Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trụ sở chính của Jeon gia.

Tòa nhà chọc trời rộng lớn, như cơn ác mộng xuyên thẳng qua đám mây, hòa hợp giữa màu đen và màu trắng, màu sắc và không gian được phát huy đến mức tận cùng. Đặt mình vào trong đó, ánh sáng như đến từ nơi tận cùng của thế giới, không cẩn thận sẽ rơi vào con đường ma đạo, đây là đỉnh cao của nghệ thuật kiến trúc thần bí.


Tầng cao nhất, văn phòng trụ sở chính của Jeon gia. Ngoài cửa có hai hàng người đang đứng, tất cả đều mặc âu phục màu đen, sắc mặt nghiêm nghị.

Trong văn phòng lúc này có hai người. Một người đã lớn tuổi và một người còn trẻ. Một người đứng, một người quỳ.

Người trẻ tuổi đang quỳ kia trong mắt có hoảng sợ, lôi kéo tay người lớn tuổi, khẩn cầu nói:"Chú Tề, chú phải cứu cháu......"

Người lớn tuổi kia nhắm mắt lại.

Hồi lâu, mới cảm thán ra một câu:"Trình Lạc, cháu cầu chú cũng vô dụng....... Quyết định sự sống chết của cháu, là Jeon thiếu."

Người thanh niên còn muốn tiếp tục cầu xin, lại nghe thấy cửa lớn bỗng nhiên bị mở ra, ngoài cửa vang lên tiếng cung kính cúi đầu.

Chú Tề lập tức xoay người, cúi thấp đầu chín mươi độ theo tiêu chuẩn, giọng nói cung kính cất lên:"Jeon thiếu."

Trình Lạc kinh hoảng ngẩng đầu, rốt cục đã thấy người đó, người đàn ông sắp quyết định sự sống chết của mình.

Kinh diễm như vậy.

Ấn tượng như vậy, trong không khí xơ xác tiêu điều, nhất thời khiến cậu lạnh thấu tận xương thịt, đôi môi nhợt nhạt, đường cong hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, dễ dàng gợi lên dục vọng cho người khác.

Jeon Jungkook.

Thì ra, đây là Jeon Jungkook.

Chú Tề vội vàng nói:"Jeon thiếu, cầu ngài tha cho nó một lần, tôi......"

Jungkook chậm rãi đi vào bên trong, tư thái tuyệt đẹp, đứng bên cạnh chú Tề, ánh mắt lại không dừng lại một chút nào trên người chú.

Chú Tề bị không khí sắc lạnh xung quanh anh mà lo sợ, đột nhiên không thể nói nên lời. Ngay sau đó, chỉ nghe thấy người đàn ông tuấn mỹ kia rốt cục đã mở miệng.

"Chú Tề," Jungkook hơi giương mắt, ánh mắt như gió đảo qua:"Chú đi ra ngoài đi."

Mệnh lệnh của Jungkook, không ai dám phản kháng.

Bên trong còn lại năm người. Jungkook, Trình Lạc, Jimin, và hai cấp dưới bên cạnh anh, đứng ở phía sau Jungkook, gần như đều không có biểu tình.

Jungkook chậm rãi đến quầy bar nhỏ trong văn phòng, thanh niên kia cũng theo sát bên người mà qua, người đàn ông không hề cúi đầu nhìn cậu một chút nào, giống như hoàn toàn không có hứng thú, chỉ đến khi đi ngang qua cậu mới bình tĩnh lên tiếng:"Cậu đứng lên."

Trình Lạc không dám.

Trong ánh mắt kinh hoảng của cậu, chỉ nhìn thấy bên quầy bar có một bóng dáng cô đơn, tư thái huyễn hoặc.

Jungkook xắn tay áo sơmi lên đến khuỷu tay, sau đó tự mình rót lấy một ly nước trắng. Ly thủy tinh hình lục giác trong suốt, bị cầm trong bàn tay, toàn bộ hình ảnh bỗng nhiên phơi bày ra một sự gợi cảm.

Cầm ly nước đi về phía quầy bar, thấy cậu vẫn quỳ trước bàn, Jungkook cũng không nói gì, ánh mắt đang đánh giá cậu, cảm giác áp bách bất ngờ thổi quét toàn thân Trình Lạc.

Áp lực vô hình, căng thẳng mà không thể phản kháng, Trình Lạc chỉ cảm thấy mình không còn chỗ nào để trốn, chỉ là một ánh mắt của Jungkook, nhưng lại thật sự không thể kháng cự, cậu chậm rãi đứng lên.

Jungkook ngồi xuống sau bàn làm việc, tư thái bình thản, nâng tay uống một ngụm nước.

"Tên là gì?"

"Trình, Trình, Trình Lạc......"

"Bao nhiêu tuổi"

"Mười, mười chín......"

"Ở Jeon gia chịu ủy khuất?"

"......"

"Cho nên mới muốn phản bội tôi?"

"......"

Anh càng bình tĩnh, Trình Lạc càng hoảng sợ, rốt cục không nhịn được mà cầu xin tha thứ:"Em không, không có......"

"...... Không có?"

Jungkook lên tiếng hỏi lại, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nụ cười như có như không.

Giây tiếp theo đó, người đàn ông bỗng nhiên cầm lấy một phần văn kiện đặt trên bàn, vung tay thật mạnh ném nó xuống, tất cả tư liệu bị ném ra trước mặt Trình Lạc.

Trang giấy va chạm với sàn đá cẩm thạch, bởi vì lực của anh, mà phát ra tiếng vang thật lớn, nặng nề, khiến cho người ta sợ hãi.

"Có chuyện này tốt nhất là cậu phải rõ ràng trước," Jungkook nhìn về phía cậu, khẽ mở bạc môi:"Tôi là người rất không thích có người nói dối trước mặt mình."

Trình Lạc không nhịn được mà run rẩy mạnh mẽ.

Hóa ra, tin đồn là đúng. Jeon Jungkook, âm tình bất định, căn bản là khiến người ta không thể nào xuống tay.

Jungkook nâng tay cầm ly thủy tinh, uống một ngụm nước, màu sắc của bạo lực bỗng chốc không thể nhìn ra, Trình Lạc dường như nghĩ đến mình đang gặp ảo giác. Lúc trước không để ý đến bộ dáng của người đàn ông trước mắt này, ngay cả giọng nói cũng có vẻ lười biếng.

"Đối phương cho cậu bảng giá thế nào?"

Trình Lạc ấp a ấp úng:"...... Năm triệu đô la...... Bọn họ nói có thể đưa em đến Hoa Kỳ...... Không cần trở về......"

Jungkook bỗng nở nụ cười, giọng nói chậm rãi.

"Có phải bọn họ còn nói với cậu, trên đường đến sân bay sẽ gọi điện cho cậu, nói cho cậu nơi để lấy năm triệu đô la?"

"...... Tại sao anh biết?"

Ánh mắt Jungkook vô cùng lười biếng, buông ly nước, nâng tay xoay màn hình máy tính xách tay lại, hướng về phía Trình Lạc.

Màn hình máy tính hiện lên một đoạn video, là Jimin đang kiểm tra một chiếc xe

"Biết chiếc xe này đúng không?"

Trình Lạc trừng lớn mắt, sau đó gật đầu. Nếu không phải bỗng nhiên bị Jungkook bắt về thì tối hôm qua cậu đã ở trên chiếc xe này mà đi đến sân bay.

Jungkook nâng tay, gõ lên màn hình máy tính:"Thấy rõ ràng chứ, bên dưới ghế ngồi là cái gì."

Trình Lạc nghi hoặc nhìn lại.

Khi cậu thấy rõ đó là cái gì, trong nháy mắt cả người đã lạnh như băng.

Jungkook chậm rãi nghiêng người, ngữ khí huyễn hoặc:"Đứa trẻ rất đơn thuần rồi......" Anh khẽ cười,"Quả bom dưới ghế ngồi được điều khiển bằng các tín hiệu điện thoại di động, chỉ cần cậu nhận điện thoại lập tức sẽ nổ mạnh....... Cậu bán đứng tôi, đối phương chỉ có thể giết người diệt khẩu mới không bị tôi tìm ra chứng cớ....... Thật sự là ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu?"

Trình Lạc quỳ hai chân xuống, giọng nói cực kỳ hối hận, cực kỳ hoảng sợ.

"Jeon thiếu! Jeon thiếu cho em xin một cơ hội nữa! Chỉ cần một cơ hội thôi! Về sau em sẽ không bao giờ như vậy!......"

Jungkook nhìn cậu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, có chút lạnh lùng, lại có chút đùa cợt.

"Tôi thực cẩn thận, hơn nữa dùng người thì không nghi ngờ người. Cậu ở Jeon gia nhiều năm như vậy, tôi chưa từng bạc đãi cậu. Cậu còn muốn một cơ hội? Có thể, tôi sẽ cho cậu một cơ hội."

Bỗng nhiên Jungkook lấy ra một khẩu Walther P38 [3], loại súng lục hàng đầu của Đức. Jungkook nâng tay, ném khẩu súng ra trước mặt Trình Lạc, trong mắt vẫn bình tĩnh không hề dao động.

[3] Walther P38: sản xuất cho quân đội phát xít.

"...... Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, tôi không muốn động tay, cậu tự mình giải quyết đi."

Anh ta muốn mình phải chết.

Hóa ra, lời đồn đãi là đúng, Jungkook không bao giờ buông tha cho người phản bội Jeon gia.

Bất luận kẻ nào, khi bị buộc phải đi tới điểm cuối cùng của sự sống, đều có thể rất nguy hiểm.

Trình Lạc nhìn khẩu súng lục mà Jungkook ném ra trước mặt mình, trong lòng đột nhiên cháy bừng lên một ngọn lửa độc ác.

Trình Lạc đột nhiên cầm lấy khẩu súng trên mặt đất với một tốc độ nhanh nhất, rồi chậm rãi đứng dậy.

Súng trên tay cậu, nhắm thẳng vào Jungkook.

Jungkook bật cười.

"...... Cậu muốn giết tôi?"

Toàn thân Trình Lạc run rẩy, không khống chế được kêu to:"Em chỉ muốn tiếp tục sống! Chỉ cần anh để em đi, em quyết không giết anh!"

Trong khoảnh khắc, nụ cười của Jungkook càng đẹp hơn.

"Trình Lạc," Anh gọi tên cậu, thật nhẹ nhàng:"Tất cả mọi người của Jeon gia đều biết được, tôi là người không thích bị người khác uy hiếp ......"

Người đàn ông ngẩng đầu, trong mắt không chứa một tia kinh hãi nào.

Một Jungkook như vậy làm người ta cảm thấy ngột ngạt.

Trình Lạc không dám nổ súng, nhưng sự thật là cậu vẫn không được buông tha. Rõ ràng cậu thấy động tác của Jungkook, thấy người đàn ông quyến rũ trước mặt mình bình tĩnh buông ly nước trong tay xuống, sau đó chậm rãi lấy ra một khẩu súng lục khác, dùng một cử chỉ cực kỳ lạnh lùng thành thạo mà nạp đạn.

Trình Lạc rống to:"Jungkook! Anh đừng bức em!"

Jungkook nở nụ cười, cười đẹp đẽ chói mắt với Trình Lạc, từ từ nâng khẩu súng trên tay lên.

Trình Lạc hoàn toàn bị bức đến đường cùng, rốt cục hét to một tiếng, ấn tay vào cò súng nhằm thẳng vào Jungkook.

Tạp tháp một tiếng –

Không một tiếng động nào vang lên nữa.

Trình Lạc nhìn súng trong tay, không nghe thấy tiếng vang nào từ nó, giống như vừa bừng tỉnh, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định ngay mà bấm liên tục vào cò súng.

Bất đắc dĩ, không có một tiếng vang nào. Trong khẩu súng này, vốn không có đạn.

Jungkook lên tiếng, gợi cảm, tuyệt đẹp, khí lạnh tỏa ra bốn phía:"Vừa rồi đã nói qua, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng....... Là tự cậu, không biết quý trọng."

Khấu động cò súng, giơ tay bắn ra.

Giết người, mới là lĩnh vực chuyên chức của anh.

Trình Lạc trúng đạn ngay mi tâm (mi tâm:điểm ở giữa hai mày), thẳng tắp về phía sau, ngã xuống đất không dậy nổi.

Jungkook cầm súng trên tay, màu của bạo lực hiện rõ trên mặt.

"Jimin."

Anh gọi một tiếng, Jimin đã hiểu, vội vàng tiến lên, gật đầu nói:"Tôi đã biết, tôi sẽ xử lý ngay."

"Ngoài ra, điều tra những người ở bên cạnh Trình Lạc."

Jimin dừng một chút, hỏi:"Nếu điều tra ra thì sẽ thế nào?"

Jungkook khẽ mở bạc môi, mang đậm sát khí.

"Xử lý sạch sẽ, một người cũng không lưu –"

Một chữ 'Lưu' cuối cùng còn chưa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lạ.

Âm thanh này rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, hình như có vật gì đó rơi xuống đất, nhưng cũng không thể trốn được cảm giác sâu sắc của Jungkook.

Người đàn ông giận dữ.

"Ai ở bên ngoài?!"

Jimin lập tức hiểu được, đi nhanh đến đó, mở bật cửa văn phòng.

Ngoài cửa, vẻ mặt sợ hãi hoảng hốt của Lisa lập tức rơi vào trong mắt Đường Dịch.

Cô nhìn thấy khẩu súng trong tay anh, thấy biểu tình bạo lực đẫm máu của anh, thấy thủ đoạn tàn nhẫn không lưu lại một con đường sống nào của anh.

Đó làm sao có thể là Jungkook dịu dàng yêu thương dỗ dành cô, đó rõ ràng là một người xa lạ.

Hai lần.

Jungkook giết người, cô đã nhìn thấy hai lần.

Ngoài cái đêm anh lấy đi đêm đầu tiên của cô đó, còn có một lần, là vào hai năm trước, khi cô và anh gặp nhau lúc chạng vạng.

Một đám cháy lớn, lật úp cả tòa Kỉ trạch. Mười mấy tên vay nặng lãi đã tìm đến phóng hỏa đốt nhà cô, hai gã đứng trước cửa trói chặt tay cô ra sau, bắt cô phải chứng kiến đám cháy đó, thấy rõ sự tàn khốc của một gia tộc suy vong, thấy rõ thân thể của người mẹ đã tự sát biến mất trong ánh lửa như thế nào.

Toàn thế giới như đang ầm ầm sập đổ trước mặt cô, còn bọn họ thì đang cười cợt thích thú, vuốt tay lên mặt cô, thưởng thức nỗi đau đớn thấu tận xương thịt của cô.

Trong nháy mắt khi cô đang thất thanh rơi lệ đó, một tiếng súng bỗng nhiên vang lên.

Nặng nề, ngắn ngủi.

Ra tay sạch sẽ gọn gàng. Không một chút cố kỵ, tùy tâm sở dục.

(Tùy tâm sở dục: không theo ý ai hết, chỉ làm theo ý mình).

Cô trơ mắt nhìn mọi người trước mặt trúng đạn ngã xuống đất, đạn trúng mi tâm, chất lỏng màu đỏ trào ra, yêu diễm vô cùng.

Ngắn ngủn mấy giây.

Một người, tiến hành một cuộc giết chóc, chỉ dùng mấy giây ngắn ngủn.

Cô cứng ngắc xoay người, liền nhìn thấy anh.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Dưới sắc trời mờ ảo, anh đứng dựa vào trước cửa chiếc xe Spyker đen bóng, tư thái huyễn hoặc, biểu tình lãnh đạm dường như không nhìn thấy, cử chỉ lạnh lùng bình tĩnh, vẻ đẹp quyến rũ thấu tận xương. Bạc môi chỉ cần nói một câu, cũng đủ để cám dỗ người khác.

Tư thế cử chỉ đều rất gợi cảm nếu như trong tay anh không có súng, khói thuốc súng còn chưa tan hết, cô dường như có ảo giác người đàn ông trước mắt này không phải mới vừa giết người, mà mang hương vị dịu dàng mới bước ra từ cơn sóng tình dục.

Rõ ràng và mờ ảo, ánh sáng và bóng tối, toàn nhân anh cứ lẫn lộn giữa đen và trắng.

Mà bây giờ, là lần thứ ba.

Tầm mắt của Lisa toàn bộ đều dừng trên người thanh niên ngã xuống đất kia.

Hình ảnh đó thật quen thuộc, mi tâm của người kia có chất lỏng màu đỏ đang ào ào chảy ra, lấy đi nhiệt độ cơ thể cậu, từ từ biến thi thể cậu thành lạnh như băng.

Tận mắt chứng kiến, sinh mệnh đang dần dần xói mòn, quá trình như thế làm cô không thể thừa nhận.

Lisa rất muốn chạy đến đó, muốn nâng cậu dậy, muốn lấy tay che đi mi tâm kia để cầm máu cho cậu, muốn gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu, muốn nói với cậu rằng: Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức.

Cô muốn cứu cậu ấy.

Giọng nói sợ hãi của đám người phía sau truyền đến, trong nháy mắt khiến cô tỉnh táo.

"...... Jeon thiếu, thực xin lỗi!...... Bởi vì thấy đó là Kỉ tiểu thư, cho nên vừa rồi chúng tôi mới không ngăn cản cô ấy......"

Lisa lập tức bừng tỉnh, bây giờ mới nhớ ra, trong không gian này, anh mới là chủ nhân.

Lời giải thích yếu ớt như vậy, không thấm vào đâu cả, Jungkook giận tím mặt.

Tầm mắt sắc bén quét về phía cấp dưới đang canh giữ ở cửa, giọng nói tăm tối đến cực điểm, rồi đột nhiên lạnh lẽo.

"Cút –!"

Bọn họ đáng chết.

Đã để Lisa của anh nhìn thấy cảnh bạo lực thế này.

Anh nhìn thấy khuôn mặt cô, thấy rõ cô mang biểu tình sợ hãi sâu sắc thế nào. Giống như ngày đó họ gặp nhau, khi anh lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Thời gian cứ như đi dạo vòng vòng, anh giữ lấy cô suốt hai năm, từng giây từng phút, dùng tình dụng tâm, cho nên, anh tuyệt không cho phép cô một lần nữa trở lại bộ dáng ban đầu đó.

Jungkook bỗng nhiên cất bước, thẳng đến phía cô.

Lisa thấy anh đang lại gần mình.

Khói thuốc súng trên tay còn chưa tan hết, bạo lực trong mắt còn chưa rút đi, quanh người tỏa ra mùi máu tươi dày đặc. Jungkook thật xa lạ, khiến cô sợ hãi muốn chạy trốn.

Nhưng mà, thân thể lại không có một chút sức lực nào, bởi vì cô nhớ tới quá khứ. Lisa nhớ tới một lần vào hai năm trước, anh giơ tay ra muốn nắm lấy cô, nhưng cô theo bản năng đã lùi lại từng bước một muốn chạy trốn khỏi anh, kết quả là sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn bị đánh gãy, nội tâm đau đớn cả một đêm, nói lên cô đã mất đi tấm thân xử nữ suốt hai mươi ba năm.

Mà bây giờ, một Jungkook xa lạ như thế đã trở lại. Từng bước một, anh tiến lại gần cô.

Trong sự hoảng loạn và sợ hãi, Lisa mờ mịt đứng nguyên tại chỗ, ngay cả tầm mắt cũng phiêu tán, không biết nên rơi xuống đâu.

Ngay sau đó, trước mắt cô bỗng nhiên chỉ còn một mảnh tối đen.

Jungkook nâng tay trái lên, động tác thực dịu dàng, che đi ánh mắt cô, làm toàn bộ thế giới của cô rơi vào khoảng không trống vắng.

Sau đó ôm chặt cô vào người.

Tay phải anh vòng ra ôm lấy cô, khiến cả người cô đều nằm gọn trong lòng anh, đem thân thể cô dính sát vào ngực anh, ngay cả hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu, cô mệt mỏi mặc anh ôm lấy, cả người đang run rẩy kịch liệt.

Anh cứ ôm cô như vậy, rất thâm tình mà cũng thực cám dỗ, như thể chỉ trong nháy mắt đã thay đổi một con người.

"Lisa......" Anh dịu dàng dỗ dành cô:"...... Nghe lời, không nên nhìn."

Anh ôm chặt cô vào trong ngực.

Tay trái nâng lên, khẽ vuốt lưng cô, từng chút từng chút một, cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành, động tác cũng cực kỳ ôn nhu.

Cô bị anh gắt gao giam hãm vào trong ngực, bởi vậy, giờ phút này cô không thể nhìn thấy ánh mắt của anh.

Lạnh như băng, sát ý.

Trong không gian này, cô không thể nhìn thấy, ánh mắt sắc bén xung quanh cô, thẳng tắp bắn về phía những người khác trong văn phòng.

Vẻ mặt lạnh như băng của Jungkook làm sao lại có nửa phần dấu vết của sự dịu dàng, đáy mắt rõ ràng đang ánh lên màu máu, sát ý dày đặc.

Cô ở đây, anh không thể nói thêm nửa chữ, vì thế người thông minh như anh, chỉ cần dùng một ánh mắt, để cô không sợ hãi, hạ xuống mệnh lệnh mà không cần cất lời.

Jimin hiểu được ngay, lập tức xoay người làm một dấu hiệu với mọi người, ý bảo dọn sạch hiện trường.

Tính cách của Jungkook mọi người đều rõ ràng, hôm nay Đường Dịch thật sự tức giận, nếu không cố kỵ Lisa còn đang ở hiện trường, chỉ sợ người đàn ông này đã sớm mở ra sát giới, nếu không muốn gây nguy hiểm cho bản thân, tốt nhất từ nay về sau không được phép mắc sai lầm nữa.

Vì thế, một phút đồng hồ.

Chỉ dùng một phút đồng hồ, hiện trường đã trở về với không gian sạch sẽ thuần túy như trước. Không có mùi máu tươi, không có dấu vết gì, cứ như tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Chỉ là, cả người mệt mỏi khiến cho Lisa hoàn toàn không có cảm giác gì.

Trong khoảnh khắc, mọi người ở đây đã nhanh chóng rời khỏi văn phòng, Lisa giãy giụa một chút.

Cô muốn xoay người.

Đây chỉ là một động tác theo bản năng, đạo đức trong tâm khiến cô không thế trơ mắt nhìn tất cả cảnh tượng diễn ra trước mặt mà lại không thể làm gì.

Tuy nhiên, có người không cho phép.

Jungkook đã nhanh hơn cô một bước, nâng tay đè lấy gáy của cô, đem cô ấn vào trong ngực mình, ôm trọn vào lòng.

"Không có việc gì ......"

Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nhưng thực chất lại cường ngạnh không cho phép từ chối.

Rốt cục toàn bộ tiếng bước chân đều biến mất, Jimin là người cuối cùng đi ra ngoài, cẩn thận vạn phần đóng cửa ban công lại. Tiếng động rất nhỏ, chỉ phát ra một tiếng đóng cửa 'Tạp tháp'.

Tiếng động đó thật nhẹ, mỏng manh đến mức dường như không hề có, nhưng vẫn làm kinh động Lisa.

Cuối cùng cô cũng bật khóc.

Như lập tức mất đi toàn bộ sức lực, buông tha tất cả niềm tin đấu tranh, nâng tay nắm chặt lấy cánh tay anh, cô bắt đầu khóc, nước mắt thấm ướt vào áo sơmi của anh, hơi lạnh gặp độ ấm, cho anh thấy sự vô lực và ấm ức của cô.

Khi nào thì bắt đầu, Lisa cô đã trở thành người như vậy?

Trơ mắt nhìn một người chết đi, lại không có làm cái gì.


-----------------------------------------


Lâu quá không up truyện các cậu nhớ tớ hem :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro