Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


KHI TỔNG TÀI BÁ ĐẠO SỦNG VỢ
Chương 20
-----------------------------

Tối hôm ấy.

Anh nằm bên cô. Nghe thấy từng hơi thở của cô. Hơi thở của cô lúc này rất khó khăn. Dường như đang gặp ác mộng. Một lát sau cô hét lên. Nằm co người lại.

"Aaaa cứu tôi với."

"Đừng sợ... Không có sao hết."

Cô ôm chầm lấy cổ anh. Vùi đầu vào ngực anh. Anh xoa đầu, vuốt tóc cô.

"Gặp ác mộng sao."

"Ư... Em rơi xuống nước."

"Không sao. Có anh rồi. Đừng sợ."

Anh sờ trán cô."

"Em sốt rồi."

Người cô toát rất nhiều mồ hôi. Hơi thở càng trở nên khó khăn. Một lát sau cô mới buông lỏng tay ra. Anh lén lút lấy tay cô ra khỏi người. Đi xuống nhà bếp lấy khăn ấm. Anh từ từ lau mồ hôi cho cô. Nhìn gương mặt trắng bệch và sợ hãi vì cơn ác mộng của cô tim anh như co thắt lại. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Sau đó dùng kẹp nhiệt độ đo cơ thể của cô. Cầm trên tay kẹp nhiệt độ chỉ số 39°.

****

Sáng hôm sau, cô mơ mơ tỉnh tỉnh. Nhìn người đàn ông tuấn tú ngồi bên cạnh gõ gõ bàn phím máy tính. Anh nhìn cô rồi vuốt mái tóc óng mượt.

"Đánh thức em sao."

"Không có." - cô mệt mỏi trả lời.

Anh vừa vuốt mặt cô vừa trả lời.

"Em sốt đến 39° đấy. Sao anh đi làm được."

Cô đỡ tay anh

"Không sao. Em lớn rồi."

"Lớn rồi tại sao không biết bảo vệ bản thân thật tốt."

"Em... "

"Đừng nói nữa. Ngủ thêm tí đi."

"Em ngủ no mất rồi. Em đói."

"Để anh lấy cháo cho em."

"Lại cháo à."

"Ăn cháo mới khỏe được."

"Ư không thích."

"Em muốn anh mớm cho em sao."

Cô liền ngoan ngoãn để anh đút ăn.

"Bao giờ thì em mới được đi làm lại."

"Em không cần đi làm nữa."

"Tại sao."

"Em ở nhà nghỉ ngơi đi. Có anh nuôi em rồi."

"Em không muốn suốt ngày ăn bám anh."

"Tiền lương hằng tháng của em cũng do công ty anh phát mà. Thì có khác gì tiền của anh đâu."

"Khác. Nó rất khác. Đó là tiền mồ hôi công sức của em."

"Kiểu nào em cũng cãi được."

Cô níu tay anh.

"Cho em đi làm. Làm ở đâu cũng được."

"Vậy làm trong phòng làm việc của anh."

"Là sao."

"Công việc của em vẫn như thế nhưng bàn làm việc của em sẽ đặt ở phòng làm việc của anh."

"A... Như vậy phiền phức lắm."

"Vậy đừng đi làm."

"Em nghe lời anh."

"Ngoan. Ngủ đi."

****

Sáng hôm sau.

Anh đưa cô đến công ty. Anh theo cô đến tận phòng làm việc. Đợi cô thu dọn tài liệu rồi giúp cô mang đồ lên phòng của anh.

Trong lúc đợi cô thu dọn. Lam Lam ngơ ngác hỏi.

"Cậu không làm ở đây nữa sao."

"Ừ. Tớ làm việc ở phòng anh ấy. Rảnh rỗi cậu lên phòng nói chuyện với tớ."

"Cậu đi rồi. Tớ buồn lắm."

"Chịu thôi. Tớ cũng hết cách rồi."

Nhật Uyên nói chen vào với giọng chanh chua.

"Ai kia có vẻ cảm thấy làm nhiều việc sai trái quá nên đành cuốn gói rời đi."

Cô tức giận định mắng cô ta nhưng anh cản.

"Vợ. Đi thôi. Môi trường ở đây quá nhiều virus như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em."

Nói xong anh cầm tay cô đi ra khỏi phòng làm việc.

Đến phòng anh. Anh đặt đồ dùng của cô xuống một chiếc bàn.

"Đây là chỗ của em."

"Hả... Sao rộng quá vậy."

"Em cứ ngồi đi. Phòng anh rộng mà."

"Như vậy sẽ bất tiện lắm. Em cần gì cái bàn làm việc to vậy."

"Em là phu nhân của anh. Anh cho phép em ngồi đây."

Anh nhấn vai cô ngồi xuống. Cô cười gượng.

"Còn anh trợ lý của anh thì ngồi ở đâu."

"Anh đá nó ra khỏi phòng rồi. Người ta thích tự do."

*Cùng lúc đó*

Anh trợ lý dứng sát người vào cánh cửa.

"Sếp... Em không muốn ngồi ngoài này đâu.... "

******

Đến giờ ăn trưa.

Anh và cô cùng ăn trưa trong phòng làm việc. Thấy tâm trạng cô không tốt anh liền hỏi.

"Em sao thế? Không khỏe sao?"

"Không có."

"Là vì không muốn ngồi ở đây sao."

Cô miễn cưỡng "ưm" một tiếng.

Anh nhéo má cô.

"Ngoan đi. Anh chỉ muốn em nằm trong tầm mắt của anh thôi."

"Bọn họ ở ngoài kia sẽ nói em dựa thế anh. Em không thích."

"Bọn nó ai dám nói anh sẽ... "

"Sẽ thế nào?"

"E hèm... Cho bọn nó khỏi... Ấy nữa."

"Khỏi cái gì cơ."

"Em làm gì căng thẳng vậy. Cho bọn nó khỏi làm việc nữa thôi mà."

Cô lườm anh một cái rồi đứng dậy.

"Em đi rót nước."

Đến đó... Cô đang rót nước thì... Có một bàn tay đặt lên vai cô.

Cô giật mình quay lại thấy một anh chàng đẹp trai, tuấn tú chỉ kém hơn anh một tí thôi. Cô ngơ ngác nhìn.

Anh ta cảm thấy khó chịu với ánh mắt của cô.

"Này... Cậu nhìn không ra tớ à... "

"Cậu là... "

"Minh Vương. Cậu quên tớ rồi sao."

"Minh Vương... Là cậu thật sao."

"Cuối cùng cậu cũng nhận ra tớ rồi."

"Tớ đâu nói là nhận ra câu... Tớ chỉ thấy cái tên Minh Vương rất hay."

"... "

"Mà cậu là ai vậy."

"Bạn lúc cấp ba, cậu và tớ ngồi chung bàn. Lúc đó cậu say nắng tớ."

"A... Nhớ rồi."

"Bây giờ tớ du học về rồi. Biết cậu làm ở đây nên tớ cũng xin vào làm."

"Tại sao cậu... "

"Tớ nghĩ kĩ rồi. Lúc xưa tớ đã bỏ lỡ cậu bây giờ thì không. Chúng ta sẽ... "

"Ayzaaa... Tiếc thật, cô ấy bây giờ đã là vợ của tôi."

Anh từ sau bước đến choàng lấy eo cô nói.

"Em bảo đi lấy nước. Thì ra là tâm tình với người cũ... "

Cô khua tay.

"Không có. Chỉ tình cờ gặp rồi nói chuyện."

Anh bạn kia ngơ ngác nhìn.

"Hai người kết hôn rồi sao."

"Phải. Đã được hơn một năm rồi."

Sau đó, anh ta liền lấy lại vẻ mặt kiêu ngạo.

"Chỉ hơn một năm thôi mà. Tôi có thể... "

Anh ta nhấn mạnh.

"ĐẬP CHẬU CƯỚP HOA."

Cô giật bắn mình trước câu nói đó...

"Cậu nói gì thế. Anh ấy là giám đốc công ty này đấy. Cậu chán sống rồi sao."

"Cùng lắm chỉ là mất việc thôi mà."

Anh cười nhếch mép.

"Tốt. Rất có chí khí."

--END--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro