậu một cái định bước đi thì nghe mọi người bàn tán.

    - " Ôi trời Bảo Khánh đấy à? Sao mà nghe lời thế? "

- " Ðẹp đôi quá đẹp đôi "

    Cậu bị những lời nói làm cho sợ đến phát run, thấy vợ nhỏ bị dọa sợ anh liền thuận chân đá cái ghế vào tường.

       - Ai còn nói nữa tôi nhất định không để yên.

     Cả canteen bỗng dưng im lặng không ai dám hó hé một lời. Anh quay qua cậu mỉm cười, xoa xoa đầu cậu:

         - Ngồi yên ở đây đừng đi đâu nghe chưa vợ. Anh liền đi mua bánh cho em.

        Cậu đờ người gật gật đầu nhìn anh chạy đi. Tự dưng cậu mắc vệ sinh.....

      Nhưng mà đau quá làm sao đi đây? Nhưng mà thôi giải quyết nỗi buồn là quan trọng nhất. Cậu cố ngồi dậy vịnh bàn đi, ở dưới lại truyền lên cảm giác rất chi là... Ðau.

       Cậu dùng hết sức đi đến chỗ phòng vệ sinh nam, không chần chừ cậu liền đi vào.

      Anh mua được bánh thì bỏ vào balo hớn hở chạy về chỗ cậu, nhưng về đến thì không thấy cậu. Anh như một con thú dữ mà la lên:

      - Phương Tuấn em đâu rồi?

       Cả canteen tập trung về phía anh, anh trừng mắt nhìn mọi người siết chặt tay:

      - Ai thấy Phương Tuấn đâu không?

       Cả canteen vẫn nhìn anh, nhưng có người bước lại gần anh, nói:

     - Tôi thấy cậu ấy tiến đến chỗ vệ sinh.

      Không cảm ơn anh lao nhanh về hướng phòng vệ sinh. Cậu lúc vừa đi ra thì đụng phải chị đại của trường, cậu cúi đầu xin lỗi nhưng bị người kia tán mạnh vào mặt, móng tay của người đó quẹt vào má cậu làm cho gương mặt cậu chảy ít máu. (Má nó, dám quýnh anh 2 tao. Tao sẽ cho mầy bt thế nào là đau đớn con chó ạ)

   - Mày là thằng tên Phương Tuấn mới chuyển trường vào sao?

      Cậu cắn môi để không rơi nước mắt mà gật gật đầu.

       - Nghe nói mày làm mưa làm gió lắm đúng không? ( Đúng a2 tui vậy đó rồi seo??? Này bắt nạt anh tui chứ không bắt nạt đuọc tôi đâu nhé!!!)

     Cậu lắc lắc đầu:

       - Tôi... không có...

         Ả vung tay tát cậu thêm cái nữa thì có người đằng sau chụp tay ả lại. Cậu cúi mặt đang nhắm mắt để đón nhận cái tát ấy thì cảm thấy hơi lâu, cậu từ từ mở mắt ra ngước lên nhìn thì thấy anh đang siết chặt cổ tay ả kia. (A2 sao ko bật lại đi. Sao lại chờ cái tát ấy. Anh là con trai phải tán cho con bánh bèo đó 1 trận chứ!!!)

      - Khánh...

         Anh thấy mặt cậu chảy ít máu thì xót xa đẩy mạnh ả vào tường mà đi lại ôm chặt cậu.

      - Ðã nói em đừng đi đâu rồi mà vợ ngốc!

       Cậu dựa lên người anh mím môi:

     - Nhưng mà lúc đó hơi gấp nên em mới...

       Mắt anh trĩu buồn đưa lưỡi liếm vết máu đang chảy trên gương mặt cậu.

     - Anh xin lỗi, là anh không tốt nên để em bị thương. (May mà anh tới kịp đó chứ ko a2 e bị ăn thêm cái nx òi )

       Cậu ôm chặt eo anh mà lắc lắc:

        - Em không sao đâu mà~

         Anh quay liếc ả một cái thật sắc như lưỡi dao muốn đâm thẳng vào tim ả.

   - Bảo Khánh nghe em nói là nó... lúc đầu nó đánh em.

      Cậu nghe vậy liền im lặng vì nghĩ anh sẽ bênh ả ta vì ả ta rất đẹp nga~. ( Đẹp cái cù loi ý. Sắc đẹp của ả sao đọ đc vs anh chứ. Vs lại anh rể sẽ bênh anh chứ ko bênh ả đâu. Hhahahah )

           Hai tay cậu đang ôm anh liền từ từ thả lỏng xuống, cậu quay mặt lấy sức bước đi. Ả cười thầm đắc thắng, anh nắm tay cậu kéo lại vào lòng mà ôm chặt.

      - Em đang nghĩ gì anh biết tất đấy Vợ à.

       Cậu ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh:

     -...

      Anh đưa tay lau đi vệt nước mắt sắp rơi xuống, buông cậu ra, anh đi lại nắm tóc ả kia kéo lên. Bàn tay siết chặt tóc ả khiến ả đau mà chảy nước mắt cầu xin.

     - Tha... tha cho em... em không cố ý... ( Chết mẹ mày chưa con đĩ con. Mày nghĩ mày là ai. Đòi so sánh với anh tao à. Về soi lại gương đe con chó. )

      Anh nhếch môi cười kinh:

    - Cố tình thôi đúng chứ?

      Cậu thấy cô như thế thì lên tiếng:

      - Khánh... cô ấy đau rồi... đi lên lớp thôi.  ( Có cần từ bi thế không anh???)

    Bảo Khánh quay lại nhìn cậu thở dài. "Sao em lại hiền như vậy hả Tuấn? "

       Anh gật đầu bế cậu đi.

        - Ừ theo ý em.

       Cậu nằm trong lòng anh ra sức dụi dụi, anh nhìn cậu mà bật cười.

       - Ðang câu dẫn anh à Vợ ngốc?

        Cậu đỏ mặt chu môi:

      - Ai thèm câu dẫn anh những... Em không có ngốc.

      Anh siết chặt tay ôm cậu thật chặt.

   - Không ngốc, mà là rất ngốc. (Đúng anh 2 rất rất ngốc lun ó)
====================================
Link truyện gốc:
Https://my.w.tt/tx4qzLr7I6

     Dạo nì ik cấy ko ra chs cho mấy má đc xl hem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro