CHAP 20: PARK JIMIN MẤT TÍCH!!! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............................................

Cậu tỉnh dần sau cơn mê, đôi mắt dần dần mở ra. Cậu nhận ra là cậu đang ở trong một nhà kho tối tăm cũ kĩ. Mùi ẩm mốc xộc lên cánh mũi giúp cậu nhận biết điều đó. Nhìn ra cửa sổ thấy trời cũng đã sụp tối, ánh đèn mở ảo càng làm vấy lên mùi nguy hiểm. Cậu không biết đây là đâu? Cũng không biết ai bắt nó đến đây? Cậu đang bị trói trên một chiếc ghế. Kiểu này thì làm sao thoát thân được cơ chứ?

- Nếu như tao trói mà mày có thể tháo ra được thì tao đã không trói!

Một vùng đen tối trước mặt nó được thấp sáng bởi một ngọn đèn khác và kẻ ngồi trên ghế ấy chính là Kwang Eunjum. Cô ta cầm ly rượu nhếch môi cười nhìn cậu. Một nụ cười đúng chất ác quỷ. Sau lưng còn có vài chục tên bặm trợn khác. Cậu vùng vẫy.

- Thả tôi ra! Mấy người bắt tôi tới đây làm gì cơ chứ?

Kwang Eunjum đứng dậy, tiến sát lại gần cậu cười man rợ.

- La thoải mái đi! Giờ này có tao với mày nghe thôi! Không ai cứu được mày đâu!

Rồi cô ta đưa ly rượu vang lên mà nhấm nháp, trông bộ dạng chẳng khác gì một con yêu nữ. Cậu bình tĩnh lại, chắc chắn là sẽ có người cứu mà. Cậu tin là như thế.

- Ê yêu nữ! - Cậu gọi.

Eunjum trừng mắt nhìn cậu. Thằng này sắp chết mà còn đùa chắc.

- Tại sao cô làm vậy? - Cậu hỏi.

- Đơn giản vì mày làm tao thấy chướng mắt! - cô ta cười khẩy. - Mày có biết tao thích Kateo đến mức nào không hả?

- Cái gì? - Cậu trơ mặt ra.

Ánh mắt cô ta chùn xuống.

- Tao thích anh ấy từ một năm trước nhưng anh ấy chưa bao giờ để mắt đến tao, vậy mà khi mày vừa chuyển vào anh ấy đã chú ý đến mày. Nếu tao không nghe cuộc trò chuyện giữa anh ấy và con lớp trưởng thì tao cũng không biết là anh ấy yêu mày đến thế!

Eunjum kể lại ngày hôm đó...

*Flashback*

Kateo đang ngồi thẩn thờ ở phía sau trường. Đau thật! Đau khi nhìn người ta cười nói! Đau khi nhìn người mình yêu trong vòng tay người khác. Kìm nén cảm xúc làm gì để phải tự mình nếm trải như thế này.

- Kateo thật sự yêu Jimin đến vậy sao? - một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

Kateo ngước lên nhìn Seokjin, ánh mắt cậu ánh lên một chút gì đó xót xa nhưng đã cố kìm nén! Anh nhìn sang hướng khác, cậu nắm tay anh kéo đi.

- Đi với tôi!

- Nhưng mà đi đâu? - Anh hỏi.

- Đi nói mọi chuyện với Park Jimin!

- KHÔNG ĐƯỢC!

Anh giằng tay ra khỏi Seokjin, ánh mắt trở nên vô hồn.

- Tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc hiện giờ của cậu ấy! - Anh ngồi phịch xuống đất.

- Vậy chứ cậu muốn sao đây? Cứ thu mình lại một góc rồi buồn bã như thế hả? Kateo tôi quen biết không phải là một người như vậy! - Seokjin quát lên.

- Vậy cậu nói tôi phải làm sao đây? Tôi yêu cậu ấy nhiều lắm! Nhưng cái hình ảnh cậu ấy và Jungkook tay trong tay với nhau tôi không thể nào quên được! Tại sao vậy? Đáng lẽ ra người nắm tay cậu ấy ngày hôm đó phải là tôi chứ? - Anh cũng mất bình tĩnh.

- Jimin thích Jungkook là sự thật! Nhưng sự thật thì làm sao thay đổi được? Trách là trách cậu và Jimin không có duyên đến với nhau thôi! - Seokjin hét xong thì cũng ngồi phịch xuống bên cạnh Kateo.

Cả hai im lặng, đưa mắt nhìn vào không trung. Hai ánh mắt đều chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Eunjum đứng sau tường đã nghe thấy tất cả, lại là Jimin. Cậu nghiến răng rồi bỏ đi.

*End flashback*

..................CÒN TIẾP NỮA.................

- Xin ông sao nhỏ ở dưới nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro