Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chừng nào anh về vậy hả? Cha mẹ cứ hỏi em mãi"

Jungkook ngồi ngoài sân nhà trong rất buồn cười vì bộ đồ đang mặc nhưng không che đi được vẻ nam thần ngời ngợi này, mắt nhìn xa xăm vô định thanh âm không nhanh không chậm

"Chưa có dự định"

"Biết lắm anh sẽ nói thế này nên cha mẹ đã thủ sẵn thêm một câu. Tối nay phải đi tiệc gia đình"

"Tối nay?" Anh trầm ngâm

Quả nhiên người đàn ông nào đó không muốn xa cậu một chút nào.

"Vâng, cha mẹ bảo dù có định về hay không ít nhất cũng phải ăn một bữa cơm."

Anh thở dài có vẻ miễn cưỡng chỉ "Ừ" rồi gập máy.

Jungkook bước vào trong nhà sau đó cẩn thận khoá cửa lại, nghe nói "Cha mẹ vợ tương lai" sẽ đi công tác vắng nhà vài tuần, được tự do tự tại nên cậu liền đá anh ra ngoài, bảo rằng đi phơi nắng cho tốt.

Anh bước vào bếp nhìn xung quanh, cười nhẹ ngọt ngào khi nghĩ đến bộ dáng đáng yêu khi ngủ đó. Tay cũng bắt đầu làm bữa sáng trong không khí ấm áp chứa đầy tình thương cho sóc nhỏ ấy.

"Cạch"

Seokjin mơ màng đi ra tìm đứa con nghịch tử kia liền thấy bóng lưng cao lớn kia đang loay hoay trong bếp.

Anh cũng đúng lúc đó xoay người lại, ánh nắng từ cửa sổ không chói chang nhưng toả ra từ anh lại thanh mát vững chạc.

Đôi mắt nâu đỏ chăm chú nhìn cậu, cậu cũng mơ màng nhìn lại anh cả hai cứ đứng một hồi lâu nhìn nhau, thời khắc cũng bỗng chốc ngừng lại.

Bỗng Jungkook cười bất lực vì sự đáng yêu của cậu bước dài đến gần một vòng tay ôm gọn thân hình nhỏ bé chưa tỉnh ngủ vào lòng.

Seokjin vốn dĩ còn chìm vào mộng đẹp chưa dứt nên cũng không cảm nhận được tiện nghi bị chiếm mà im lặng đứng đó qua một hồi.

2 phút sau:

"Bốp"

"Hự..."

"Tối nay sao?" Seokjin nhìn ngoài cửa sổ hỏi

Kookie đứng rửa bát cũng vểnh tai lên nghe đoạn đối thoại kia.

"Được đó, vậy tối gặp nhé!" Cậu cười cười đồng ý nghe bên kia đề nghị đến rước thì lập tức lắc đầu từ chối như cắn thuốc bảo rằng cậu tự đến được.

Tắt máy cậu đi đến gần anh, xoa xoa cái đầu cao kia nói

"Tối nay tôi đi xoã, anh muốn ở nhà hay đi theo?"

"Con ở nhà" anh nói

"Được!" Cậu cười nói chạy vào phòng nhưng đứng thẫn thờ

Đúng là có chút buồn buồn nhưng mà biết làm thế nào đây.

Thật ra nếu anh ta chọn đi thì chỉ cần giả không quen biết nhau là ổn thôi mà.

Jungkook dĩ nhiên không tinh ý mà nhận ra điểm bất thường của cậu, thấy cậu đáp lại hào hứng như vậy quả thật anh như bị tổn thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro