CHAP 12: ĐỪNG SỢ! CÓ TÔI ĐÂY RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, xe của hắn dừng lại tại một quán bar lớn có tên là Black Dragon (mọi người tự hiểu). Bảo vệ chào hắn rất kính cẩn, hắn mở cốp lấy áo khoát rồi cùng cậu tiến vào bên trong. Tay hắn quàng vai cậu trông rất tình tứ nhưng miệng thì lầm rầm.

- Không muốn tôi phá sập nhà cậu thì im lặng!

Cậu uất ức mà cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể. Tiếng nhạc xập xình cùng không gian mờ ảo bắt đầu hiện ra. Cả đám người đang lắc điên cuồng cùng những tiếng hò hét chói tai khiến cậu khó chịu. Một tên con trai mặc vest đen cúi đầu trước hắn.

- Chào Bang Chủ!

- Ông ấy đến chưa?

- Dạ rồi! Ông ấy đang chờ anh trong phòng VIP!

- Cậu cứ đi làm việc được rồi! Mà này.....

Hắn ghé tai tên đó thì thầm gì đó, cậu không nghe thấy. Tên đó cúi chào hắn rồi bước đi. Bỗng một đám con gái mắt xanh mỏ đỏ chạy đến vây lấy hắn cất giọng ỏng ẹo.

Dragon Lee mới tới hả? (Mật danh của hắn trong bang hội)

- Anh tìm em đúng hông? Ghét chưa!

- Nhớ anh chết đi được! Uống với em một ly nha!

Cậu đứng hình luôn tạo chỗ, cái gì vậy nè? Nhìn mấy cô già như vậy mà gọi thằng nhóc 18 tuổi bằng anh à? Lại còn đưa đẩy nữa! Khó chịu thật! Mặt hắn cứ như nước đá, trơ trơ ra đó mà không nói gì. Tay hắn rời rỏi vai mà di chuyển xuống eo làm cậu chết điếng. Hắn cất giọng ngọt ngào.

- Honey! Mình vào thôi!

Đi kèm là nụ hôn nhẹ vào má. Tay cậu siết lại thành nắm đấm, người cậu nóng phừng phừng, đôi mắt trừng trừng nhìn hắn. Hắn nhận ra nên nhanh chóng giữ chặt tay cậu và kéo cậu đi trước khi lên cơn điên hành hung hắn tại đây. Cả hai di chuyển với bộ dạng rất ư là lạ lùng. Hắn kéo cậu vào một cái bàn trong góc khuất rồi ấn cậu ngồi xuống. Vứt cho cái áo khoát và bảo.

- Mặc vào!

- Tại sao phải mặc? - cậu vẫn còn tức nên thái độ không được hợp tác cho lắm.

- Không thấy mấy tên kia đang nhìn cậu đến nỗi chảy cả nước dãi hay sao? - Hắn lườm mỗi tên một cái khiến bọn chúng không hẹn mà đồng loạt quay sang chỗ khác.

- Ngồi yên đây không được táy máy tay chân cho đến khi tôi quay lại!

Hắn ra lệnh rồi bỏ đi trong khi cậu vẫn ậm ừ trong họng. Cậu đâu hay biết là có một ánh mắt đang nhìn cậu chằm chằm. Kẻ đó là ai????

*Tại phòng VIP*

- Cậu có gì để nói không? - một người mặc vest đang ngả người vào ghế, miệng thổi nhẹ vào không trung những làn khói trắng mờ ảo.

- Tôi nghĩ ông hiểu rõ tôi không làm những chuyện đó! - một giọng nói lạnh lùng cất lên.

- Tôi biết nhưng hiện giờ tất cả mọi chứng cứ đang chống lại cậu! Nếu không sớm làm rõ, cậu sẽ bị khép tội!

- Chỉ cần có chứng cứ là được chứ gì, tôi sẽ đưa cho ông. - hắn nhếch mép cười lạnh.

........................................

- Chào cậu bé!

Một giọng nói vang lên bên tai làm cậu giật mình. Trước mặt cậu là một tên con trai cao ráo và khá là đẹp trai nhưng nụ cười đểu trên khóe miệng thì trông đáng ghét không chịu được. Cậu hỏi lại một cách lịch sự.

- Anh là ai?

- Anh tên Taemin! Còn em?

*Taemin: anh em cùng cha khác mẹ với Kateo. Là con người gian xảo, đầy thủ đoạn. Luôn cùng cha mình làm những việc dơ bẩn. Từ nhỏ đã coi hắn là kẻ thù.

- Park Jimin. - Cậu miễn cưỡng trả lời rồi đưa mắt tìm hắn.

- Lần đầu em tới đây sao? - Vừa nói vừa nhích người lại gần cậu.

- Ờ! - Cậu cố tỏ ra hờ hững.

- Uống với anh một ly nha! - Tên đó đưa cho cậu ly rượu.

- Tôi không biết uống. Xin lỗi! - Cậu ngồi nhích ra.

Bất chợt, Taemin đưa tay vòng qua eo cậu và kéo bạo lực về phía mình. Cậu phản ứng kịp thời nên đã nâng cao cùi chỏ và nhắm thẳng vào mặt hắn. Hắn đỡ một cách rất nhẹ nhàng. Cậu thủ tư thế giơ cao chân đá chéo lên nhưng hắn vẫn bắt lại được. Hết rồi! Hắn mạnh quá! Cậu không vùng vẫy được, cảm thấy bất lực và cảm giác lo sợ trỗi dậy.

- Vậy làm người của anh đêm nay nhé!

Taemin hôn lên má cậu và nói. Cậu cứng họng không nói nên lời và sống mũi bứt đầu cay xè. Cậu không thể chống cự dù chỉ một chút, từ người của tên đó toát ra một luồn sức mạnh rất đáng sợ. Cậu thấy mọi vật trước mắt bắt đầu nhòe dần đi. Cậu khóc. Khóc trong vô vọng.

Bỗng một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cậu và kéo mạnh ra khỏi ghế. Là hắn, hắn đến rồi. Mắt hắn nảy lửa nhìn Taemin.

- Ai cho phép anh làm điều đó hả? - Hắn nổi điên không tự chủ

- Thì ra là "hàng" của cậu! Bạn bè xài một chút thì có sao? - Taemin ung dung ngả người ra sau ghế.

Hắn điên tiết túm lấy cổ áo Taemin và tung ra một cú đấm bằng tất cả sức lực. Taemin ngã xuống nền đất một cái rất mạnh.

- Tôi đã nói nếu là của tôi thì đừng đụng tới rồi mà! Anh chán sống đúng không? - Hắn nói.

- Cậu....

Taemin định nói gì đó nhưng bỗng nhận được cú diện thoại. Gương mặt trở nên khẩn trương và đứng dậy.

- Rồi cậu sẽ hối hận! Bang Chủ! - Taemin bỏ đi thì quản lý quán bar chạy đến.

- Bang Chủ! Anh không sao chứ?

Hắn lắc đầu rồi nhìn sang cậu. Cậu đứng nép vào sau lưng hắn, tay bấu chặt tay hắn mà run bần bật. Hắn khoát áo lên người cậu rồi dìu ra ngoài.

*10 phút trước*

- Tất cả nhờ ngài. Bộ trưởng!

- Tôi sẽ cố gắng giúp cậu! - Cả hai bắt tay nhau, quản lý quán bar chạy vào.

- Bang Chủ! Taemin đang giở trò với cậu con trai lúc nãy!

Hắn tức giận siết chặt nắm đấm bước ra ngoài. Thấy cậu khóc, hắn không khỏi điên lên mà nhào tới lôi nó ra. Biết thế đã không để cậu ngồi đây một mình, hắn tự trách bản thân. Hắn không tự chủ mà đánh Taemin. Vì CẬU sao????

Cậu và hắn lên xe chạy đi, vòng tay ôm lấy người hắn và tựa đầu lên bờ vai vững chắc. Không biết từ lúc nào vòng tay của hắn lại trở nên ấm áp đến như vậy. Cậu lại khóc, khóc vì nỗi hoảng sợ không ngừng tái hiện lại trong đầu. Hắn cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi đang dần thấm vào áo mình. Một cảm giác xót xa chợt dâng lên trong lòng. Đưa tay mình siết lấy tay cậu như thể trấn an và bảo cậu đừng khóc nữa. Chiếc xe lướt trong màn đêm và ngừng lại tại một bờ sông. Cậu bước xuống xe và ngồi xuống cái ghế đá gần đấy. Hắn toan bỏ đi mua nước uống thì cậu bảo.

- Làm ơn đừng đi! - Níu tay hắn.

Hắn ngồi xuống bên cạnh đưa tay gạt những giọt nước mắt còn động lại trên mặt cậu, thủ thỉ.

- Đừng sợ! Có tôi đây rồi!

Hai ánh mắt chạm vào nhau rất lâu. Cậu cảm nhận được một luồn điện cao thế đang chạy trong người mình. Môi của cả hai đã chạm nhau một cách rất nhẹ nhàng. Hắn luồn tay vào tóc cậu và kéo cậu sát lại gần mình. Cậu trừng mắt như để cảm nhận điều bất ngờ và rồi cũng nhắm mắt hôn đáp trả. Cậu không biết mình đang làm gì và cũng không lý giải nổi tình cảm dành cho hắn. Mập mờ và rất khó xác định. Cậu "đổ" trước hắn rồi chăng? Cảm giác ngọt ngào của nụ hôn nhấn chìm tất cả những dòng suy nghĩ.

.........................................................

*Tại nhà hắn*

Taehyung đang học bài thì điện thoại reo lên.

- Alô! - Anh bắt máy.

- Hey! Vợ yêu đang làm gì đấy?

Anh giật mình đưa điện thoại ra xa. Là thằng cha Hoseok đây mà. Sao tên đó lại biết số điện thoại này? Rồi chợt nhớ lại có lần đã cho Hoseok mượn điện thoại và anh đã hiểu ra mọi chuyện. Lấy lại bình tĩnh và đưa điện thoại lên tai.

- Anh muốn gì hả?

- Không muốn gì cả, chỉ muốn biết em đang làm gì thôi! - Hoseok vẫn tí ta tí tởn.

- Tôi đang nguyền rủa anh đấy đồ rảnh hơi! - Anh bực bội trả lời rồi cúp máy.

Tuy vừa trải qua một cuộc đọ sức mệt lã nhưng Hoseok vẫn thấy nhớ Taehyung. Đang ngồi băng bó cho cánh tay của mình thì anh nghĩ tới việc gọi điện cho anh. Sau khi bị chửi một trận, anh chẳng những vui mà còn cảm thấy bớt đau. Một lát sau, anh nhận được tin nhắn:

"Vợ yêu à! Chúc em ngủ ngon! Mai gặp ở trường!"

Taehyung ném điện thoại xuống giường xong ngồi chửi.

- Vớ vẩn!

Tuy vậy nhưng tận sâu trong đáy lòng, anh vẫn cảm thấy có gì đó vui vui.

*Tại nơi của cậu và hắn*

Sau 10 phút hôn nhau thì cậu buông hắn ra và quay mặt sang hướng khác để né tránh. Hắn lên tiếng.

- Tôi...xi...xin...lỗi!

- Tôi muốn về nhà!

Nói rồi nó bỏ ra xe để lại cho hắn hàng ngàn dấu chấm hỏi. Thái độ của cậu thật khó lý giải, cứ như là chưa có gì xảy ra vậy. Hắn cũng đứng dậy và lên xe. Cả hai lướt đi trong màn đêm tĩnh mịch. Chiếc xe vẫn chạy đều đều không như nhịp tim của hai con người dù ở cạnh nhau mà vẫn loạn nhịp.

.........................HẾT CHAP 12....................

- Xin ông sao nhỏ ở dưới nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro