CHAP 31: HIỂU LẦM KHÔNG ĐÁNG CÓ!!! (PHẦN CUỐI)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............................

"Xoảng...xoảng"

Tiếng thủy tinh vang lên hàng loạt. Ông bà quản gia không dám can ngăn mà chỉ đứng một góc run bần bật. Hắn như con thú dữ lao vào đập phá những thứ trước mặt. Hắn nhìn sang đám thuộc hạ bằng ánh mắt đầy sát khí.

- MAU TÌM PARK JIMIN VỀ ĐÂY CHO TÔI!!!!

Hắn quát là đám thuộc hạ túa mồ hôi, xanh mặt mày chạy đi thi hành ngay. Hắn nhìn sang hai ông bà quản gia.

- LẤY RƯỢU RA ĐÂY!!!!

Bà quản gia chạy đi ngay vì còn rất yêu đời. Hắn nốc rượu như nước lã, đôi mắt thì đỏ hoe đi.

"Rào...rào"

Cậu vẫn lầm lũi bước đi trên con đường mưa tầm tã. Mưa mỗi lúc một lớn, cái bóng dáng bé nhỏ giờ đây đã ướt sủng và lạnh buốt. Nước mắt cậu không ngừng rơi nhưng làm sao nhìn thấy được khi cậu đang đứng trong mưa. Những giọt nước mắt chua chát không ngừng xối vào tim. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, trên người bây giờ chỉ khoát bộ đồ mỏng tanh. Cậu cứ bước đi và bước đi trong khi không biết mình đang đi đâu. Mặc cho nước mưa không buông tha cho cái cơ thể bé nhỏ của cậu. Con đường vắng vẻ, âm u chỉ mình cậu nhưng cậu không hề cảm thấy sợ vì bây giờ đầu óc cậu bận nhớ đến hắn mất rồi.

"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em còn chưa giải thích thì anh đã đuổi em đi. Chẳng phải anh từng hứa là sẽ tin tưởng em sao? Em chỉ yêu mình anh thôi mà!"

Những dòng suy nghĩ đau khổ lần lượt len lỏi qua đầu cậu. Cậu bắt đầu khóc nhiều hơn và trong lòng cậu lại gọi tên hắn. Chỉ một lát không gặp mà cậu nhớ hắn ghê gớm.

"Phịch"

Cậu ngã. Cậu cười. Bây giờ thì không ai đỡ cậu lúc cậu ngã nữa rồi. Cậu đã quá mệt mỏi. Không đứng lên nữa mà cứ ngồi ở đó. Một cô gái cầm dù bước đến trước mặt cậu.

- Sao? Vui rồi chứ? Tranh giành với tôi thì chỉ có kết quả như thế này thôi!

Cô ta cười ngạo nghễ, cậu mặc kệ. Cậu biết cô ta đã gửi những tấm ảnh đó, cậu cũng mặc kệ. Cậu biết tình yêu của cậu và hắn không tồn tại hai chữ tin tưởng, vậy thì cậu phải cảm ơn cô chứ! Cậu mỉm cười chua chát.

- Cô là đồ rắn độc!

Rose móc điện thoại gọi điện rồi bỏ đi. Một chiếc xe hơi đổ kịt bên đường, một toán áo đen xông vào bắt nó tống lên xe. Do dầm mưa và thuốc mê nên cậu nhanh chóng bị chế ngự. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

"Xoảng"

Hắn ném luôn cái chai đã uống cạn vào tường vỡ tan tành. Hắn quát vào mặt đám thuộc hạ

- LŨ VÔ DỤNG!!! PARK JIMIN CỦA TÔI ĐÂU????

Tên thuộc hạ run cầm cập.

- Dạ...thưa Bang Chủ! Không..không có tin tức gì ạ!

- HUY ĐỘNG TẤT CẢ LỰC LƯỢNG ĐI TÌM MAU! DÙ CÓ PHẢI XỚI TUNG CÁI THÀNH PHỐ NÀY CŨNG PHẢI MANG CẬU ẤY VỀ ĐÂY!!!!

Cả đám thuộc hạ tán loạn chạy đi thi hành. Nếu bây giờ cậu về đây, hắn sẽ cầu xin cậu tha thứ. Hắn không cần biết cậu có làm hay không hắn chỉ biết là hắn đang nhớ cậu đến mức phát điên. Hắn mở nắp chai rượu khác uống tiếp. Hoseok gọi điện cho Namjoon.

- Alô Namjoon! Mày mau đến đây đi!

Giọng Namjoon ngái ngủ trong điện thoại.

- Gì vậy? Mày có biết gần một giờ sáng rồi không?

- Jungkook đang phá nhà đây này! Nhanh đi nếu mày không muốn tao và Taehyung lang thang ngoài đường!

- Sao? Ok tao đến ngay.

Taehyung vừa khóc vừa gọi cho Seokjin, Yoongi và Kateo.

Khoảng 30 phút sau, mọi người đã có mặt đủ tại phòng của Hoseok. Kateo lo lắng hỏi Taehyung.

- Có chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại như thế? Còn nhóc đâu?

Taehyung đưa mấy tấm hình cho Kateo xem rồi kể lại mọi chuyện cho mọi người cùng nghe. Seokjin cũng nói cho mọi người biết là Kateo sắp đi du học.

Yoongi tức giận đập bàn.

- Sao lại quá đáng vậy? Không để người ta giải thích gì cả!

Namjoon kéo tay Yoongi ngồi xuống.

- Em đừng nóng! Mình tìm nhóc trước đã!

- Lực lượng của Jungkook hùng mạnh như vậy mà còn không tìm được! Mình tìm bằng niềm tin và hy vọng à???

- Lần trước nhóc bị Eunjum bắt cóc anh đã tìm được nhóc mà! - Taehyung nói.

- A! Đúng rồi!

Đồng loạt 10 con mắt nhìn về phía Hoseok. Hoseok khởi động máy tính xách tay rồi nói.

- Chiếc nhẫn nhóc đang đeo có thiết bị định vị!

- À thì ra là vậy! - Cả bọn đồng thanh.

Hoseok bấm lạch cạch trên máy tính rồi nhăn nhó mặt mày.

- Bị quái gì thế này?

Kateo lo lắng.

- Sao? Có tìm được không?

Hoseok vẫn dán mắt vào màn hình laptop.

- Mất tính hiệu rồi!

- Sao kì vậy? - Namjoon hỏi.

- Theo như tao biết thì một là đã ra khỏi phạm vi hoạt động, hai là gần đấy có vật nào đó làm nhiễu sóng. - Hoseok xoa cằm.

Taehyung hoang mang nhìn mọi người.

- Lúc nãy khi Jimin đi đã không mang theo nhiều tiền, túi xách vẫn còn nằm dưới sô fa. Không lẽ cậu ấy.....

Hoseok cũng cùng một suy nghĩ.

- Bị bắt cóc!!!

....................HẾT CHAP 31.......................

- Xin ông sao nhỏ ở dưới nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro