CHAP 8: BANG CHỦ HAY TRẺ CON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...........................................

*7:00 pm tại nhà hắn*

- Quản gia Lee lên gọi Park Jimin xuống đây giúp tôi!

- Vâng thưa cậu chủ!

"Cốc...cốc...cốc"

- Ai đó?

- Dạ thưa cậu, cậu chủ cho gọi!

- Con sẽ xuống ngay!

Khoảng 15 phút sau, cậu chạy lon ton xuống lầu. Hắn ngỡ ngàng trong vài giây, lại là mái tóc đáng yêu ấy. Cậu mặc áo thun với quần bó, chân đi giày bata. Cậu đứng trước mặt hắn:

- Ê! Gọi tôi có chuyện gì?

- Cậu định đi đâu đấy?

- Đi chơi.

- Với ai?

- Hot boy Kateo!

- Nói cho cậu biết 10 giờ là tôi đóng cửa đấy!

Ông quản gia thắc mắc trong đầu: "Nhà mình có luật đó bao giờ nhỉ?"

- Tùy anh. - cậu nói rồi bỏ đi một nước.

Ông quản gia cười nhẹ lên tiếng:

- Nếu đã không muốn cho cậu ấy đi thì sao cậu không chịu giữ lại?

- Mặc xác cậu ta! - hắn bỏ lên lầu.

Về phần cậu vừa ra đến cổng thì đã thấy Kateo ngồi đợi sẵn trên xe mô tô. Khi vừa nhìn thấy cậu, mặt Kateo cũng đơ ra vì cậu quá dễ thương. Cậu lay lay người Kateo:

- Kateo à! Cậu sao vậy?

Kateo giật mình tỉnh ra cười trừ.

- Không có gì đâu! Mình đi thôi! - Kateo đưa mũ bảo hiểm cho cậu rồi cả hai lên xe phóng đi.

*Tại quán kem INU*

- Dạ chị cho em một dâu và một sôcôla! - cậu gọi.

- Còn em một vani, cám ơn chị! - Kateo đưa lại cho chị phục vụ cái menu.

Chị ấy mỉm cười rồi đi vào trong. Kateo nhìn sang cậu rồi lí nhí trong cổ họng:

- Hôm nay, nhìn Jimin xinh quá ta!

- Hửm? Mới nói gì?

- À không có gì! - Kateo ngượng ngùng.

- Mình nghe rõ ràng mà!

- Không có gì đâu mà! Kem ra rồi kìa! - anh đánh trống lảng.

Chị phục vụ bưng kem ra rất đúng lúc. Cậu thấy kem thì mắt sáng lên, đưa vào miệng ăn ngon lành và quên đi chuyện lúc nãy. Vừa ăn vừa nhìn kem cười thật tươi làm Kateo suýt làm rơi cả cái muỗng đang cầm trên tay. Ăn kem xong, Kateo đưa cậu đến khu trò chơi. Cậu kéo anh đi chơi hết trò này đến trò khác làm anh mệt muốn bở hơi tai. Bỗng cậu ngừng lại tại một tiệm thú nhồi bông và đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn con gấu bự nhất, xinh nhất. Kateo nhìn cậu và như đã nhận ra điều cậu muốn, anh giả vờ kéo tay lôi đi. Đến một cái ghế đá, anh mới bảo.

- Ngồi đây đợi đi, tôi đi mua nước nhé!

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, có vẻ cậu vẫn còn tiếc con gấu hồi nãy lắm. Vài phút sau, con gấu xinh đẹp ấy thình lình xuất hiện trước mặt cậu và bên cạnh là Kateo đang cười toe toét.

- Cho Jimin!

- Cám ơn nha! Dễ thương quá đi! - Cậu đỡ lấy con gấu mà cười híp cả mắt. Kateo ân cần hỏi.

- Mệt chưa?

- Cũng hơi mệt! Thấy buồn ngủ quá! Hihi.... - cậu cười méo xệch.

- Vậy về thôi!

Cả hai lấy xe rồi đi về nhà. Thoáng một chút đã đến nơi, Kateo xoa đầu cậu.

- Ngủ ngon nha!

- Ưm! Kateo về cẩn thận!

Hắn chứng kiến cảnh đó từ trên lầu nên ra lệnh kích hoạt hệ thống khóa cửa. Cậu đứng vẫy tay cho đến khi Kateo đi khuất, quay sang mở cửa bước vào nhưng không được.

- Tên điên này làm trò gì thế không biết! Bực mình thật! Tên âm binh!

Bỗng dưng cái đầu cậu sáng lên bởi cái bóng đèn 1200W. Cậu vòng ra sau vườn vứt con gấu bông vào trước rồi bắt đầu leo vào. Trong một lần tình cờ, cậu vô tình phát hiện nơi có cái bờ tường khá thấp này. Thế là cậu leo vào trong một cách dễ dàng sau một hồi khó nhọc. Lên phòng không ai hay. Hắn thì cứ nghĩ cậu không vào được chắc tức tối lắm. Đâu ai ngờ rằng cậu đã yên vị trong phòng và đang chuẩn bị yên giấc. Ôm con gấu bông và từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắn đợi mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Với tính cách như thường ngày thì cậu sẽ giải tỏa nhà hắn hay tìm cách làm sập cái cổng chứ. Nhìn đồng hồ thì đã hơn 12 giờ, nhìn xuống dưới thì chẳng thấy cậu đâu. Hắn bắt đầu sốt ruột nên lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu.

JK: Cậu chết mất xác ở đâu rồi?

Cậu vừa ngủ được một lúc thì nghe điện thoại reo nên mò mẩm bật lên xem. Cậu đọc xong thì tỉnh cả ngủ mà ngồi dậy lấy sức trả lời.

JM: Tôi về trể thấy cửa đóng nên sang nhà Kateo ngủ luôn. Không cần đợi!

Send tên âm binh...

Cậu cười đắc chí, hắn đọc xong tin nhắn thì tức lồng lộn lên.

JK: Có ngon thì đi luôn đi đừng về nữa! Làm gì có cái kiểu vệ sĩ đi chơi không về nhà bảo vệ cho thân chủ hả?

JM: Nếu anh muốn thì ngày mai tôi sẽ về dọn đồ! Tôi không muốn nhìn thấy cái mặt mốc của anh nữa đâu!

Hắn bắt đầu thấy có lỗi khi đã nhốt cậu ở bên ngoài. Hắn nhắn cho cậu tin cuối cùng rồi đi xuống lầu.

JK: Tôi cho cậu 10 giây để về nhà. Không thì đừng trách!

Cậu tức anh ách lên, miệng chửi rủa:

- Ngon nhỉ? Còn dám ra lệnh cơ đấy! - cậu bước về phía cửa sổ nhìn xuống, đúng là hắn đang đợi thật. Cậu cười khoái chí.

- Dám nhốt tôi ở ngoài hả? Cho anh đợi chết luôn! - Cậu leo lên giường ngủ tiếp, thiếp đi lúc nào cũng không hay, chỉ biết là khi giật mình thức dậy thì đã hơn 2 giờ sáng rồi. Nhìn điện thoại thì 49 cuộc gọi nhỡ của tên âm binh, cậu nhào lại cửa sổ nhìn xuống dưới. Hắn vẫn còn đứng ở dưới. Cậu mặc vội cái áo khoát rồi chạy xuống nhà.

- Đúng là ngốc thật!

Hắn hắt xì liên tục, không biết vì lạnh hay bị ai kia chửi nữa. Hắn đi qua đi lại rồi tự nói một mình.

- Nhóc đáng ghét không về thật đấy à?

- Ừ!

- Cậu giỏi lắm, dám không nghe lời tôi đấy!

- Ừ!

- Bắt tôi đứng đây 2 tiếng đồng hồ, cậu vừa lòng rồi chớ gì!

- Tất nhiên!

Hắn bỗng giật mình:" Nãy giờ ai trả lời mình vậy chứ?"

Hắn quay người lại, cậu đang ngồi trên bậc cầu thang chống cằm nhìn hắn với một ánh mát hết sức khó hiểu. Hắn vừa định mở miệng thì bị cậu chặn họng.

- Anh uống thuốc chưa? Biết mấy giờ rồi không mà đứng đây lẩm bẩm như thằng điên vậy hả?

- Tôi đợi cậu đấy! Mà sao cậu lại ở trong nhà?

- Tôi về nãy giờ ngủ được tám giấc rồi anh hai ạ!

- Sao cậu vào nhà được? Tôi đã cho người đóng cửa lúc cậu còn đứng ngoài cổng với thằng Kateo rồi mà...hơ! - hắn biết mình lỡ lời nên che miệng.

Cậu đưa ánh mắt đầy căm phẫn nhìn hắn rồi tự nhiên bật cười.

- Bắt anh đứng đây hai tiếng coi như tôi trả được thù rồi, à mà không lời là đằng khác!

- Cậu đúng là độc ác!

- Mà tôi đã bảo là không về rồi mà! Anh còn đứng đây làm gì?

- Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ về! - mặt hắn xụ xuống trông đáng yêu phết. Tự nhiên tim cậu đập loạn xạ, cậu đứng lên bỏ vào trong nhà.

- Thôi tôi vào ngủ đây! - Hắn nắm tay cậu níu lại.

- Ở đây với tôi thêm lát nữa nhé! - Cậu thấy ánh mắt chân thành của hắn thì cũng gật đầu. Hắn dắt cậu ra vườn, đặt ngồi lên chiếc xích đu gần hồ sen. Cậu giở giọng trêu chọc.

- Đừng nói là giờ này tự nhiên muốn tắm nha!

- Tắm cái đầu cậu á! Biết mấy giờ rồi chưa?

- A! Anh cũng biết nói câu đó à? Vậy kéo tôi ra đây làm gì? Hóng gió độc hả?

Cậu nói vậy thôi chứ hiện giờ nó thấy thoải mái lắm. Cậu đứng lên đi về phía bờ tường rồi ngồi xuống dựa lưng vào. Gió mát thật, ngọn gió đùa nghịch trên mái tóc của cậu làm cậu lại thấy buồn ngủ. Cả hai im lặng hồi lâu, hắn quay sang thì thấy cậu đã ngủ. Cậu dựa lưng vào tường nhưng vẫn ngủ rất ngon lành. Hắn không dám đánh thức mà ngồi nhìn cậu ngủ. Kể cả lúc ngủ cậu cũng mang cái nét hồn nhiên, hiếu động hàng ngày. Cậu không biết cậu đã gây cho hắn nhiều cảm xúc mà kể từ khi sinh ra hắn chưa từng được cảm nhận. Từ một bang chủ băng giá đã thở thành một cậu nhóc 18 tuổi thật sự. Biết cười, biết tức giận, biết quan tâm đến người khác. Hắn suy nghĩ miên man rồi bất giác cảm thấy buồn ngủ. Hắn định sẽ ngủ lại đây luôn nhưng không thể ngủ ngồi như cậu được. Hắn thông minh tìm được một chỗ ngủ êm ái...

......................HẾT CHAP 8....................

- Xin ông sao nhỏ ở dưới nha❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro