❤❤❤Cháp 20❤❤❤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Bảo Khánh không từ chối cũng không đồng ý, kì thực hắn muốn nếm thử thức ăn cậu nấu như thế nào nhưng sợ phiền cậu với lại nhà cậu đã có hai người mà bây giờ lại phải làm thêm một khẩu phần ăn cho hắn nữa thì có chút không tiện lắm. Bảo Khánh đang đấu tranh rất quyết liệt hắn không biết phải chọn cái nào, hắn nhìn xuống Phương Tuấn thấy cậu đang giương to đôi mắt nhìn mình.

          Lúc này cậu không khác gì một con mèo cả, vẫn là không kìm chế được hắn quyết định đồng ý, dù sao cậu cũng đã mời hắn nên hắn không muốn làm cậu buồn. Phương Tuấn vui vẻ một mạch chạy vào nhà để chuẩn bị cơm tối. Bảo Khánh cúi đầu cười thầm, mèo nhỏ quá dễ thương đi nên hắn không bao giờ muốn làm tổn thương cậu. Nếu sau này bắt được cậu về bên hắn rồi nhất định phải sủng đến tận trời mới thôi!

          Sau khi đậu xe đến một nơi cách đó không xa, hắn không vội vàng từ từ đi bộ về nhà cậu. Hắn làm vậy để cậu có thời gian chuẩn bị đồ ăn, hắn luôn muốn cậu phải thoải mái nhất có thể khi bên cạnh hắn. Nhớ đến những lần cậu né tránh ánh mắt của hắn khiến hắn có chút thất vọng về bản thân, hắn nghĩ nếu có thể hắn sẽ thay đổi cái tính cách lạnh lùng vốn có của mình để làm cậu không phải sợ hãi trước hắn.

        Vừa đến nhà cậu điều đầu tiên đập vào mắt hắn một gã đàn ông mang khẩu trang màu đen đang cố gắng mở khóa cửa, Bảo Khánh bước thật nhanh đến nắm lấy cổ tay của gã vặn nó sang một bên:

    "Cậu là ai? Đến đây làm gì? Khai mau!"

        Tấn Đạt  cảm nhận được sự đau đớn ở cổ tay, gã cố gắng gạt tay Bảo Khánh ra nhưng bất thành, cuối cũng phải dùng chiêu cầu xin:

      "Anh buông tay tôi ra, tôi sẽ khai."

      Bảo Khánh thả lỏng lực ở tay, xem như tạm tin gã nhưng nếu Tấn Đạt có ý đồ gì thì hắn nhất quyết không để yên. Tấn Đạt cầm lấy cổ tay mình xoa xoa gã không ngờ tên này lại mạnh đến thế, cơ bản đấu không lại. Nhìn hắn mặc đồ lịch lãm thế này gã có thể đoán được hắn là một tổng giám đốc của công ty nào đó. Nhưng gã cảm thấy kì lạ ở một chỗ là Tấn Đạt đang mở khóa nhà Phương Tuấn sao hắn lại đến ngăn cản?

     Không lẽ đây là người yêu mới của Phương Tuấn? Tấn Đạt nhoẻn miệng cười bước đến gần Bảo Khánh:

       "Ồ ra đây là người yêu mới của cậu ta sao, cho hỏi anh tên gì?"

        Bảo Khánh nghe thấy gã nói hai chữ cậu ta liền đoán đến ai, hắn lạnh lùng trả lời:

          "Bảo Khánh."

       Tấn Đạt kiêu ngạo giới thiệu:

      "Không ngờ khẩu vị của cậu ta lại lên đến mức này. Không dài dòng nữa tôi là Tấn Đạt bạn trai cũ của Phương Tuấn."

        Bảo Khánh như không tin vào sự thật này liền nắm chặt lấy vai của gã:

     "Cái gì? Phương Tuấn đã từng có người yêu?"

      Tấn Đạt cười gạt tay của hắn ra, nhìn bộ dạng lúc này của hắn khiến gã không thể nhịn được đành cười phá lên. Chứng tỏ hắn và cậu chỉ mới quen nhau chứ nếu là người yêu thì hắn phải biết đến chuyện này rồi, Tấn Đạt gật đầu giọng nói ngày một cao lên:

      "Phải! Tôi và cậu ta đã từng yêu nhau rất sâu đậm."

        Tuy câu nói này của gã khiến hắn có chút hụt hẫng nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, hắn không thể vì chuyện này mà suy sụp được:

    
         "Nhưng chính cậu ta đã phản bội tôi nên anh hãy cẩn thận, có thể cậu ta đến với anh chỉ vì tiền thôi."

     Nói xong Tấn Đạt cười lớn một trận rồi rời đi để cho Bảo Khánh suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, hắn không tin Phương Tuấn lại là người như thế. Ngay từ đầu gặp cậu hắn cảm nhận được cậu là một người rất tốt đôi lúc có phần sợ hãi nhưng hắn biết chắc những lời nói của Tấn Đạt là không phải sự thật.

         Hắn càng không để ý đến lúc gã nói hai người từng rất yêu nhau sâu đậm, nếu thế vì sao gã lại luôn miệng làm xấu hình tượng của cậu? Tốt nhất hắn nên hỏi Phương Tuấn xem thực hư chuyện này rốt cuộc như thế nào.

         Phương Tuấn mở cửa tính gọi Bảo Khánh vào dùng bữa nhưng lại bắt gặp hắn đang đứng nhìn về một khoảng không, cậu đoán dường như Nguyễn tổng đang trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề quan trọng lắm mới nghiên túc đền thế.

      Cậu kiễng chân nhẹ nhàng từng bước đến thủ thỉ vào tai hắn:

       "Mời Nguyễn tổng vào ăn cơm ạ!"

     Bảo Khánh giật mình quay sang nhìn cậu, vẫn là gương mặt dễ thương lúc nãy khiến hắn quên bén mình đang nghĩ đến vấn đề gì. Bảo Khánh xoa đầu cậu rồi đáp:

       "Được chúng ta vào thôi."

      Phương Tuấn gật đầu liền nắm tay hắn đưa vào nhà, hắn bất giác phì cười. Quả thật mỗi khi bên cạnh cậu là bất cứ lo âu gì đều tan biến cả, giống như Phương Tuấn là một liều thuốc chữa lành căng thẳng của hắn vậy. Phương Tuấn vào nhà trước để trang trí lại một số món ăn, vừa vào đến bếp thực sự cậu không thể tin vào mắt mình. An An đang xếp bát đũa, khăn giấy ngay ngắn đặt ở đúng vị trí, bé còn tự động đi rửa tay trước khi ăn, chỉnh ghế ngồi cho thích hợp.

      An An chăm chỉ làm việc mà không để ý nãy giờ Bảo Khánh và Phương Tuấn đang nhìn bé chằm chằm.


===================================
Link truyện gốc:
     Https://my.w.tt/GUTZYladF6
   

     Nè cho mấy con quỷ đó. Nói quỷ thui chớ thw lắm ó nha. Kkkkk

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro