Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, đêm lạnh như nước. Ngoài ban công gió thổi mạnh, một người đàn ông đứng dựa vào lan can. Mặc quần áo đơn giản, áo sơ mi Cenci một màu cổ điển, ba cúc áo mở rộng từ cổ áo, chỗ xương quai xanh lộ rõ từng dấu hôn. Tay áo thiết kế tinh tế hiện rõ cánh tay dài rắn chắc, ánh trăng chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy được trên cánh tay anh có những vết móng tay bấu chặt của phụ nữ.  

 Anh từ nhỏ đã có khuôn mặt cực kỳ diễm lệ, mà bây giờ lại mới bứt ra từ cơn lốc tình dục, không kịp tán đi một thân gợi cảm, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy lại càng yêu mến. Đứng sau người đàn ông là vài người cấp dưới và một quản gia, đều là những người hàng năm phục vụ tại biệt thự tư nhân này. Quản gia đứng đầu lên tiếng biện bạch: "Jeon thiếu, chúng tôi không phải cố ý ...... Chỉ cảm thấy thiếu phu nhân ngồi ở trong nhà lâu quá, cho nên mới nhất thời muốn đưa cô ấy ra ngoài một chút...... Không ngờ lại mang đến cho ngài phiền toái lớn như vậy......"  

 Anh chỉ nghe, không đáp. Tay cầm một điếu thuốc nhỏ dài, sương khói bốc lên, ẩn nấp vẻ mặt của anh. Sương khói lượn lờ sau lưng, chỉ thấy hé ra sắc mặt trắng xanh trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Lạnh lẽo như vậy, chỉ làm cho người ta thấy vô cùng quỷ dị.  

Cảm giác áp bách quá nồng đậm, quản gia nơm nớp lo sợ nói năng lộn xộn, mới nói vài lời biện bạch trước mặt anh mà khuôn mặt đã đông cứng tái nhợt, nghe ra thấy cảm giác vô lực mười phần.  

 "Quản gia Lee." Bỗng nhiên người đàn ông mở miệng, không khách khí cắt ngang lời biện bạch của quản gia, âm sắc lạnh ngắt: "Ông ở Jeon gia bao lâu rồi?"  

 Quản gia giật mình, chột dạ cúi đầu,"Một, một năm." 

Anh bỗng nở nụ cười, nụ cười kiêu ngạo, toát ra khí lạnh, làm cho người ta không rét mà run. 

"Tốt lắm, một năm." Khóe môi khẽ động, anh quả quyết mỉa mai lên tiếng, "...... Mới một năm mà đã đem đến cho tôi phiền toái lớn như vậy!"    

 Khí thế của anh quá mức sắc bén, anh đã quá quen với những thủ đoạn bạo lực, bất kể là dùng kỹ xảo hay vũ lực, đều dồn người khác vào chỗ chết.  

 Quản gia gây chuyện sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.

Tất cả mọi người đều không nói, chỉ cảm thấy tim mình đang nổi lên một nỗi sợ hãi.

"Quy củ của tôi, ông nên biết." Người đàn ông xoay người, nâng tay gõ vào lan can đá cẩm thạch, miệng lên tiếng uy hiếp: "Hôm nay tôi không muốn động tay nữa, trước khi tôi thay đổi ý định, mang theo người của ông...... Cút!!!"

------------------------------------------------

 Trong phòng ngủ.

Thân là bác sĩ tư nhân của Jeon gia, Kim Taehyung cảm thấy, mình sinh ra như là để cả đời cống hiến cho Jeon gia. Nếu thế lực của xã hội đen có thể tính bằng con số cụ thể, vậy thì nếu Châu Á chiếm mười phần,   Jeon gia chắc chắn chiếm tới bảy phần. Thế lực khổng lồ như vậy, đương nhiên sát khí cũng không nhỏ.

Nhưng bệnh nhân hôm nay thực đặc biệt, không phải một cấp dưới đắc lực của Jeon gia, mà là một cô gái yếu đuối không hề có lực uy hiếp.

Cô không đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa lại đứng cạnh người đàn ông tư sắc yêu diễm như vậy, nên cô càng mang vẻ bình thản vô kì.

Nhưng, lại không thể dùng từ bình thường để hình dung.

Kim Taehyung nhìn bệnh nhân trên giường, nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy thật bình thản yên tĩnh, giống như nơi nào có cô, nơi đó có thể tách biệt khỏi thế giới.  

 Mũi kim bén nhọn đâm vào tĩnh mạch tay phải, kỹ thuật cẩn thận làm trong ống tiêm nhỏ dài lập tức trào ra giọt máu đỏ tươi, cảm giác đau đớn bỗng nhiên ập đến làm người đang hôn mê trên giường tỉnh táo ba phần.

Hoàn toàn khác với chồng cô, cô không hề mang lại cảm giác uy hiếp cho người khác, ngay cả ánh mắt đơn giản cũng có thể làm người ta bình tĩnh, làm cho tâm tư người ta yên lặng như nước.

"Bác sĩ Kim......?"

"Đúng, là tôi." Kim Taehyung nở nụ cười trấn an, vuốt ve trán của cô một chút:"Cô bị sốt, nhưng không có việc gì, ít nhất cô cũng phải tin tôi chứ?"

Cô nở nụ cười, tươi cười tuy vẫn còn mỏi mệt không chịu nổi, lại không hề lộ ra một tia ấm ức.  

 "Cảm ơn anh."

Kim Taehyung cho cô một nụ cười yên tâm, xoay người đặn dò vài câu với người chăm sóc cô, quan trọng là những vấn đề mà bệnh nhân cần chú ý mấy ngày tới, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.

Trước khi đi còn không nhịn được quay đầu liếc nhìn người đang nằm trên giường. Dưới ánh trăng nhu hòa, lông mày cô chau lại. Anh nhìn thấy được, cô ngủ thật sự không yên, mắt vẫn đang nhắm chặt, lại không hề nói một chữ 'Không'.

Taehyung bỗng nhiên có chút buồn rầu.

Một cô gái tốt như vậy, sao lại gặp phải người đàn ông yêu dị như Jeon JungKook chứ, với hiểu biết của anh về Jeon JungKook,  biết rõ từ nay về sau, cô gái này sẽ bị người đàn ông đó bẻ gãy đôi cánh của mình.

Ngoài cửa phòng ngủ, trợ thủ đắc lực nhất của thiếu chủ đương nhiệm Jeon gia đang đứng đó. Thấy Kim Taehyung đi ra, Park Jimin đưa cho anh một cốc nước, "Vất vả."

NamJoon không nhịn được xúc động: "Nửa đêm như thế này, có phải dây thần kinh của anh ta ngắn hay không? Đem một cô gái yếu đuối biến thành bộ dáng nửa sống nửa chết như vậy."
"Tính cách của Jeon thiếu anh cũng hiểu mà." Jimin cười khổ: "Tuy rằng rất ít hiện ra bộ dáng thật sự, nhưng một khi tính tình nổi dậy, chúng tôi từ trên xuống dưới đều không tránh khỏi bị vạ lây."

Vừa rồi thấy bộ dáng tức giận của Jeon JungKook, rõ ràng là muốn tất cả mọi người trong nhà không ai được bình yên.  

Taehyung nâng tay uống một ngụm nước giải khát, nghi hoặc nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Uy hiếp." Jimin thản nhiên nói, "Trên đường có một thế lực nhỏ không vừa mắt Jeon gia, có ý đồ xuống tay với thiếu phu nhân, kết quả còn không thành công đã bị Jeon thiếu bắn cho một đạn vào đầu."

"Ah......" Bác sĩ Kim theo chủ nghĩa hòa bình phát ra một tiếng kêu không rõ cảm xúc.

Dừng một chút, Jimin tiếp tục nói: "Vấn đề là ngày hôm qua Jeon thiếu vừa nhắc nhở thiếu phu nhân, không cần tùy tiện ra khỏi nhà, đáng tiếc là cô ấy không nghe được bao nhiêu......" Jimin thực bức xúc: "Cô ấy biết Jeon thiếu chưa được bao lâu, hoàn toàn không hiểu anh ấy, thấy bộ dáng anh nói chuyện luôn âm âm nhu nhu như vậy, cô ấy chắc cũng không cho là thật, hoàn toàn không biết Dịch thiếu mà tức giận thì bộ dáng......"

"Không thể trách cô ấy đâu." Taehyung tràn đầy đồng cảm mà tỏ vẻ đồng tình:"Cái loại người biến thái như JungKook, cho dù là chúng ta cũng không hiểu nổi trong lòng anh ta suy nghĩ cái gì."

"Tôi mới là người đau đầu nhất." Jimin nâng tay lên, quơ quơ văn kiện trong tay:"Còn có rất nhiều văn kiện muốn đưa cho anh ấy xem, nhưng bây giờ ai mà dám đến gần chứ......"

Taehyung 'Ừm' một tiếng, nửa ngày sau vẫn thấy Jimin đang nhìn mình với bộ mặt chờ mong, không chịu nổi trước mắt biến đen:"Không phải anh muốn tôi đi đấy chứ?"

"Bác sĩ Kim," Jimin đem văn kiện dúi cho anh, cười không có ý tốt:"Cứu mạng là thiên chức của bác sĩ."

Taehyung không nói gì, có được nghề nghiệp bị người khác bắt nạt như thế này thật khó chịu.

-----------------------------

Chậm rãi đi đến phía sau anh, Kim Taehyung không nhịn được đứng yên một lúc, nhìn bóng dáng của anh có chút đăm chiêu.

Jeon JungKook.

Cái tên này đại diện cho thế lực khổng lồ cũng không tầm thường, trên tay người đàn ông này có thế lực quá lớn, có thể dễ dàng thay đổi thế giới theo cách anh muốn.

Rất ít khi anh thật sự tức giận, thân là đại thiếu gia của Jeon gia, từ nhỏ đã học được cách ngụy trang tuyệt hảo. Lần gần đây nhất anh tức giận đến tím mặt là vào hai năm trước, khi chủ nhân của Jeon gia, bố anh, bị người ta hãm hại đến chết, anh thân là đại thiếu gia của Jeon gia, bị hãm sâu trong trung tâm vòng xoáy lừa gạt thủ đoạn, anh vừa phải giải quyết các thế lực đang rục rịch trong nội bộ Jeon gia, vừa muốn báo thù cho bố mình.

Kim Taehyung mỗi khi nghĩ đến khoảng thời gian đó của JungKook, trong lòng chỉ biết dâng lên bốn chữ: Sâu không lường được.

Anh còn rất trẻ, nhưng cũng rất tàn nhẫn.

Kết quả cuối cùng, không thể nghi ngờ là anh đã giành toàn thắng. Châu Á có thế lực mười phần, bị anh giữ trong tay bảy phần cho đến bên kia bờ đại dương. Về phần quá trình ư? Bốn chữ khái quát: Đại khai sát giới.

Mà hôm nay sau hai năm, anh lại một lần giận dữ. Nhưng khác biệt là, lúc này đây, anh vì một cô gái. Mà cô gái này, từ khi gặp anh đến giờ, chỉ ngắn ngủn có ba tháng.

Kim Taehyung khụ một tiếng.

JungKook hơi nghiêng người, mắt đảo qua thấy là anh, lại hờ hững quay lại.

"Được rồi, tôi biết anh bây giờ rất tức giận, nhưng lúc anh tức giận, cũng xin nghe người bác sĩ là tôi đây nói vài câu."

Taehyung có ý tốt nói, yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt không hề để ý đến sự tồn tại của mình, nhưng anh vẫn muốn làm hết trách nhiệm của mình.

"Tôi nói cho anh biết này, xuống tay cũng phải có chút chừng mực chứ? Anh tự mình xem đi, một cô gái tốt như vậy đã bị anh biến thành bộ dáng gì rồi ......" Taehyung vô cùng bực mình nói với anh: "Anh cho rằng tất cả những cô gái trên thế giới này đều dễ dàng tha thứ như vợ của anh sao? Nếu mà là Jaewon, tôi đã không phải nói, Jaewon nếu dám đối xử với cô ấy như vậy, hừ, hãy thử xem, không khiến anh ta chạy như bay để tránh súng, tránh bom như xe lửa giống hồi cách mạng thì......"

JungKook bỗng nhiên ngắt lời anh, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: "Cô ấy thế nào?"

"Có thể thế nào đây?"Taehyung khẩu khí lạnh lùng: "Đêm đầu tiên bị người ta mạnh mẽ ép buộc trong khi đang sốt 38 độ 6, anh nói cô ấy có thể thế nào?"

Trong bóng đêm dày đặc, Kim Taehyung thấy người đàn ông trước mắt hơi cau mày. Lông mày và lông mi gần chạm vào nhau, đôi mắt lấp lánh ở giữa, làm người ta cảm thấy không hề bị áp bức khó chịu.

Biểu tình sinh động như thế, trong nháy mắt làm cho Kim Taehyung có ảo giác thì ra anh là người cũng sẽ hối hận cũng có cảm xúc bình thường như những người đàn ông khác.

Nhưng ngay giây sau đó, nâng tay xua tan sương khói hỗn loạn trước mặt, anh xoay người mặt hướng về phía Taehyung, làn khói tan đi lộ ra ánh mắt chứa đầy ánh sao, giọng nói khàn khàn mà gợi cảm.

"Chữa khỏi cho cô ấy cho tôi."

Cường ngạnh, không nghi ngờ, tác phong điển hình của JungKook.

Taehyung bất đắc dĩ thở ra một hơi.

Vừa rồi, anh lại bị vẻ bề ngoài của người đàn ông này mê hoặc. Làm sao có thể quên,JungKook, trong thế giới này, dù có hao tổn tinh thần đến đâu cũng không làm anh thương tâm.

"Nói thật, tôi thực không hiểu lòng anh nghĩ cái gì, " NTaehyung có lòng tốt mở miệng, "Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, cho tới bây giờ anh ngay cả nhìn liếc mắt một cái cũng không, thế mà có một người trong nhà này, anh đem cô ấy cất giấu tốt như vậy, nhưng ngẫu nhiên mất bình tĩnh lại bắt nạt cô ấy đến mức chỉ còn nửa cái mạng...... Nói xem, đây là cái tật xấu gì vậy? Giống như dịch SARS ngăn chặn được một thời gian lại bùng nổ sao?"

JungKook bỗng mở miệng gọi tên anh một tiếng, giọng nói thản nhiên, lại ngầm có ý cảnh cáo.

"Kim Taehyung."

"Được rồi đã biết." Taehyung luôn là người bình tĩnh, cũng không để ý đến vẻ mặt âm dương quái khí của anh, "Anh tự nhìn cô ấy đi. Ba tháng trước anh mang cô ấy về trên người bị thương cũng không ít, trong ba tháng này điều trị đã tốt hơn rồi, vậy mà, đêm nay anh làm cô ấy bị thương như vậy, hết thảy lại như cũ rồi."

Taehyung nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng. Dựa vào tinh thần chuyên nghiệp của mình đã cứu sống bệnh nhân rồi lại an ủi tinh thần, giáo huấn JungKook vân vân, Bác sĩ Kim kéo một thân mệt mỏi rời khỏi Jeon gia.  

----------------------------------------------------


- Mình đổi tên nhân vật nên phải đăng lại với do 1 phần chap bị lỗi ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro